Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 929: So đấu tốc độ (1)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Lâm Nhu bĩu môi:

– Tiếc rằng tam muội không thể đi theo các ca ca.

Trần Phượng Lan nói:

– Nghe nói Sinh Tử Quỳnh Lâu gì đó vô cùng nguy hiểm, nghe tên đã thấy ghê. Ngươi là nữ hài tử, bớt góp vui đi.

Lâm Vệ Quốc góp lời:

– Mẫu thân của ngươi nói đúng.

Lâm Nhu chu môi:

– Phụ thân, mẫu thân không hiểu.

Vẻ mặt Lâm Vệ Quốc đột nhiên nghiêm trang nói:

– Ta đây thực sự không hiểu. Ta chỉ cần biết là 3 huynh đệ muội các ngươi là do ta mẹ các ngươi sinh ra.

– Ha ha ha ha!

Lâm Vệ Quốc hiếm khi nói đùa, chọc cho cả nhà cười to, trong sân tràn ngập tiếng cười.

Bởi vì thời gian có hạn, trong vòng ba ngày Quận vương Đông Phương Hiên Viên đã chọn xong ba cường giả khác, toàn là nổi bật trong một đám cường giả.

Ba người này lớn tuổi nhất là Hứa Chính, ba mươi tám tuổi, cánh tay to lớn lạ thường, khuôn mặt già dặn chính chắn, thực lực là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Người thứ hai tên Lãnh Uyên Minh, ba mươi bảy tuổi, cũng là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, lưng giắt cây roi, người phát ra khí lạnh âm trầm. Người cuối cùng tên Giang Trần, trẻ nhất trong ba người, ba mươi lăm tuổi, thực lực là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ.

Ba người khá nổi tiếng trong Quận Hiên Dật, coi như nổi bật mấy năm gần đây, đứng đầu tất cả.

Trước lúc xuất phát Đông Phương Hiên Viên thân thiết nhìn nhóm người Lâm Tiêu, quyến luyến nói:

– Mấy người nhớ phải cẩn thận.

Sinh Tử Quỳnh Lâu là kỳ ngộ cho nhóm Lâm Tiêu nhưng cũng là chuyến đi nguy hiểm. Theo tình báo Đông Phương Hiên Viên biết được mỗi lần Sinh Tử Quỳnh Lâu mở ra thì số thiên tài chết nhiều không đếm xuể, thường chỉ có một phần hai sống sót trở ra hay thậm chí càng ít hơn.

– Phụ vương yên tâm.

Đông Phương Hiên Viên vỗ vai Lâm Hiên:

– Lâm Tiêu, ta giao nữ nhi cho ngươi.

Đông Phương Hiên Viên quay đầu nói với Lâm Tiêu:

– Lâm Tiêu, làm phiền ngươi nhọc lòng. Ngươi là dẫn đầu đội, hãy chú ý an toàn cho nhóm Nguyệt Linh.

Lâm Tiêu gật đầu, nói:

– Ta biết.

Nhóm ba người Hứa Chính liếc Lâm Tiêu. Về đẳng cấp thì bọn họ cao hơn Lâm Tiêu rất nhiều, nhưng Quận vương Đông Phương Hiên Viên tỏ rõ càng xem trọng hắn, lấy hắn làm trụ cột.

– Chúng ta đi!

Năm người xé gió biến mất phía chân trời.

Trên bầu trời bao la mênh mông, sáu bóng người xẹt qua không gian, bay nhanh bằng vận tốc âm thanh phát ra tiếng ầm ầm.

Mới đầu mọi người không nói không rằng, cắm đầu bay đi.

Mới hơn một tháng từ khi đại tái Phong Vân bảng kết thúc, đám người Đông Phương Hiên Viên trở về Quận Hiên Dật đã mất thời gian một tháng, cộng thêm tin tức truyền ra, mọi người tụ tập ở phủ quận vương, Quận vương Đông Phương Hiên Viên sàn lọc võ giả này nọ đã qua hơn nửa tháng. Bách Lý Tỉ bệ hạ yêu cầu sau hai tháng phải đến đế đô, nên đám người Lâm Tiêu chỉ có mười ngày để đi.

Mười ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, với thực lực và tốc độ của nhóm Lâm Tiêu thì chỉ cần vài ngày là đến nơi, không quá gấp gáp.

Trong quá trình chạy đi Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh tự nhiên chung nhóm. Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh, Giang Trần một nhóm. Vì cùng là người Quận Hiên Dật nên nửa ngày sau mọi người ngẫu nhiên trao đổi vài câu, sáu người dần quen thuộc.

Hứa Chính là chính chắn nhất, lớn tuổi nhất, đẳng cấp cao nhất, nhưng không kênh kiệu trước mặt nhóm Lâm Tiêu. Hứa Chính nói năng khách sáo vừa phải với Lâm Tiêu, Đông Phương Nguyệt Linh, Lâm Hiên. Lãnh Uyên Minh hơi lạnh lùng kiêu ngạo, hầu như không nói nhiều, đối xử với ai đều như nhau. Giang Trần có lẽ vì tuổi xấp xỉ với Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh nên hoạt bát nhất.

Có lẽ vì dần quen thuộc nên Giang Trần to gan tò mò hỏi Lâm Tiêu:

– Lâm Tiêu, ta nghe nói chuyến đi Sinh Tử Quỳnh Lâu lần này đế quốc quy định phải là cường giả từ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ trở lên mới được vào. Quận vương Đông Phương Hiên Viên cho ngươi tham gia vào đội, lỡ mà đế quốc không thừa nhận . . .
Mắt Giang Trần lóe ý cười kỳ dị.

Đương nhiên Giang Trần nhận ra điều khá lạ, vì trong thông báo của hoàng thất Đế quốc Võ Linh, Đông Phương Hiên Viên tuyên bố dã nói rõ võ giả vào Sinh Tử Quỳnh Lâu có mấy điều kiện chính thức như sau: Thứ nhất, dưới bốn mươi tuổi. Thứ hai, phải đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. Nếu không đủ hai điều kiện này thì không ai được vào cuộc sàng tuyển. Hiện tại Lâm Tiêu mới tới Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong lại có thể tham gia vào đội, khiến Giang Trần nghi ngờ.

Gần đây Lâm Tiêu rất nổi tiếng trong Đế quốc Võ Linh, ở Quận Hiên Dật càng tiếng tăm lừng lẫy. Trong đó nguyên nhân lớn nhất là Lâm Tiêu được quán quân Phong Vân bảng đế quốc quý trước, kết thúc yếu thế nhiều quý Phong Vân bảng qua võ giả Quận Hiên Dật không giành được hạng nhất. Thứ hai Lâm Tiêu giết Quận vương Tương Thiên Thần của Quận Võ Uy, đánh bại thiên tài Triệu Thiên Thần của Đế quốc Thần Võ.

Giang Trần vừa kích động vừa ghen tỵ Lâm Tiêu.

Giang Trần cũng tham gia thi đại tái Phong Vân bảng quý trước, chung mùa với Đông Phương Nguyệt Linh, là thiên tài xếp sau nàng trong Quận Hiên Dật. Nhưng thứ hạng của Giang Trần không cao, thứ tự mới hơn hai mươi. Mười năm qua Giang Trần liên tục gặp kỳ ngộ, thực lực tăng nhanh, hơn hẳn nhiều thiên tài Phong Vân bảng năm xưa. Ba mươi tuổi đã đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, Giang Trần lại cùng trình độ với Đông Phương Nguyệt Linh nên gã hơi kiêu ngạo.

Nếu tất cả thí sinh tham gia đại tái Phong Vân bảng ngày xưa tụ hợp lại, khiêu chiến lần nữa, Giang Trần tự tin gã chắc chắn lọt vào tốp ba, thậm chí hơn hẳn Đông Phương Nguyệt Linh.

Giang Trần thấy Lâm Tiêu với thực lực Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong lọt vào chọn lựa, gã cho rằng đó là nhờ danh tiếng khiến Quận vương Đông Phương Hiên Viên mở cửa sau cho hắn. Đáng ra cũng không có gì, nhưng Đông Phương Hiên Viên cố tình để Lâm Tiêu dẫn đầu đội sáu người, tức là nếu gặp tình huống đột ngột phải nghe theo lệnh của hắn. Nghĩ đến đây lòng Giang Trần hơi bất mãn.

Trong bụng Giang Trần bực bội nhưng ngoài mặt gã cười toe toét làm bộ vô tình hỏi.

Nghe Giang Trần hỏi, Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh làm bộ vô tình liếc sang Lâm Tiêu, ánh mắt thắc mắc.

Lâm Tiêu cười cười không giải thích.

Đông Phương Nguyệt Linh mỉm cười nói:

– Các người không biết, danh ngạch của Lâm Tiêu không phải từ Quận Hiên Dật. Đế quốc ban danh ngạch, mỗi quận được năm cái. Là Bách Lý Tỉ bệ hạ khâm điểm Lâm Tiêu vào đội.

Mọi người sửng sốt, sau đó hiểu ra:

– Hóa ra là vậy, bệ hạ khâm điểm.

Ngẫm lại cũng đúng, dù Quận vương Đông Phương Hiên Viên có thiên vị thế nào cũng không thể trái lệnh của đế quốc.

Nhưng như vậy càng làm Giang Trần ghen tỵ hơn nhiều.

Trong lòng Giang Trần nảy ra một ý nghĩ:

– Nghe nói Lâm Tiêu là đệ nhất thiên tài của đế quốc, không biết thực lực thật sự như thế nào.

Giang Trần mỉm cười nói:

– Các vị, ta có đề nghị thế này. Bây giờ chỉ còn mười ngày là đến thời gian đế quốc quy định. Thời gian gấp gáp, hay chúng ta tăng tốc độ đi ? Đến đế đô trước tranh thủ ít thời gian chuẩn bị ?

Bởi vì sáu người cùng nhau chạy đi nên mọi người giữ cùng một tốc độ.

Chọn tập
Bình luận