Trên bầu trời Lăng Thiên Hậu và con thú cát cao mười mấy thước va chạm vào nhau, mỗi lần đều là trùng kích to lớn, lực lượng đáng sợ khuếch tán bốn phương tám hướng.
Lăng Thiên Hậu, con thú cát đánh tới đánh lui, tuy nhiên mọi người nhìn ra được con thú cát chiếm ưu thế hơn. Con thú cát có thể biến đổi thành bất cứ bộ dạng nào, điều này đem lại ưu thế lớn cho nó. Mỗi lần Lăng Thiên Hậu tấn công chỉ cướp đi một phần lực lượng sinh mệnh trên người con thú cát nhưng không cách nào thật sự tổn thương nó.
Ầm ầm ầm!
Nắm đấm khổng lồ đánh vào chân nguyên hộ thể của Lăng Thiên Hậu, làm gã bay ngược ra.
Mọi người trợn to mắt nói:
– Lăng Thiên Hậu sắp thua sao?
Lăng Thiên Hậu hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Sinh Tử Ma Bàn!
Lăng Thiên Hậu ổn định thân hình, biểu tình lạnh lùng nghiêm túc. Hai cái cối một đen một trắng bay ra khỏi tay Lăng Thiên Hậu, toát ra khí tức Vương giả.
– Khí thế thật kinh khủng, chẳng lẽ là binh khí Vương giả?
– Không đúng, không phải binh khí Vương giả mà là chí bảo chứa ấn ký Vương giả.
Lăng Thiên Hậu điều khiển hai cái cối trắng và đen, bên trên hiển hiện vô tận phù văn to lớn. Những phù văn này toát ra khí thế cường đại xoay tít khép con thú cát khổng lồ vào giữa. Hai tầng cối xay nhanh, cơ thể con thú cát khổng lồ nổ tung thành bão cát, lực lượng sinh mệnh không ngừng xói mòn.
Con thú cát khổng lồ gầm rống điên cuồng ngăn cản cối xay đè xuống nhưng bất lực. Cuối cùng con thú cát hét to, trước khi chết đánh ra công kích.
Phập phụt!
Một mũi tên cát bắn ra đâm thủng người Lăng Thiên Hậu kéo theo máu tươi phun ra. Mọi người thấy ngực Lăng Thiên Hậu thủng lỗ to cỡ nắm tay xuyên từ trước ngực ra sau lưng, vết thương rất nặng nề.
Đám người mặt trắng bệch. Con thú cát quá khủng bố, trong tình huống đó vẫn làm Lăng Thiên Hậu bị thương được.
Lăng Thiên Hậu phun máu, hét to một tiếng:
– Chết đi!
Hai tay Lăng Thiên Hậu khép lại.
Ầm ầm ầm!
Hai cối xay to lớn khép kín, hoàn toàn nghiền nát con thú cát trong hư không. Tiếng xoèn xoẹt vang lên, vết thương trước ngực Lăng Thiên Hậu mọc ra mấy sợi thịt, chậm rãi khép lại. Khoảng mấy phút sau vết thương khủng khiếp trước ngực Lăng Thiên Hậu đã lành, gã hoàn hảo không tổn hao gì.
Đây chính là sức sống của cường giả Nửa Bước Vương giả sao? Mọi người thầm giật mình, vô cùng rung động. Trong Sinh Tử Quỳnh Lâu tuy đa số võ giả có Hoạt Lực Chi Châu, bị thương sẽ nhanh chóng chữa khỏi. Suy cho cùng là ỷ lại Hoạt Lực Chi Châu, nếu lực lượng sinh mệnh trong Hoạt Lực Chi Châu biến mất thì bọn họ cũng mất năng lực đó.
Lăng Thiên Hậu thì khác, gã thăng cấp lên Nửa Bước Vương giả, hoàn toàn dựa vào cảm ngộ áo nghĩa sinh tử, chân nguyên của bản thân tự phục hồi. Hai thứ nhìn như giống nhau nhưng hoàn toàn khác hẳn, cách biệt mười vạn tám ngàn dặm.
Lăng Thiên Hậu giết xong con thú cát cường đại, gã nhìn lối vào tầng thứ bốn, hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Con thú cát chỉ có thế là cùng.
Lăng Thiên Hậu định xông lên lần nữa.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên tiếng gầm rú vang vọng thiên địa. Trong sa mạc đằng trước lao ra các con thú cát, chúng nó cao vài thước nhưng số lượng rất kinh người, cỡ trăm ngàn con. Giữa bầy con thú cát rậm rạp có mười mấy con thú cát khổng lồ, cao mười mấy thước không chút tình cảm nhìn Lăng Thiên Hậu, canh giữ lối vào tầng thứ bốn.
Mọi người thộn mặt ra. Trời ạ, còn có nhiều con thú cát như thế, làm sao đánh?
Lăng Thiên Hậu đang bay tới chợt khựng lại, mặt gã xanh mét, mắt lóe tia e ngại. Lăng Thiên Hậu có thể giết một con thú cát đỉnh cao nhưng gã cũng rất vất vả, người mang vết thương. Nếu bị nguyên bầy con thú cát tấn công, dù Lăng Thiên Hậu mạnh cách mấy cũng phải chết, trừ phi gã đột phá Sinh Tử cảnh.
Nghe đồn tầng thứ bốn Sinh Tử Quỳnh Lâu chỉ có Vương giả mới vào được, thật sự chỉ còn cách đó sao?
Ầm!
Ầm!
Lúc này hai luồng sáng từ xa bay tới, toát ra khí thế cường đại. Đó là hai cường giả đẳng cấp Nửa Bước Vương giả.
Mọi người mắt sáng rỡ kinh kêu:
– Là Độc Cô Phá Thiên và Tiêu Thu Tuyết, bọn họ cũng thăng cấp Nửa Bước Vương giả.
– Trời ạ, lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử trong Sinh Tử Quỳnh Lâu đơn giản thế sao?
Lâm Tiêu nhìn Độc Cô Phá Thiên, Tiêu Thu Tuyết, quay đầu đi. Lúc Phân thân Toản Địa Giáp vừa vào tầng thứ ba đã gặp phải Độc Cô Phá Thiên, không ngờ mới một đoạn thời gian ngắn không gặp Độc Cô Phá Thiên đã đột phá. Ngẫm lại cũng đúng, nhân vật như Độc Cô Phá Thiên vốn là cường giả đẳng cấp vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, thiên chi kiêu tử, đột phá ở nơi như Sinh Tử Quỳnh Lâu không có gì đặc biệt.
Không chỉ là Độc Cô Phá Thiên, mấy ngày tiếp theo hễ mọi người khổ tu tại đây sẽ có nhiều người lĩnh ngộ được áo nghĩa sinh tử, đột phá cảnh giới Nửa Bước Vương giả. Đây chính là điểm mạnh của Sinh Tử Quỳnh Lâu, cũng là lý do khiến vô số võ giả mạo hiểm mạng sống liều lĩnh đi vào.
Độc Cô Phá Thiên tới đây chuyện thứ nhất là nhìn hướng yêu tộc, dường như đang tìm kiếm cái gì. Lúc trước Độc Cô Phá Thiên bị Phân thân Toản Địa Giáp Lâm Tiêu đánh bại, điều này ám ảnh trong lòng gã. Hiện tại Độc Cô Phá Thiên đột phá cảnh giới Nửa Bước Vương giả, ý nghĩ đầu tiên của gã là lấy lại những gì đã mất. Nhưng Độc Cô Phá Thiên tìm kiếm nửa ngày không thấy Phân thân Toản Địa Giáp đầu, vẻ mặt gã thất vọng quay đầu đi.
Vù vù vù!
Độc Cô Phá Thiên, Tiêu Thu Tuyết đến bên cạnh Lăng Thiên Hậu, ba người đứng ngang hàng nhìn lối vào tầng thứ bốn. Độc Cô Phá Thiên, Tiêu Thu Tuyết, Lăng Thiên Hậu là đại biểu cho võ giả nhân loại vào Sinh Tử Quỳnh Lâu, cũng thuộc hàng mạnh nhất.
Lăng Thiên Hậu ngoái đầu nhìn hai người:
– Không ngờ hai người cũng đột phá.
Lăng Thiên Hậu lạnh lùng nói:
– Ta nghĩ hai người cũng như ta, rất tò mò thứ trong tầng thứ bốn Sinh Tử Quỳnh Lâu. Nhưng nơi này có quá nhiều con thú cát, bất cứ người nào trong số chúng ta không thể xông đến lối vào tầng thứ bốn, hay ba người hợp tác lại xem? Hai vị thấy sao?
Độc Cô Phá Thiên, Tiêu Thu Tuyết im lặng giây lát.
Một lúc sau Tiêu Thu Tuyết lắc đầu, nói:
– Nhiều con thú cát như thế chỉ bằng vào ba chúng ta vẫn khó lao qua, chờ chút nữa đi.
Lăng Thiên Hậu cười khẩy nói:
– Chờ cái gì?
Lăng Thiên Hậu liếc đám võ giả sau lưng:
– Tiêu Thu Tuyết, hay ngươi cho rằng trong số võ giả còn lại có người nhanh chóng lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử như chúng ta, thăng cấp Nửa Bước Vương giả? Đùa sao, những tên rác rưởi này thăng cấp nhanh như vậy thì mấy người chúng ta biết đút mặt vào đâu?
Lăng Thiên Hậu nhìn các võ giả đằng sau, trong giọng nói tràn ngập kiêu ngạo, khinh thường.
Lăng Thiên Hậu quay đầu nhìn Độc Cô Phá Thiên, hỏi:
– Độc Cô huynh cũng cùng suy nghĩ với Tiêu Thu Tuyết sao?
Không ngờ Độc Cô Phá Thiên lắc đầu, nhíu mày nói:
– Tiêu Thu Tuyết nói đúng, chỉ dựa vào ba chúng ta thì còn thiếu chút, nếu có thêm một ít người tham gia thì dễ dàng hơn. Các người nghĩ bên yêu tộc không có cùng suy nghĩ sao? Trước khi yêu tộc chưa hành động mà chúng ta tùy tiện hành động không phải việc làm sáng suốt.