Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 607: Cao thủ khắp nơi

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

– Theo ta được biết hiện nay trong thành Hắc Lĩnh có một người trong võ giả Hóa Phàm cảnh đáng sợ nhất, là Kim Thương Tình xếp hạng mười tám trong bảng Phong Vân lần trước. Thực lực của Kim Thương Tình ít nhất xếp năm hàng đầu trong cường giả vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ Thành Hắc Lĩnh hiện nay, vô cùng đáng sợ. Bọn họ mới là cường giả vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đứng đầu.

– A? Kim Thương Tình? Xếp hạng mười tám bảng Phong Vân đế quốc quý trước?

Lâm Tiêu nhíu mày hỏi:

– Lý Dật Phong sư huynh, nếu Kim Thương Tình hơn bốn năm trước xếp hạng mười tám bảng Phong Vân đế quốc quý trước chẳng lẽ bây giờ còn chưa đến Quy Nguyên cảnh?

Lý Dật Phong bật cười nói:

– Ngươi nghĩ Quy Nguyên cảnh dễ đến như thế sao? Tính theo lệ thường thì hai mươi võ giả xếp hạng đầu bảng Phong Vân đế quốc có phần lớn trong vòng năm năm đột phá Quy Nguyên cảnh, nhưng cũng có vài người không đột phá được. Tuy nhiên những người này cách Quy Nguyên cảnh chỉ có một bước.

– Còn võ giả xếp hai mươi hạng sau thì mười năm một mốc, bình thường họ đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong chỉ cần hai, ba năm. Cửa Quy Nguyên cảnh làm bọn họ kẹt nhiều năm, nhanh nhất thì đột phá trong vòng mười năm, sau này thành tựu lớn. Nhưng nếu trong vòng mười năm không đột phá thì đành cam phận làm chúng sinh.

– Đương nhiên, chỉ cần có thể xông vào bảng Phong Vân đế quốc, đa số võ giả không chết thì đột phá Quy Nguyên cảnh không thành vấn đề. Dù sao bọn họ là người nổi bật một thời kỳ của Đế quốc Võ Linh chúng ta.

Nói đến đây, Lý Dật Phong lộ vẻ cảm thán rằng:

– Đó là lý do ta kêu ngươi đừng đắc tội Thạch Giác. Năm xưa Thạch Giác với thực lực Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong lấy được hạng bảy mươi chín, một năm trước đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, thực lực sâu không lường được. Theo ta phỏng đoán nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba năm này Thạch Giác sẽ đột phá Quy Nguyên cảnh. Cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận.

Lâm Tiêu gật đầu, nói:

– Thì ra là thế.

Nghe Lý Dật Phong sư huynh nói xong Lâm Tiêu hiểu rõ rất nhiều việc. Lâm Tiêu là thiên tài, nhưng hắn xuất thân thành Tân Vệ, tầm mắt nhỏ hẹp, nhiều tri thức thường thức chưa hiểu rõ hết, chưa biết rành rọt. Bởi vì trong sách không ghi mấy thứ này, đạo sư Quy Nguyên cảnh trong Trại Huấn Luyện Thiên Tài dù có biết cũng không thể nào chờ đợi đạo sư giảng bài xong sẽ tám nhảm mấy vụ này. Các đệ tử chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Mặc dù sau này có đối mặt Thạch Giác Lâm Tiêu cũng không sợ, nhưng hắn cũng hiểu bây giờ mình chưa đủ mạnh, phải tìm cách nâng cao thực lực hơn nữa.

– Được rồi Lâm Tiêu, còn ba tháng mới đến lúc cổ địa Thái Thần mở ra, trong thời gian này chúng ta cố gắng đừng ra khỏi thành, nghĩ cách tăng lên thực lực của mình. Ta tin tưởng hiện tại trong thành Hắc Lĩnh có nhiều võ giả đang nhìn chúng ta chằm chằm, chờ chúng ta ra khỏi thành. Vừa lúc hai ngày sau thành Hắc Lĩnh có quý hội đấu giá, chúng ta đi nhìn xem có đồ tốt gì giúp tăng thực lực cho mình không.

– Quý hội đấu giá?

– Ừm! Mỗi cách ba tháng, ngày mùng ba sẽ có quý hội đấu giá. Lần này là ngày mùng ba tháng chín, vừa lúc có hội đấu giá. Mỗi hội đấu giá sẽ có nhiều báu vật xuất hiện. Toàn là báu vật lấy ra từ Yêu Ma lĩnh trong ba tháng gần đây, chắc sẽ có nhiều đồ tốt.

Lâm Tiêu gật gù trầm ngâm.

Hai ngày trôi nhanh.

Quý hội đấu giá ba tháng một lần của Thành Hắc Lĩnh hôm nay bắt đầu.

Đi trên đường cái, Lâm Tiêu cảm giác đám người thành Hắc Lĩnh đông hơn hai ngày trước. Khắp nơi là dòng người, bốn phía ồn ào.

Lâm Tiêu thầm giật mình:

– Nhiều võ giả vậy sao?

Đi trên đường cái toàn là võ giả đẳng cấp Hóa Phàm cảnh, không có người yếu, đây là một lực lượng khổng lồ.

Như biết Lâm Tiêu giật mình, Lý Dật Phong cười giải thích rằng:

– Đây cung là rất bình thường thôi, Yêu Ma lĩnh là vùng đất nhiều võ giả Quận Hiên Dật, Quận An Định mạo hiểm. Mỗi lần có hội đấu giá là nhiều người kéo đến. Hơn nữa cổ địa Thái Thần sắp mở ra, nhiều võ giả đến cũng bình thường.

Trong lúc Lâm Tiêu, Lý Dật Phong nói chuyện đã đến phòng đấu giá nằm ngay giữa thành Hắc Lĩnh. Phòng đấu giá ở bên cạnh đại điện giao dịch, vô cùng to lớn, cao mấy chục trượng, rộng rãi khí thế, như mặt gương đối lập đại điện giao dịch bên cạnh. Trước cửa chính phòng đâu giá, đội võ giả đông đúc xếp hàng dài mấy trăm thước. Võ giả đến tham gia hội đấu giá nhiều không kể xiết, làm người ta trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn cảnh trước mắt, Lâm Tiêu, Lý Dật Phong trực tiếp đi hàng khách quý ít người hơn.

– Đi, chúng ta đi đường khách quý.

Lâm Tiêu, Lý Dật Phong nộp phí hai trăm vạn lượng, theo người hầu dẫn đến vị trí khách quý hội đấu giá.

Vị trí khách quý hội đấu giá Thành Hắc Lĩnh không phải có tiền là mua được. Trừ một người nộp phí một trăm vạn lượng ra còn phải thỏa mãn mấy điều kiện khác. Ví dụ thực lực đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, hay đệ tử trung tâm của một số thế lực lớn, hoặc đệ tử Trại Huấn Luyện Thiên Tài các quận, tất cả đều được đặc quyền.

Trừ ghế khách quý đằng trước nhất phòng đấu giá ra bên trên đằng sau căn phòng có dãy ghế xoay quanh bàn đấu giá. Khu vực này thì đám người Lâm Tiêu, Lý Dật Phong không vào được. Ghế khách quý phòng đấu giá là miễn phí, không thu chi phí gì, điều kiện tiến vào duy nhất là đến Quy Nguyên cảnh. Nói cách khác ghế khách quý nào cũng có cường giả Quy Nguyên cảnh.

– Nhiều cường giả quá.

Lâm Tiêu nhìn bốn phía, hắn cảm nhận hơi thở không giống bình thường trên ghế khách quý hội đấu giá. Một nhóm người khí thế làm Lâm Tiêu thấy e sợ, là người nổi bật trong võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cường giả vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ.

Lâm Tiêu nhìn quanh quất, thấy ba người Thạch Giác đi vào trong.

– Nhìn kìa, là Thạch Giác.

– Thạch Giác là thiên tài đứng đầu Quận Hiên Dật, xếp hạng bảy mươi chín bảng Phong Vân đế quốc quý trước, vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, lần này đến đây hiển nhiên cũng vì báu vật trong cổ địa Thái Thần. Hãy đánh để ý một chút, nếu gặp Thạch Giác trong cổ địa Thái Thần nhớ là bỏ chạy ngay, đừng để đắc tội Thạch Giác.

– Đại ca cứ yên tâm, ta biết hết. Ta còn trẻ, chưa muốn chết.

Thạch Giác vừa xuất hiện, xung quanh rộ lên tiếng bàn tán.

Trên đường đến phòng đâu gia Thạch Giác thấy Lâm Tiêu, Lý Dật Phong ngồi ở ghế khách quý. Thạch Giác mỉm cười gật đầu như đang chào hai người, làm người ta hiểu nhầm quan hệ hai bên rất tốt. Hai thanh niên sau lưng Thạch Giác thì mặt lạnh băng, không thèm che giấu ánh mắt lạnh lẽo. Người hầu dẫn ba người Thạch Giác ngồi ghế khác.

– Thạch Giác chào người kia chắc là Lý Dật Phong của Quận Hiên Dật. Nghe nói hai ngày trước bọn họ xung đột trong tửu lâu, sao bây giờ bình tĩnh như không?

– Ngươi thì biết gì? Thạch Giác và Lý Dật Phong đều là thiên tài của Quận Hiên Dật, đồng khí liên chi, xung đột gì đó chỉ là tranh cãi, quay đầu quên ngay, không nghiêm trọng lắm.

– Nói cũng đúng, sẽ không ai để bụng chút chuyện nhỏ.

Chọn tập
Bình luận