Chương 16: Chém giết thảm thiết. (2)
Trên người Toản Địa Giáp thứ gì là cứng nhất? Không hề nghi ngờ chính là móng vuốt sắc bén có thể khai sơn phá thạch kia, da dắn cứng rắn chỉ hơi ngăn trở một lát liền bị móng vuốt Lâm Tiêu cứ thế xuyên thấu qua không chút lưu tình, hung hăng đâm vào trong.
Rống!
Khuê Lân Cự Mãng cảm giác được đau nhức kịch liệt, phát ra tiếng gào thét như đại lữ hồng âm, hai đồng tử thoáng cái đỏ bừng, bắt đầu trở nên cuồng bạo.
Nó điên cuồng vặn vẹo, cái đầu lớn nhếch lên nhưng lại không cách nào cắn tới Lâm Tiêu trên lưng nó, chỉ có thể đánh tới một đám thạch đầu, đồng thời điên cuồng bốc lên, nguyên một đám cự thạch nhao nhao quay cuồng, vỡ vụn, Lâm Tiêu cảm giác mình như ngồi trên cáp treo vậy, bụi đất đầy trời và cuồng phong kịch liệt khiến Lâm Tiêu căn bản không mở mắt ra nổi.
Lâm Tiêu dùng móng vuốt sắc bén gắt gao bấu lấy thân rắn, một mực cố định trụ thân thể của mình, đồng thời mở ra miệng rộng cắn xé thân thể Khuê Lân Cự Mãng, bốc lên kịch liệt, va chạm điên cuồng khiến lục phủ ngũ tạng Lâm Tiêu đều như quay cuồng, trận trận mùi máu tươi từ yết hầu truyền ra, cũng không biết là của Khuê Lân Cự Mãng hay của mình nữa.
Toàn thân Khuê Lân Cự Mãng kịch chấn, đầu nện xuống đất, kịch liệt quay cuồng trên đất, cái đuôi càng điên cuồng quất lên Lâm Tiêu, chỉ một thoáng bụi mù đã tràn ngập, nham thạch trên mặt đất vỡ vụn ra.
Lâm Tiêu cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều như muốn nhảy ra, cái đuôi tuy rằng điên cuồng ngăn cản đuôi của Khuê Lân Cự Mãng quất xuống, nhưng trong đại loạn vẫn bị quất trúng hai cái, lân phiến trên người vỡ vụn, nhưng móng vuốt của Lâm Tiêu lại như đã mọc rễ, vẫn cắm trên người nó không chút nhúc nhích.
Lâm Tiêu điên cuồng cắn xé, máu tươi từ trong xà thân chảy ra, thời gian dần trôi qua, Khuê Lân Cự Mãng dãy dụa càng lúc càng yếu ớt, đột nhiên, móng vuốt sắc bén của Lâm Tiêu như xuyên thấu cái gì đó, một cổ máu tươi mạnh mẽ phún dũng ra, thân hình Khuê Lân Cự Mãng đột nhiên trừng thẳng, rồi sau đó vô lực ngã xuống, không bao giờ nhúc nhích được nữa.
Một trảo của Lâm Tiêu đã trực tiếp xuyên thấu trái tim Khuê Lân Cự Mãng.
Ngắm nhìn bốn phía, vô số nham thạch bị quất bay ra xa xa, nơi hai thú chém giết xuất hiện một khối đất trống, trên mặt đá xuất hiện từng vết nứt lan tràn, nhìn vô cùng khủng bố.
Lâm Tiêu lúc này mới từ trên xà thân nhảy xuống, phát hiện toàn thân mình kịch liệt đau nhức, thân thể cơ hồ như muốn rời ra từng mảnh.
Nơi này không nên ở lâu, nhìn qua xà thân còn lớn hơn mình vài phần, Lâm Tiêu có chút ngẩn người, Khuê Lân Cự Mãng này toàn thân là bảo, vô luận là da rắn hay là huyết nhục, đều rất có giá trị, nhưng Lâm Tiêu rõ ràng không mang đi được nhiều như vậy, chỉ có thể lựa chọn một ít thứ hữu dụng nhất mang về.
Lâm Tiêu bắt đầu tách rời đầu Cự Xà này xa, quanh năm làm việc ở đồ thú tràng, đối với làm sao tách rời loài rắn Lâm Tiêu cực kỳ quen thuộc, mà móng vuốt sắc bén của Toản Địa Thú so với dao ở đồ thú tràng cũng không kém chút nào.
Chỉ một lát, da răn hoàn chỉnh đã bị Lâm Tiêu lột xuống, đồng thời Lâm Tiêu cũng móc ra túi mật rắn quý giá nhất trên người loài rắn, loại yêu thú như Khuê Lân Cự Mãng, tất cả giá trị trên người, ít nhất 80% đều ở chỗ túi mật rắn.
Túi mật rắn này lớn chừng quả cam, toàn thân màu xanh sẫm, sáng long lanh như Phỉ Thúy, không có mùi tanh của rắn, ngược lại có một cổ mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu.
Nhất tinh yêu thú còn chưa ngưng kết yêu đan, toàn thân nguyên khí đều ngưng tụ ở trong huyết nhục, nhưng yêu thú như Khuê Lân Cự Mãng lại có ít nhất một nửa nguyên khí ngưng tụ bên trong túi mật rắn, đây cũng là chỗ trân quý của nó.
Xà thân dài đến 6 7m, Lâm Tiêu tự nhiên không có khả năng mang đi toàn bộ, đương nhiên lãng phí cũng không phải là tính cách của Lâm Tiêu, đây chính là thịt yêu thú, mà không phải thịt dã thú bình thường, lúc này, Lâm Tiêu bắt đầu miệng lớn hưởng dụng thịnh yến thịt rắn, sau khi ăn một phen như hổ đói, cơ hồ có một phần ba thịt rắn vậy mà đều tiến vào trong bụng Lâm Tiêu.
Ách! Hắn nấc lên. Nu không phải bụng đã đầy, Lâm Tiêu còn muốn ăn nhiều thêm một chút, sau khi ăn xong, Lâm Tiêu lại lấy đi một ít thịt rắn, sau đó cẩn thận từng li từng tí hái xuống hai gốc U Lan Thảo kia.
Dùng da rắn bao bọc tốt U Lan Thảo, túi mật rắn, còn có khối lớn thịt rắn nguyên vẹn, Lâm Tiêu liền bò ra khỏi động.
Cả đầu Khuê Lân Cự Mãng bị Lâm Tiêu vơ vét một phen, còn lại chỉ là một ít khung xương, nội tạng và một phần nhỏ thịt rắn, những canh thừa thịt nguội này cứ để lại có đám dã thú và yêu thú hữu duyên đi.
Rống!
Sau khi rời đi xà huyền chừng một dặm, Lâm Tiêu nghe được từ chỗ xà huyệt đến trận trận gầm rú của dã thú, hiển nhiên đã có dã thú phát hiện ra xà thân còn lại, bắt đầu tranh giành với nhau rồi.
Trong khi chúng đang tranh đoạt chút thịt rằn thừa thải thì Lâm Tiêu đã thắng lợi trở về lưng cõng một đống thịt bò vào trong huyệt động của mình
Trên đường đi, Lâm Tiêu phát hiện năng lực tự lành của mình thật sự là có chút biến thái. Lúc đầu thân thể còn kịch liệt đau nhức, nhưng giờ mới đi được một hồi toàn thân đã thấy ngứa, đây là biểu hiện của thân thể đang khép lại. Lâm Tiêu tò mò, nhấc lên cái đuôi huyết nhục mơ hồ lúc trước, hắn phát hiện, chỗ lân phiến vỡ vụn, cơ bắp bị xé ra trên đuôi vậy mà đang mọc ra một đám thịt lồi, hơn nữa còn kết hợp cùng với nhau, đang khép lại cực nhanh.
– Thân hình này của ta thật là nhất tinh yêu thú Toản Địa Giáp Yêu? Không phải là biến chủng của Viễn Cổ Thần Thú gì đấy chứ? Năng lực tự lành này không khỏi cũng quá cường hãn rồi.
Nhìn thấy năng lực tự lành biến thái kia của mình, Lâm Tiêu mừng rỡ đồng thời cũng nhịn không được trận trận phát mộng.
Bất quá mặc kệ là nguyên nhân gì, ít nhất về sau không cần sợ bị thương nữa rồi.
Trên đường đi, Lâm Tiêu cẩn thận từng li từng tí bò vào huyệt động, vạn hạnh chính là, trên đường không đụng phải yêu thú gì, bình yên về tới huyệt động.
Cho dù toàn thân ngứa ngáy, thân thể lúc trước chiến đấu kịch liệt nên có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần Lâm Tiêu lại vô cùng phấn khởi, kích động mở ra túi da rắn, ánh mắt rơi vào trên thân hai gốc U Lan Thảo kia, nước miếng cũng như muốn chảy ra.
Có hai gốc U Lan Thảo này rồi, đối với việc trong thời gian ngắn tấn cấp Luyện Tủy Kỳ, Lâm Tiêu cũng có nhiều thêm một phần nắm chắc
Bất quá Lâm Tiêu lúc này lại có chuyện trọng yếu hơn phải làm, hắn cất thịt rắn nguyên vẹn vào nơi sâu nhất trong huyệt động, U Lan Thảo cũng được cất giữ cẩn thận, Lâm Tiêu nhìn qua túi mật rắn óng ánh sáng long lanh kia, nuốt chửng vào, bắt đầu vận công chữa thương lên.
Cho dù năng lực khôi phục của bản thân Lâm Tiêu cường hãn đến kinh người, nhưng lần bị thương này thật sự quá nghiêm trọng, các nơi trên người đều là lân phiến vỡ vụn, cơ bắp xé mở, mà nội tạng trong chiến đấu lúc trước cũng có chỗ bị thương, chỉ dựa vào năng lực khôi phục của bản thân ít nhất cũng cần đến ba bốn ngày mới có thể chính thức khỏi hẳn.