Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 931: Quần hùng hội tụ

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Giang Trần hoàn toàn tỉnh ngộ ngay từ đầu gã sai quá đáng, suy nghĩ trong đầu quẹo cua ngay.

Giang Trần cười lúng túng:

– Khụ khụ, mọi người chạy nhanh như vậy tuy rút ngắn thời gian nhưng đến đế đô chắc chắn sẽ tiêu hao nhiều chân nguyên, theo ta thấy thôi chậm chút tốt hơn.

Giang Trần giảm tốc độ cực hạn xuống một bậc, tắt đi thiêu đốt chân nguyên, trở về mức độ võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong chạy đi.

Dù da mặt Giang Trần dày mấy lúc này không kiềm được đỏ mặt, vội vàng khống chế dòng máu chảy để sắc mặt trở lại bình thường.

Chật vật, Giang Trần muốn để đối phương xấu mặt không ngờ chính gã mới là tên hề, kết quả thật buồn cười.

Mấy người Hứa Chính nhìn thấu vụ việc, bật cười. Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh thầm giật mình vì sự đáng sợ của Lâm Tiêu, hèn chi Quận vương Đông Phương Hiên Viên muốn để hắn dẫn đầu đoàn đội, đúng là có chỗ bất phàm, đệ nhất thiên tài đế quốc danh bất hư truyền.

Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh cũng kinh ngạc liếc sang Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh.

Tuy Giang Trần chật vật nhưng gã có chỗ nổi bật, lúc trước gã bay hết sức khiến Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh là võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đuổi theo hơi vất vả. Đông Phương Nguyệt Linh, Lâm Hiên có thể bám theo sát khiến Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh ngạc nhiên.

Không thể vì tuổi và đẳng cấp mà xem thường bọn họ, nếu không chính Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh, Giang Trần chịu thiệt.

Mấy ngày sau, đoàn người Lâm Tiêu vào đế đô.

Lại trở về đế đô cho Lâm Tiêu cảm giác khác hẳn. Trong một đêm đế đô tụ tập nhiều cường giả hơn, người đến người đi trên đường cái, dòng người xuyên toa không dứt, khiến tòa thành cổ hùng vĩ vô cùng phồn hoa.

Đám người Lâm Tiêu không ở lại lâu, vội đi vào chỗ cư trú hoàng tộc cung cấp cho cường giả các quận.

Vừa bước vào trong mọi người như đến thế giới khác, hơi thở khác hẳn bộc lộ. Chỗ cư trú không lớn, khoảng trăm mẫu đất, có các đình viện. Linh giác Lâm Tiêu nhạy bén cảm nhận trong đình viện che giấu các hơi thở cường đại.

– Xem ra chúng ta không đến sớm.

Ngày xuất phát Đế quốc Võ Linh đặt ra chưa đến nhưng đã có nhiều cường giả đến chỗ cư trú. Một số cường giả điệu thấp, không bộc lộ ra. Cũng có người chẳng hề kiêng dè phát ra khí thế cường đại làm người giật mình.

Không cần nói, lấy được danh ngạch từ các đại quận, thế lực tuyển chọn toàn là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, dưới bốn mươi tuổi, xứng là nhân vật thiên kiêu nên tất nhiên đầy bụng kiêu ngạo.

Sáu người Lâm Tiêu theo hộ vệ hoàng tộc dẫn đến một đình viện rộng rãi ở lại.

– Không biết trong Sinh Tử Quỳnh Lâu có tình huống gì, mặc kệ thế nào, cố gắng nâng cao thực lực của mình mới là điều tất yếu.

Lâm Tiêu không đi dạo lung tung, hắn vào phòng của mình, ngồi xếp bằng, chìm trong bế quan. Phân thân Toản Địa Giáp cũng khổ tu trong Thương Long Tí, tiếp tục tế luyện tấm da rắn của Thiên Mãng Vương. Lúc biết sẽ vào Sinh Tử Quỳnh Lâu thì Lâm Tiêu đã kêu Phân thân Toản Địa Giáp trong sơn mạch Đoạn Nha về, đó là mảnh đất sinh tử thần kỳ, có lẽ đem lại ích lợi lớn cho Phân thân Toản Địa Giáp đột phá Sinh Tử cảnh.

Mấy ngày liên tiếp Lâm Tiêu nhốt mình trong phòng không đi ra nửa bước. Đám người Hứa Chính thường đi dạo trong đế đô tìm hiểu một ít tin tức.

Thời gian trôi, ngày càng tới gần lúc xuất phát.

Lâm Tiêu cảm giác rõ ràng hắn cách Quy Nguyên cảnh hậu kỳ chỉ có một bước, nhưng mặc cho hắn bế quan cỡ nào cũng không thể bước ra bước đó.

– Thôi, cứ khổ tu mãi chưa chắc đột phá được. Tuy Quy Nguyên cảnh hậu kỳ không phải đại cảnh giới nhưng hiện tại còn thiếu một cơ hội, tùy tiện vượt ải sẽ tổn hại đạo tâm.

Lâm Tiêu thấy thời cơ chưa chín muồi thì không nôn nóng, hiếm khi hắn dừng khổ tu, đi ra đình viện.

Ngoài đình viện, Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh mới trở về.

Lâm Tiêu mỉm cười hỏi:

– Đại ca, tẩu tử lại đi ra ngoài ?

Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh thấy Lâm Tiêu thì ngạc nhiên, nghe hắn nói xong cười mắng:

– Tiểu tử này!

– Đi, còn hai ngày nữa là đến lúc xuất phát, nhị đệ vừa đến đã ở trong phòng khổ tu. Đại ca mang nhị đệ đi xem cường giả thế lực khác. Dù sao là thiên tài của Đế quốc Võ Linh ta, cần quen thuộc mặt nhau.

Lâm Hiên dẫn Lâm Tiêu đến dãy kiến trúc cách chỗ cư trú không xa.

Đây là dãy quỳnh lâu điện ngọc, điêu lan họa đống, nơi nơi muôn hồng nghìn tía, mùi thuốc thơm nức. Nhiều cường giả đang dõng dạc nói chuyện, cụng ly, rất náo nhiệt. Trong lâu vũ người đến người đi, toàn là cường giả.

Lâm Tiêu kinh ngạc nói:

– Còn có chỗ như vậy ?

Lâm Hiên mang Lâm Tiêu vào trong:

– Ngươi đến đây chỉ biết cắm đầu tu luyện nên không biết chỗ này. Đây là một lâu vũ do đế quốc chuyên môn tạo ra, chủ yếu là để đệ tử các đại quận, thế lực quen biết nhau, tiện giúp đỡ trong Sinh Tử Quỳnh Lâu. Trừ chúng ta ra trong đế đô có một số cường giả đến giao lưu, nên mỗi ngày đều rất náo nhiệt. Chắc nhóm Hứa Chính đã ở bên trong.

Lâm Tiêu hiểu ra. Chuyến đi Sinh Tử Quỳnh Lâu này bốn đế quốc sẽ phái cường giả vào, ngoài ra có một số thế lực không thuộc về bốn đế quốc cũng sẽ đưa thiên tài vào, tiêu chuẩn chỉ có hơn Đế quốc Võ Linh chứ không thấp hơn. Đám cường giả vừa vào Sinh Tử Quỳnh Lâu sẽ chia trận doanh, cùng đế quốc dễ đoàn kết hơn, quen biết nhiều chút sẽ tốt hơn nên đế quốc chuyên môn chuẩn bị chỗ giao lưu.

Trong đại điện vô cùng náo nhiệt, một đám võ giả tự tụm lại thành từng vòng nhỏ nói chuyện với nhau.

– Ha ha, Hứa huynh, uống một ly!

– Nào nào, Chu huynh, cạn ly!

Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh, Giang Trần ngồi ở bàn gần đó, khoảng sáu, bảy người tụ tập, rất náo nhiệt. Lãnh Uyên Minh luôn yên lặng kiệm lời cũng liên tục nâng ly uống.

– A! Là Lâm huynh và Đông Phương quận chúa đến.

Thấy Lâm Hiên và Đông Phương Nguyệt Linh, mấy người chung bàn cười đứng lên. Khi thấy Lâm Tiêu, bọn họ trợn to mắt mở miệng hỏi:

– Ủa ? Vị thiếu hiệp này đẹp trai, phong độ phiên phiên, chẳng lẽ là Lâm thiếu hiệp được gọi là đệ nhất thiên tài đế quốc ?

Bọn họ nhìn kỹ Lâm Tiêu, ánh mắt kinh thán.

Giang Trần cười nói:

– Ha ha ha, các vị đoán chính xcác. Vị này là Lâm Tiêu của Quận Hiên Dật ta, được tiếng là đệ nhất thiên tài đế quốc. Nào, Lâm Tiêu, ngồi bên này!

Giang Trần luôn miệng mời Lâm Tiêu ngồi xuống. Từ lúc thấy thực lực của Lâm Tiêu thì Giang Trần thay đổi hẳn thái độ, không còn chút kiêu ngạo.

Lâm Tiêu ngồi xuống, nhiều người ngoái đầu xem. Các loại ánh mắt khác nhau, lóe tia sáng lạnh.

Giới thiệu sơ xong mọi người dần quen biết.

Bốn người đối diện đến từ Thành Huyền Địa, không thuộc về tám đại quận của Đế quốc Võ Linh nhưng khá mạnh, nằm ở đông bộ đế quốc. Trong Thành Huyền Địa cường giả như mây, được Bách Lý Tỉ bệ hạ phát danh ngạch.

Đế quốc Võ Linh trừ tám đại quận lệ thuộc đế quốc ra còn một số thế lực cường đại không hoàn toàn trực thuộc đế quốc, chỉ quy phục, không thể xem thường. Như ngày xưa Thiên Mộng bí cảnh mở ra, Quận Hiên Dật trừ đệ tử Trại huấn luyện thiên tài ra có mấy thế lực cường đại khác gần Quận Hiên Dật như Diệt Linh cốc, Thành Hắc Vân, bộ lạc Kỷ thị cũng có danh ngạch vào Thiên Mộng bí cảnh.

Chọn tập
Bình luận