Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 842: Di Thiên cung chủ

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Ở bên ngoài, cuộc chiến giữa Uyên Long Vương cùng Ma Hồ Vương đã kết thúc, Ma Hồ Vương đã bị trọng thương không ngừng phun máu tươi, liên tục thối lui, thân thể khổng lồ không ngừng bị đánh nát ngưng tụ, hoàn toàn rơi vào hạ phong, giống như tùy thời đều sẽ vẫn lạc.

– Uyên Long Vương!

Ma Hồ Vương cắn răng gầm lên giận dữ, thân thể đột nhiên ầm ầm nổ tung, ngay sau đó ngưng tụ ngoài mấy chục dặm, xé vỡ hư khong muốn bỏ chạy.

– Còn muốn chạy? Đi được sao, lưu lại cho ta!

Uyên Long Vương rống to, đã sớm có chuẩn bị hắn đánh ra một trảo, móng vuốt lóe sáng hào quang vạn trượng hóa thành một mảnh tinh quang sắc bén bắn thẳng về hướng Ma Hồ Vương.

Cự trảo vung xuống, Ma Hồ Vương kêu to thảm thiết, thân hình bị bài xích khỏi hư không, toàn thân nổ tung chỉ còn lưu lại một viên huyết sắc ma thạch trôi nổi giữa không trung, bị Uyên Long Vương nhiếp vào trong tay.

– Ha ha, Ma Hồ Vương, ngươi rốt cục vẫn phải chết trong tay của ta!

Uyên Long Vương hưng phấn kêu to.

Đúng lúc này…

Oanh long!

Hư không tầng thứ tư trong Chiến trường Ma Uyên chấn run kịch liệt, ngay sau đó trên đỉnh đầu Uyên Long Vương vỡ ra một lỗ hổng thật nhỏ, một bàn tay ngọc trắng nõn vươn ra, nhẹ nhàng bao phủ đầu Uyên Long Vương.

– Là ai?

Sắc mặt Uyên Long Vương đại biến, không chút do dự đánh ra một trảo.

Móng vuốt tối đen bao trùm, yêu nguyên tràn ngập, giống như một trảo có thể nổ nát không trung, móng vuốt dài tới mấy chục thước trái ngược hẳn bàn tay ngọc trắng nõn kia, làm cho người ta cảm giác bị trùng kích mãnh liệt.

Ngọc thủ nhẹ nhàng rơi xuống, một màn làm người hoảng sợ xảy ra, tuy ngọc thủ cực nhỏ nhưng giống như có được thần lực vô cùng, dễ dàng đánh nát yêu nguyên cuồn cuộn, đem Uyên Long Vương chấn bay ngược ra sau, trong miệng cuồng phun máu tươi.

Trong hư không, một nữ tử tuyệt mỹ nhẹ nhàng bước đi ra, khuôn mặt nàng lãnh diễm như núi băng, dáng người uyển chuyển, xinh đẹp tuyệt luân, khiến người không dám khinh nhờn, như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm chút khói lửa nhân gian.

– Là ngươi, Di Thiên cung chủ!

Sắc mặt Uyên Long Vương ngưng trọng.

Nữ tử tuyệt mỹ đứng giữa hư không, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như ngọc vang vọng thiên địa:

– Uyên Long Vương, ngươi trái với quy định, ở Thiên Vẫn sơn mạch giết đệ tử Di Thiên cung, hôm nay là ngày chết của ngươi!

Uyên Long Vương trừng lớn đôi mắt, nổi giận bừa bãi nói:

– Di Thiên cung chủ, đệ tử Di Thiên cung của ngươi đến Thiên Vẫn sơn mạch lịch lãm, giết yêu tộc ta, như thế nào, chẳng lẽ ta không thể giết bọn hắn? Chỉ là vài đệ tử Hóa phàm cảnh, đáng giá ngươi hành động lớn như vậy sao, nhanh chóng thối lui, nếu không ngươi không sợ gợi ra đại chiến giữa yêu tộc cùng Đế quốc Thần Võ!

Sắc mặt nữ tử thanh lệ không chút thay đổi, trong đôi mắt đen nhánh như lóe tinh quang, nói:

– Chỉ là ngươi cũng có thể đại biểu yêu tộc?

Dứt lời, ngọc thủ mềm mại của nàng lại nhẹ nhàng đánh ra.

Oanh long!

Bàn tay cực nhỏ, trong suốt sáng ngời, nhưng những nơi đi qua hư không bạo vỡ, nháy mắt đi tới đỉnh đầu Uyên Long Vương, bàn tay như nắm lấy hết thảy, trùm xuống Uyên Long Vương.

– Di Thiên cung chủ, ngươi đừng khinh người quá đáng, thật nghĩ ta sợ ngươi hay sao!

Uyên Long Vương rống to, cự vĩ đong đưa toàn lực phản kích.

Oanh một tiếng nổ vang, yêu nguyên cùng chân nguyên mênh mông ầm ầm va chạm trong hư không, không gian bị xé nứt rạn vỡ, như mặt kính phá nát, Uyên Long Vương điên cuồng kêu to, nhưng mặc cho hắn phản kháng thế nào nhưng không thể thoát khỏi bàn tay nữ tử tuyệt mỹ bao phủ, cự vĩ bị đánh bay, thân hình bật lui, máu tươi tuôn như suối.

– Đáng chết!

Ánh mắt Uyên Long Vương hoảng sợ, xoay người định chạy trốn.

– Di Thiên Hóa Ảnh!

Thần sắc nữ tử tuyệt mỹ lạnh nhạt, đôi mắt sáng ngời, trong miệng thở nhẹ một tiếng, song chưởng biến ảo thành tinh thần đầy trời trùm xuống, chưởng ảnh vô cùng vô tận đem hư không hoàn toàn che phủ.

– Không!

Uyên Long Vương kêu lên thảm thiết, thân thể biến thành bốn năm mảnh, huyết nhục mấp máy tựa hồ muốn ngưng tụ thành hình trở lại, nhưng lại bị chưởng ảnh rậm rạp áp chế hóa thành hư vô, lưu lại một trái tim yêu vương huyết sắc cùng huyết sát tinh của Ma Hồ Vương nhẹ nhàng rơi vào trong tay nữ tử tuyệt mỹ kia.

Uyên Long Vương cường đại đáng sợ, chờ hơn hai trăm năm rốt cục đánh chết được Ma Hồ Vương, nhưng không nghĩ tới bản thân mình cũng vẫn lạc trong Chiến trường Ma Uyên.

Chính mắt chứng kiến một màn này trong lòng Lâm Tiêu cũng không có thời gian cảm thán, bởi vì Thiên Ma Phệ Hồn Diễm đang điên cuồng tấn công hồn hải của hắn, đã mơ hồ chiếm cứ thượng phong.

Nữ tử trên bầu trời nhìn thấy một màn này, trong đôi mắt tựa hồ như có suy nghĩ gì, đang định hành động, đột nhiên ánh mắt nàng biến thành ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Uy áp vô hình bao phủ, trên bầu trời Chiến trường Ma Uyên đột nhiên trống rỗng xuất hiện thật nhiều ma sát khí, tầng tầng áp xuống, tản mát ra uy áp điên cuồng.

– Di Thiên cung chủ, giao ra huyết sát tinh của Ma Hồ Vương cùng trái tim yêu vương của Uyên Long Vương, cút ra khỏi Chiến trường Ma Uyên, ta thả ngươi một con đường sống!

Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị, dữ tợn tà ác lại bá đạo vang vọng trong thiên địa, một đôi mắt tàn khốc hiện ra trong tầng mây ma sát khí, mang theo vẻ băng sương nhìn Di Thiên cung chủ.

Nữ tử tuyệt mỹ nhìn chăm chú vào đôi mắt tà ác kia, nói:

– Ma Uyên chi chủ, lần này ta tới là vì đánh chết Uyên Long Vương, không có ý tưởng gì với ma tộc các ngươi, nhưng nếu ngươi muốn chiến, ta cũng không sợ hãi!

– Chỉ là hậu bối nhân tộc mới xuất hiện, khẩu khí thật lớn!

Thanh âm bá đạo lại vang lên, trong giọng nói tà ác mang theo vẻ khinh thường:

– Lập tức giao ra đồ vật, cút, nếu không hôm nay đừng hòng rời khỏi Chiến trường Ma Uyên!

Ma vân thổi quét, ma ảnh uy áp ngập trời, bá đạo hung hoành.

Vẻ mặt nữ tử thanh lệ không thay đổi, trên vầng trán tràn ngập tự tin, cười lạnh nói:

– Ma Uyên chi chủ, cho dù chân thân của ngươi có tới ta cũng dám đấu một trận, huống chi ngươi bị trấn áp tận sâu trong Chiến trường Ma Uyên, có bản lĩnh thoát khốn trước rồi nói sau!

– Lớn mật!

Ma ảnh phẫn nộ hét lớn.

– Di Thiên cung chủ, nghe nói ngươi là thiên tài cường đại nhất nhân tộc suốt mấy ngàn năm qua, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi rốt cục lại có năng lực gì.

Trong tiếng gầm to, ma ảnh hóa thành gió lốc vô hình đánh úp tới.

Đôi mắt nữ tử lãnh đạm nói:

– Một khi đã như vậy, ta trước tiên tiêu diệt ma khí phân thân này của ngươi!

– Muốn chết!

Oanh một tiếng đôi bên giao thủ, hư không xé rách, hai thân ảnh nhảy vào bên trong biến mất, trước khi đi vào hư không, nữ tử nâng lên ngọc thủ hướng chỗ Lâm Tiêu đánh xuống một chưởng.

Uy áp cường đại bao phủ, biển lửa bao quanh Lâm Tiêu chao đảo, xu thế nháy mắt giảm bớt, đồng thời bổn nguyên Thiên Ma Phệ Hồn Diễm trong đầu Lâm Tiêu tựa hồ cũng bị thương, khiến nó không khỏi ngừng tấn công.

Áp lực trên người Lâm Tiêu chợt buông lỏng, tìm được cơ hội thở gấp.

Có lẽ cùng là nhân tộc, có lẽ do nguyên nhân khác, trước khi nữ tử rời đi lại ra tay giúp Lâm Tiêu, hiển nhiên muốn giúp hắn thoát khốn.

Chọn tập
Bình luận