Thanh niên áo trắng quá mạnh. Mọi người giật mình, bao gồm cường giả các thế lực khác ánh mắt trầm trọng nhìn.
Có người biết lai lịch của thanh niên áo trắng mở miệng nói:
– Lăng Thiên Hậu, nghe nói là cao thủ trẻ tuổi đệ nhất Đế quốc Thần Võ, mấy năm trước từng giết vài cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong truy sát hắn, uy chấn Đế quốc Thần Võ.
– Năm nay Lăng Thiên Hậu mới ba mươi mốt tuổi, nghe nói đã bước vào hàng cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn từ lâu. Một thân thần công cái thế, hiếm khi gặp địch thủ trong thế hệ trẻ Đế quốc Thần Võ. Dù là cường giả thế hệ trước cũng hiếm người đối kháng lại Lăng Thiên Hậu nổi.
Thông tin làm người kinh hoàng.
Ánh mắt Tiêu Càn vẫn thản nhiên nhưng lòng thầm cảnh giác, đây là cường giả không thua kém gì gã, đủ xưng hùng trong toàn bộ thiên tài Đế quốc Thần Võ.
Tiêu Càn lạnh lùng nói:
– Ngươi còn ngông cuồng hơn. Võ giả Đế quốc Thần Võ các người ai nấy đều đến khiêu khích, sao? Cho rằng Đế quốc Võ Linh ta không có người hả?
Lăng Thiên Hậu cao cao tại thượng, ánh mắt như thần linh nhìn xuống dưới:
– Đế quốc Võ Linh các ngươi còn cần chúng ta khiêu khích sao? Quá đề cao chính mình rồi, theo ta thấy tất cả đều là rác rưởi, một mình ta chấp hết!
Lời thốt ra, võ giả Đế quốc Võ Linh biến sắc mặt, lộ biểu tình tức giận, toát ra chiến ý đáng sợ.
Ầm!
Chiến ý hừng hực va chạm giữa hư không, rục rịch.
Ong ong ong!
Một lực lượng cường đại giáng xuống chặn lại giữa hai phe. Lực lượng rung động hất Lăng Thiên Hậu trở về trận doanh Đế quốc Thần Võ của mình.
Võ Vương Bách Lý Chiến hờ hững nhìn Lăng Thiên Hậu:
– Sinh Tử Quỳnh Lâu sắp mở ra, nơi này không phải chỗ cho các ngươi dương oai.
Lăng Thiên Hậu nhìn Bách Lý Chiến chằm chằm, mắt lạnh băng:
– Võ Vương phải không? Có ngày ta sẽ vượt qua ngươi!
Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền thầm lắc đầu:
– Tiếc quá.
Bách Lý Chiến ước gì đối phương và Lâm Tiêu đại chiến, nhưng bị Tiêu Càn và Võ Vương Bách Lý Chiến ngăn cản. Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền liếc Tiêu Càn, gã không hiểu suy nghĩ của Tiêu Càn, người như Tiêu Càn chẳng lẽ thờ ơ với danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc của Lâm Tiêu sao?
Đột nhiên một thanh âm vang lên:
– Bách Lý Chiến, ra tay với tiểu bối thật mất thân phận Võ Vương của ngươi.
Hư không dao động, một cường giả bước ra, toát ra lực lượng đáng sợ. Người này mặc áo xám, tóc rối, da trắng bệch, nhìn thoáng qua như một cục đá, không có chút sự sống.
Các thiên tài Đế quốc Thần Võ cung kính nói:
– Thạch Vương tiền bối.
Người này là dẫn đầu Đế quốc Thần Võ, Thạch Vương Thạch Chi Hiên.
– Thạch Vương, ngươi đã quên chỗ này là đâu sao?
Chuyển Luân Vương cười nói:
– Nơi này không phải chỗ cho các tiểu bối tranh tài so đấu.
Thạch Vương Thạch Chi Hiên lạnh lùng nói:
– Đương nhiên, nhưng vào Sinh Tử Quỳnh Lâu thì chưa chắc.
Một cơn sóng nhỏ cứ thế bình lặng. Trên hòn đảo, các thế lực vào khu vực cư ngụ của mình. Cách Sinh Tử Quỳnh Lâu mở ra còn vài ngày, trong thời gian này đa số người tranh thủ quen thuộc thiên tài của thế lực khác, tránh cho đụng độ trong Sinh Tử Quỳnh Lâu không biết lai lịch của đối phương là gì.
Lâm Tiêu không bỏ cơ hội nào để tu luyện, hắn đóng cửa không đi đâu.
Trong phòng, tinh thần chân nguyên không ngừng chuyển động trong cơ thể Lâm Tiêu, vận chuyển mỗi sợi kinh mạch, vị trí. Tinh thần chân nguyên chảy qua, số lượng chân nguyên trong nguyên hải dần tích lũy không chia ngày đêm.
Phập phụt!
Cảm nhận lực lượng cường đại, Lâm Tiêu lộ vẻ mặt vui mừng, cảm thán rằng:
– Rốt cuộc đột phá Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, thật không dễ dàng gì.
Lúc ở chiến trường ma uyên Lâm Tiêu đã đến Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, trong thời gian này hắn chưa từng dừng lại khổ tu nhưng mãi mà không đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. Lâm Tiêu còn tưởng phải tu luyện thêm một thời gian mới đột phá, không ngờ thành công trước khi bước vào Sinh Tử Quỳnh Lâu, làm hắn mừng rỡ.
Trong Sinh Tử Quỳnh Lâu nhiều nguy hiểm, mỗi lần nó mở ra là cường giả chết nhiều không đếm xuể. Sau khi đột phá thực lực của Lâm Tiêu lại tăng vọt, xác suất sống trong Sinh Tử Quỳnh Lâu nhiều gấp đôi.
Lâm Tiêu lòng máy động, Bát Quái Lô hiện ra trong bàn tay, tinh thần lực của hắn thẩm thấu vào tận cùng Bát Quái Lô.
– Để ta xem hiện tại có thể luyện hóa Thiên Ma Phệ Hồn Diễm.
Linh hồn dao động kịch liệt truyền đến, là căn nguyên của Thiên Ma Phệ Hồn Diễm.
– Tiểu tử, ngươi chỉ là võ giả Quy Nguyên cảnh mà mơ luyện hóa Thiên Ma Phệ Hồn Diễm ta? Đừng hòng!
Lâm Tiêu phớt lờ dao động truyền đến từ Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, hắn trực tiếp sử dụng luyện hóa đối phương:
– Phần Viêm Quyết, luyện hóa!
Thiên Ma Phệ Hồn Diễm kinh sợ, tức giận quát lớn:
– Đây là công pháp gì? Chết tiệt!
Thiên Ma Phệ Hồn Diễm vặn vẹo, điên cuồng ngăn cản Lâm Tiêu cắn nuốt. Thiên Ma Phệ Hồn Diễm bị nhốt trong Bát Quái Lô không thể ra ngoài, nhưng lực lượng căn nguyên thì đầy đủ, tương đương với đẳng cấp Vương giả Sinh Tử cảnh. Trong chiến trường ma uyên, Ma Hồ Vương mất hơn hai trăm năm cũng không thể luyện hóa được Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, võ giả bình thường đẳng cấp Quy Nguyên cảnh đừng mơ luyện hóa nó. Chỉ cần một tia lửa của Thiên Ma Phệ Hồn Diễm là dễ dàng đốt chết võ giả Quy Nguyên cảnh.
Nhưng Lâm Tiêu thi triển công pháp kỳ dị làm Thiên Ma Phệ Hồn Diễm than khổ. Không biết công pháp này là gì mà khiến Thiên Ma Phệ Hồn Diễm bản năng thấy sợ, chuyên môn khắc chế nó, làm nó buộc phải dốc hết sức ngăn cản Lâm Tiêu cắn nuốt.
Hai bên đấu sức, trán Lâm Tiêu dần toát mồ hôi. Quả nhiên thiên hỏa không dễ hấp thu, Lâm Tiêu đột phá Quy Nguyên cảnh hậu kỳ thi triển Phần Viêm Quyết vẫn không cách nào hấp thu được. Lâm Tiêu chỉ có thể đối kháng với Thiên Ma Phệ Hồn Diễm đạt đến một loại cân bằng, không ai làm gì được ai.
Căn nguyên Thiên Ma Phệ Hồn Diễm dao động truyền đến tin tức linh hồn:
– Tiểu tử thối, ta nói rồi, ngươi không luyện hóa ta được đâu. Chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, ta bảo đảm cho người hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.
Thiên Ma Phệ Hồn Diễm rất sợ hãi. Lúc trước Thiên Ma Phệ Hồn Diễm bị nhốt trong Bát Quái Lô nhưng không có cảm giác gì, dù sao mạng sống của thiên hỏa lâu dài, chút xíu thời gian bị nhốt không đáng là bao. Miễn là Lâm Tiêu chết trong mạo hiểm thì Thiên Ma Phệ Hồn Diễm có cách thoát khốn. Nhưng Thiên Ma Phệ Hồn Diễm không ngờ là mới không lâu về trước nhân loại này thử luyện hóa nó, hắn từ lúc ban đầu bó tay đến giờ đủ trình độ đối kháng lại nó. Cứ tiếp tục với tốc độ này, dù lần này Lâm Tiêu không thể luyện hóa Thiên Ma Phệ Hồn Diễm thì lần sau nó sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến đây Thiên Ma Phệ Hồn Diễm rất sợ, toát ra dao động linh hồn dụ dỗ Lâm Tiêu:
– Tiểu tử, Thiên Ma Phệ Hồn Diễm ta có lịch sử lâu năm trong chiến trường ma uyên, biết nhiều báu vật ở đó. Chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài thì ta nói hết vị trí các báu vật cho ngươi, trong đó có khá nhiều báu vật vương giả chết trong chiến trường ma uyên, mạnh hơn nắm xương già ta đây nhiều.