Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 105: Đao trảm Chân Võ giả (1)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Chương 105: Đao trảm Chân Võ giả. (1)

Đồng thời một cổ lực lượng mạnh mẽ dọc theo chiến đao và cánh tay phải vọt vào thân thể của hắn, Vu Dịch Văn như gặp phải sét đánh, khóe miệng lặng yên tràn ra một tia máu tươi.

– Đây là. . . Nguyên lực! Ngươi là Chân Võ giả? ! !

Vu Dịch Văn sắc mặt tái nhợt, con mắt lập tức trừng tròn xoe, khiếp sợ nhìn bóng đen mặc áo giáp trước mặt, sau khi nhìn thấy áo giáp quân đội trên người hắn càng lộ ra vẻ kinh nghi.

Bóng người màu đen cười lạnh hai tiếng, trong đôi mắt tràn đầy sát cơ sôi trào, không nói hai lời, lại lần nữa chạy nước rút đến.

– Không tốt!

Vu Dịch Văn trong nội tâm kinh hãi, bất chấp đau xót trên thân thể, cả người mạnh mẽ bắn lên, phi tốc chạy trốn.

Hắn tuy rằng tính cách hung hăng càn quấy cuồng vọng, tự xưng là thiên tài hơn người, nhưng cũng không ngu ngốc, tự nhiên biết rõ dùng thực lực Chuẩn Võ giả của hắn đối mặt một gã Chân Võ giả sẽ có kết quả gì, dù đối phương chỉ là Chân Võ giả nhất chuyển.

Hô!

Vu Dịch Văn như lưu quang hăng hái chạy đi trong núi rừng, tốc độ lập tức tăng lên tới cực hạn, trong nội tâm tràn ngập hoảng sợ, đồng thời trong lúc chạy trốn cũng xuất ra đạn tín hiệu, kéo mạnh một phát.

XÍU… UU!!

Một đạo lưu quang hỏa hồng sắc kéo lấy cái đuôi hỏa diễm thật dài xông lên phía chân trời, sau khi đạt đến điểm cao nhất liền “BA~” một tiếng nổ tung lên.

– Xú tiểu tử!

Chu Dật Tử như thế nào cũng thật không ngờ Vu Dịch Văn vậy mà lại ngăn trở một đao của mình, hơn nữa còn có thể chạy trốn.

– Vu Dịch Văn này mới chỉ là Chuẩn Võ giả tốc độ đã nhanh như vậy, thực lực đáng sợ như vậy, khó trách trại chủ muốn hạ nhiệm vụ khiến ta không tiếc bạo lộ mình cũng phải giết chết hắn, một thiên tài như vậy nếu mặc hắn lớn lên, tương lai đối với Hắc Long trại chúng ta thật sự sẽ là uy hiếp cực lớn.

Chu Dật Tử thần sắc lạnh lùng, trong cơ thể nguyên lực điên cuồng vận chuyển, tốc độ đột nhiên tăng vọt, như thiểm điện tới gần sau lưng Vu Dịch Văn.

Thân là một trong các chiến sĩ đóng quan Chuẩn Võ giả dã ngoại khảo hạch lần này, Chu Dật Tử biết rất rõ sau khi Chuẩn Võ giả phóng xuất ra đạn tín hiệu cầu cứu, không đến năm phút sẽ lập tức có chấp sự Võ Giả Liên Minh ở gần đây chạy đến.

– Đi chết đi!

Chu Dật Tử trong nội tâm tức giận, thân hình tung lên, phút chốc vọt tới đỉnh đầu Vu Dịch Văn, cả người như khai thiên tích địa chém về phía Vu Dịch Văn.

Lực Phách Hoa Sơn!

Chu Dật Tử một đao chém xuống, lưỡi đao như vòi rồng cuốn lấy tất cả, phát ra ma âm ô ô khiếp người, khí thế đáng sợ làm lòng người không nhịn được sinh ra tuyệt vọng.

Vu Dịch Văn ngẩng đầu, thân hình bỗng dưng dừng lại, cắn răng, đôi mắt điên cuồng, tay phải cầm đao thép xuất đao như thiểm điện .

– Thương Lãng Đao Quyết — Liên Hoàn Tam Cung Trảm!

Ba đạo đao mang sáng chói cơ hồ đồng thời từ trong tay Vu Dịch Văn bạo lướt ra, chui vào trong cuồng phòng mà Chu Dật Tử đánh tới

Phanh!

Kình khí cuồng bạo cuốn suống, như sóng dữ đánh vào đá ngầm, lập tức xé rách đao mang mà Vu Dịch Văn thi triển đến nát bấy.

– Ah!

Vu Dịch Văn kêu thảm một tiếng, võ giả kính phục trên thân trong chốc lát chia năm xẻ bảy, đao thép trong tay lúc này không biết đã bay về đâu, thân hình bay ngược ra như diều đứt dây, điên cuồng hộc máu giữa không trung.

Vu Dịch Văn là thiên tài, nhưng ở trước mặt Chân Võ giả nhất chuyển sắp tấn cấp nhị chuyển như Chu Dật Tử lại không hề có lực hoàn thủ.

– Chết đi.

Chu Dật Tử trong nội tâm cười lạnh một tiếng, phi thân tiến lên muốn triệt để chấm dứt tánh mạng Vu Dịch Văn, nhưng đột nhiên vừa quay đầu liền trông thấy một thiếu niên tham gia khảo hạch trùng hợp xuất hiện trong tầm mắt của hắn, ánh mắt đối diện với hắn.

– Tại sao lại đến một Chuẩn Võ giả, không tốt, bị hắn thấy được.

Chu Dật Tử cả kinh, toàn thân không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, chợt trong đôi mắt hiện lên một tia dữ tợn.

Vèo!

Bất chấp lần nữa bồi cho Vu Dịch Văn thêm một đao, Chu Dật Tử như thiểm điện lướt tới đối phương.

BOANG…!

Chu Dật Tử ánh mắt hung hoành, trong cơ thể nguyên lực lao nhanh, chém ra một đao tới thiếu niên ở đối diện.

Xoạt!

Chiến đao tiêu chuẩn ở trong bầu trời đêm vỡ ra một đạo thất luyện, như tuệ tinh tập nguyệt đánh úp về phía đối phương, nhưng thiếu niên kia lại không tránh không né, giống như hoàn toàn choáng váng vậy, ngay khi chiến đau trong tay Chu Dật Tử sắp bổ trúng thì thiếu niên kia tựa hồ mới kịp phản ứng, bỗng dưng rút đao.

Xùy~~!

Đao mang chói mắt từ tay phải nhỏ nhắn bạo tuôn ra, cùng chiến đao mà Chu Dật Tử bổ ra hung hăng đụng vào nhau.

– Ngu xuẩn!

Chu Dật Tử mừng rỡ trong lòng, luận lực lượng và đao pháp những thiếu niên mới chỉ là Chuẩn Võ giả này sao có thể sánh được với mình, dưới nguyên lực toàn lực chấn phúc, ngay cả Vu Dịch Văn được cho là mạnh nhất trong Chuẩn Võ giả, được xưng là đệ nhất thiên tài trong lớp trẻ Tân Vệ Thành cũng không thể địch lại một chiêu của mình chứ đừng nói người khác.

Lúc này cách làm chính xác nhất của thiếu niên này chính là giống như Vu Dịch Văn vậy, trốn!

Nhưng không đợi kinh hỉ trong lòng Chu Dật Tử lan tràn, chiến đao đối phương lại đột nhiên trong nháy mắt bạo tuôn ra một cổ lực lượng đáng sợ không gì sánh kịp, hai thanh chiến đao va chạm phát ra tiếng oanh minh kịch liệt, tóe lên vô số hỏa hoa, lực lượng bành trướng trùng kích mà đến, Chu Dật Tử không thể cản nổi, đạp đạp đạp lui về phía sau vài bước.

– Làm sao có thể?

Một tia máu tươi từ khóe miệng Chu Dật Tử tràn xuống, hai mắt hắn trợn tròn xoe, cơ hồ không dám tin nổi vào hai mắt mình nữa.

Lực lượng của đối phương cũng không phải một Chuẩn Võ giả có thể có được, thậm chí vượt ra khỏi Chân Võ giả nhất chuyển sắp tấn cấp nhị chuyển như hắn.

– Ngươi là ai? Ngươi không phải Chuẩn Võ giả tham gia khảo hạch?

Chu Dật Tử khó có thể tin nói, dưới ánh trăng, khuôn mặt thiếu niên kia có thể thấy được rõ ràng, thần sắc Chu Dật Tử đột nhiên khẽ giật mình, cả người như gặp quỷ.

– Ngươi là Lâm Tiêu!

Chu Dật Tử kinh thanh nói.

Tiếp nhiệm vụ này, Chu Dật Tử đối với một đám thiếu niên tham gia khảo hạch đã có tìm hiểu qua, Lâm Tiêu tự nhiên cũng là một trong số đó, hơn nữa cái chết của Lưu Lỵ không lâu trước cũng huyền náo xôn xao tại Tân Vệ Thành, Lâm Tiêu cũng được công nhận là một trong các thiên tài trẻ tuổi tại Tân Vệ Thành, nhiệm vụ mà bên trên đưa xuống có nhắc nhở lấy, điều kiện tiên quyết là giết chết Vu Dịch Văn, nếu có cơ hội thì cũng nên giết chết đám thiên tài như Lâm Tiêu, Lữ Tuyết đi.

Nhưng Lâm Tiêu không phải mới vừa tấn cấp Chuẩn Võ giả không bao lâu sao, sao lực lượng khi xuất đao còn mạnh hơn cả Chân Võ giả nhất chuyển như mình? ! Hơn nữa cổ lực lượng kia, tuyệt đối chỉ có nguyên lực mới có thể bạo phát ra được.

Bất chấp khiếp sợ, trong đôi mắt Chu Dật Tử đột nhiên hiện lên một đạo điên cuồng, lại lần nữa cực tốc phóng tới Lâm Tiêu.

Không giết chết đối phương, một khi đợi chấp sự của Võ Giả Liên Minh đến, Lâm Tiêu nhớ kỹ mặt của hắn, đến lúc đó người chết sẽ chỉ là hắn.

Chọn tập
Bình luận