Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 571: Vô Tận Lãng Đao (2)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Đột nhiên một thanh âm sốt ruột nói:

– Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, nguy rồi! Gia chủ Khương gia đột nhiên mang người đến bao vây phủ đệ Nhiếp gia chúng ta, muốn tìm gia chủ khiêu chiến, chia lại lợi nhuận Đảo Đao Vương, quyết định đệ nhất gia tộc thuộc về ai.

Một hộ vệ Nhiếp gia chạy từ khu vực vòng trong đến, nóng nảy nói với Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão ở khu vực sâu nhất sơn cốc.

– Cái gì?

Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão đang bận tu luyện biến sắc mặt nói:

– Hèn gì hôm nay không có đệ tử nào của Khương gia đến Đao Vương cốc. Khương Nhân Kiệt muốn làm gì?

– Lâm thiếu hiệp, Nhiếp gia chúng ta xảy ra chuyện, xin đi trước một bước. Lâm thiếu hiệp hãy cẩn thận.

– Đi!

Hai trưởng lão nhắc nhở Lâm Tiêu một tiếng rồi biến thành luồng sáng lao ra Đao Vương cốc.

– Cái gì? Gia chủ Khương gia muốn khiêu chiến với gia chủ Nhiếp gia?

– Hai nhà định chia lại lợi nhuận Đao Vương cốc, quyết định đệ nhất gia tộc thuộc về ai?

– Đây là chuyện lớn.

– Đi, qua đó nhìn xem.

Tin tức kinh người này kinh động tất cả võ giả đang tu luyện trong Đao Vương cốc. Toàn bộ võ giả bay ra ngoài, hướng tới trung tâm thành đông, chỗ ở của Nhiếp gia.

Lâm Tiêu nhướng mày:

– Ân?

Lâm Tiêu lắc người biến mất tại chỗ.

Phía đông Thành Đao, phủ đệ Nhiếp gia.

Cửa phủ đệ, Nhiếp Hùng dẫn theo đám cường giả Nhiếp gia quát vào mặt đám cường giả Khương gia kéo nhau đến bao vây trước cửa Nhiếp gia:

– Khương Nhân Kiệt, ngươi muốn làm cái gì? Phân phối lợi nhuận Đao Vương cốc là ngày xưa các đại thế lực thống nhất xác định, ngươi dựa vào cái gì muốn thay đổi?

Nhiếp gia, Khương gia cùng là người cầm quyền Thành Đao, hai bên chia nhau cai trị tòa thành, chiếm nửa bên thành trì. Hiện tại Khương gia dẫn người đến bao vây phủ đệ Nhiếp gia, chuyện bá đạo thế này nếu Nhiếp gia không đòi một lời giải thích thì không còn mặt mũi nào trong Thành Đao.

– Dựa vào cái gì? Ha ha.

Khương Nhân Kiệt tóc muối tiêu cười to bảo:

– Lợi nhuận khác trong Đao Vương cốc là ngày xưa các đại thế lực thống nhất xác định, Khương Nhân Kiệt ta cũng không muốn thay đổi. Nhưng ta phản đối phân phối lợi nhuận giữa hai nhà Khương, Nhiếp chúng ta!

Khương Nhân Kiệt lạnh lùng cười:

– Tại sao hai nhà phải chia đôi? Không công bằng! Cường giả đã định trước nên hưởng thụ ích lợi nhiều hơn nữa, ta cảm thấy chia tám hai thì thích hợp hơn. Hôm nay gia chủ hai đại gia tộc chúng ta tranh tài đi, người thắng quyết định lợi nhuận Đao Vương cốc mới hợp lý

.

Khương Nhân Kiệt lạnh lùng nhìn Nhiếp Hùng, trong ánh mắt tràn đầy tự tin, biểu tình kiêu căng vênh váo.

Trưởng lão tình báo của Nhiếp gia biểu tình cực kỳ khó xem, nói nhỏ vào tai Nhiếp Hùng:

– Gia chủ, theo ta tìm hiểu thì mới gần đây Khương Nhân Kiệt đột phá đao ý tiểu thành nên mới tự tin như vậy.

Nhiếp Hùng biến sắc mặt nói:

– Cái gì? Khương Nhân Kiệt đột phá đao ý tiểu thành?

Lòng Nhiếp Hùng chìm xuống.

Đao ý là thứ vô cùng quan trọng với một đao khách. Có thể nói năng lực lĩnh ngộ đao ý của đao khách tương đương trình độ tạo nghệ trên đao pháp. Một khi lĩnh ngộ đao ý thì thực lực của đao khách đó cũng tăng vượt bậc.

Đao ý kém một phẩm đối với võ giả lĩnh ngộ hướng khác chỉ là sự khác chênh lệch sức chiến đấu chút xíu, nhưng với đao khách là áp lực cực lớn.

Nên khi nghe nói Khương Nhân Kiệt đột phá đao ý tiểu thành, lòng Nhiếp Hùng chùng xuống.

Cùng là người cầm quyền Thành Đao, Nhiếp Hùng biết rõ thực lực của Khương Nhân Kiệt giống như gã, cùng là Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, sức chiến đấu ngang ngửa nhau. Nhưng nay đao ý của Nhiếp Hùng là nhị phẩm, còn một khoảng cách để đến đao ý tiểu thành. Nếu Khương Nhân Kiệt thật sự đột phá tiểu thành thì sức chiến đấu từ tương đương thoáng chốc kéo giãn ra xa.

Nhiếp Hùng biết rõ sự chênh lệch về thực lực này, cùng là đao ý vô tận nhưng phe nào đao ý mạnh hơn sẽ hoàn toàn áp chế đối thủ, đây là chân lý không thể thay đổi.

Nhiếp Hùng cắn răng thầm nghĩ:

– Thì ra Khương Nhân Kiệt đến là có chuẩn bị, hèn gì kiêu ngạo như thế. Lần này dữ nhiều lành ít đây.

Mắt Nhiếp Hùng tóe lửa, trực giác cảm thấy hôm nay gặp phải điều không may mắn rồi.

Khương Nhân Kiệt thấy Nhiếp Hùng cứ im lặng mãi, Lão cười to bảo:

– Ha ha ha! Nhiếp Hùng, uổng cho ngươi là gia chủ Nhiếp gia. Sao? Không dám nhận lời khiêu chiến của Khương Nhân Kiệt ta hả? Nhiếp gia Thành Đao cái con khỉ, Khương gia của ta đặt ngang hàng với Nhiếp gia ngươi là sự sỉ nhục cho Khương gia!

Biểu tình Khương Nhân Kiệt rất kiêu ngạo.

Nhiếp Hùng quát to:

– Khương Nhân Kiệt, phân phối lợi nhuận của hai nhà Nhiếp, Khương là từ tổ tiên, các đại thế lực nhiều năm trước quyết định. Nếu ngươi muốn sửa hãy bẩm báo với các đại thế lực, bao vây phủ đệ Nhiếp gia ta làm gì? Mau trở về đi, ta sẽ không so đo. Nếu không đừng trách ta báo chuyện Khương gia ngươi với các đại thế lực!

Nhiếp Hùng quyết tâm đuổi đám người Khương gia đi rồi tính tiếp.

Khương Nhân Kiệt nhìn Nhiếp Hùng, cười to bảo:

– Ha ha ha! Ta cứ nghĩ Nhiếp Hùng nhà ngươi là một nhân vật, ai ngờ không dám nhận khiêu chiến. Muốn đệ tử Khương gia ta trở về? Cũng được, nhưng không thể nói miệng. Nếu ngươi không muốn ra mặt thì ta sẽ buộc ngươi!

Mắt Khương Nhân Kiệt bắn ra tia sáng lạnh sắc bén, chân giẫm đất, Lão tựa mũi tên rời dây cung bay ra. Trọng đao sau lưng Khương Nhân Kiệt lóe đao quang sắc bén đâm vào Nhiếp Hùng đứng trước cửa Nhiếp gia.

Nhiếp Hùng thấy vậy mắt tối sầm:

– Chết tiệt! Khương Nhân Kiệt, ngươi quá càn rỡ! Ngươi nghĩ Nhiếp Hùng ta sợ ngươi sao?

Tiếng gầm như sấm vang vọng khắp đường phố, Nhiếp Hùng nhảy vọt lên, tay phải rút đại đao sau lưng ra múa đao quang ảnh mênh mông đỡ đòn.

Ầm!

Hai thanh chiến đao đen thô nặng va chạm giữa không trung, vang lên tiếng nổ điếc tai khắp thiên địa như sấm đánh, chấn các võ giả đứng xem choáng váng mặt mày, ngực như bị trọng quyền nện phải. Trung tâm chiến đao va chạm, xung lực vô hình khuếch tán, mặt đất kêu răng rắc nứt rạn li ti lan tràn bốn phía.

Cộp cộp cộp!

Trùng kích mãnh liệt, Nhiếp Hùng thụt lùi ra sau, hai chân trượt dưới đất hằn vệt dài hơn mười thước.

Ồn ào!

Thấy gia chủ của mình bị yếu thế, các đệ tử Nhiếp gia đứng trước phủ đệ phát ra tiếng kêu lo lắng.

Sau lưng Nhiếp Hùng, Đại trưởng lão Nhiếp gia tức giận quát lớn:

– Khương Nhân Kiệt, Khương gia các người quá kiêu ngạo, nơi này là thành đông Nhiếp gia ta!

Leng keng!

Các đệ tử Nhiếp gia rút chiến đao bên hông ra, biểu tình tức giận.

Mắt Khương Nhân Kiệt lạnh lùng, đáy mắt lóe tia tàn nhẫn, nhếch mép cười khẩy nói:

– A? Nhiếp gia các người còn chút gan dạ, muốn hai đại gia tộc hỗn chiến phải không?

Sau lưng Khương Nhân Kiệt, Khương Thành vẻ mặt hưng phấn quát to:

– Chuẩn bị đánh nhau!

Đám cường giả Khương gia bao vây phủ đệ Nhiếp gia cũng rút chiến đao giắt bên hông. Đao khí sắc bén của hai phe lan tỏa, sát khí đậm đặc khuếch tán bao phủ con đường đằng trước cổng phủ đệ Nhiếp gia.

Ồn ào!

– Khương gia và Nhiếp gia sắp đánh nhau!

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky