Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1001: Ba món báu vật. (1)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Bọn họ mới chỉ là đẳng cấp Hóa Phàm Cảnh trung kỳ, không cách nào vào tầng thứ bốn Sinh Tử Quỳnh Lâu nên canh chừng lối vào tầng thứ bốn, có võ giả nào đi ra, nếu không phải Vương giả Sinh Tử cảnh thì thành đối tượng săn giết của bọn họ.

Lâm Tiêu thấy hai, ba mươi cường giả xông đến, mắt lóe tia sáng lạnh:

– Chết đi!

Lôi Đình đao đeo bên hông rút khỏi vỏ. Ba đao ngang, ba đao dọc thành ô vuông chín khung to lớn, hóa thành thiên la địa võng bao phủ gần mười võ giả lao tới trước nhất.

Phập! Phập! Phập! Phập!

Máu phun ra, tứ chi tung tóe, tiếng gào rú vang lên. Chỉ trong khoảnh khắc gần mười võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong xông lên bị đánh văng ra, tử thương nặng nề. Võ giả từ chỗ khác bay đến bị Lâm Tiêu huơ đao chém bay, cảnh tượng thê thảm chấn động mọi người.

Có võ giả ở trong bóng tối lên tiếng xúi giục mọi người cùng hành động:

– Sợ gì? Hắn chỉ có một người, chúng ta thì nhiều người.

– Mọi người đừng áp sát, vây quanh cho hắn mệt chết! Lâm Tiêu mạnh mấy thì chỉ là Nửa Bước Vương giả, không phải Vương giả Sinh Tử cảnh thật sự.

Quả nhiên nhiều võ giả động lòng.

Ầm ầm ầm!

Các võ giả từ bốn phương tám hướng trong sa mạc tập kích. Hoặc đao quang, kiếm quang, lửa, hàn băng, phô thiên cái địa, cơ hồ không thể né tránh. Bọn họ muốn dùng công kích từ xa tiêu hao chết Lâm Tiêu.

Vù vù vù!

Lâm Tiêu xẹt qua không trung, ánh mắt sắc lạnh. Lâm Tiêu phớt lờ những đòn công kích lao một hướng, mắt lộ sát khí. Một đại ấn màu vàng đất khổng lồ xuất hiện trong thiên địa đập mạnh đằng trước.

Ầm ầm ầm!

Các đòn công kích ập đến nhưng ít cái nào đánh trúng Lâm Tiêu. Những công kích xuyên thủng chân nguyên hộ thể nhưng không thể đột phá phòng ngự Tinh Thần Tôi Thể quyết đệ tam trọng của Lâm Tiêu. Dù bị thương nhẹ thì lực lượng sinh mệnh nhanh chóng khép lại vết thương cho Lâm Tiêu.

Ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén nhìn ngay đằng trước, nhếch mép cười nhạt đập ấn to xuống.

Nơi đó phát ra tiếng gầm rú thê lương:

– Giết hắn cho ta!

Nhưng ngay sau đó Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn đè xuống chỗ hắn, đập bẹp cường giả núp trong bóng tối xúi giục mọi người.

Lâm Tiêu đứng ngạo nghễ chân trời, lạnh lùng nhìn bốn phía, bễ nghễ chúng sinh:

– Còn ai nhào vô?

Mọi người sợ hãi trợn mắt há hốc mồm. Lâm Tiêu này biến thái quá, bị nhiều người tấn công mà vẫn bình yên vô sự. Tuy Nửa Bước Vương giả vượt trên võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhưng chỉ về mặt lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử, từ khi nào trở nên khủng bố như vậy?

Nhìn Lâm Tiêu cầm Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, mọi người sợ teo tim.

Phương xa vọng lại tiếng reo vui:

– Nhị đệ!

Lâm Hiên dẫn theo đám người Đông Phương Nguyệt Linh bay tới.

Đám người Lâm Hiên lạnh lùng nhìn bốn phía:

– Mới rồi ai ra tay với thiên tài Đế quốc Võ Linh ta?

Ánh mắt Lâm Hiên hung dữ, sát khí lộ rõ.

Đám võ giả như hổ rình mồi nho nhỏ bàn luận:

– Thiên tài Đế quốc Võ Linh đến rồi.

– Hết hy vọng.

– Đi!

Các võ giả lặng lẽ rút lui.

Lâm Tiêu nhìn mọi người:

– Đại ca, sao các người còn ở trong Sinh Tử Quỳnh Lâu?

Lâm Tiêu thấy trừ Lâm Hiên ra nhóm Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa cũng đột phá cảnh giới Nửa Bước Vương giả. Ngẫm lại cũng đúng, khi Lâm Tiêu rèn luyện trong tầng thứ bốn Sinh Tử Quỳnh Lâu thì đám người Đông Phương Nguyệt Linh vất vả tu luyện trong tầng thứ ba, với thiên phú của bọn họ tất nhiên có cơ hội lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử.

Mấy Nửa Bước Vương giả nhóm Lâm Tiêu tụ tập với nhau hình thành lực lượng cường đại, không còn võ giả nào dám trêu chọc, dọc đường bình yên vô sự.

Lâm Hiên mở miệng nói:

– Nhị đệ, không ngờ trong Sinh Tử Quỳnh Lâu có cường giả như thế. Hiện tại cường giả các đế quốc đều đến nơi, ba tầng đầu Sinh Tử Quỳnh Lâu đầy rẫy võ giả nhân loại, cửu tinh yêu thú thăm dò sinh mệnh chi thạch trong bí cảnh. Thực lực như chúng ta nếu hợp tác lại hiếm ai ngăn được đội chúng ta.

Tầng thứ bốn Sinh Tử Quỳnh Lâu là địa bàn của các Vương giả Sinh Tử cảnh, Yêu Vương, đám Lâm Hiên tự hiểu sức mình. Nhưng ba tầng đầu có nhiều bí cảnh xuất hiện, đủ sưu tầm ra nhiều sinh mệnh chi thạch, khi đó đổi với Vương giả Sinh Tử cảnh đế quốc mình sẽ là số tài phú không nhỏ.

Lâm Tiêu nghiêm túc nói:

– Đại ca, các vị, nếu các người tin lời ta nói thì rời khỏi Sinh Tử Quỳnh Lâu trước rồi tính.

Đám người Lâm Hiên sửng sốt, thấy ánh mắt Lâm Tiêu không giống bình thường. Cả đám nhìn nhau, gật gù.

– Được, chúng ta đi ra ngoài trước.

Đoàn người suôn sẻ rời khỏi Sinh Tử Quỳnh Lâu, trở lại chỗ trú chính giữa đảo.

Lâm Tiêu ngước đầu nhìn cánh cửa ánh sáng Sinh Tử Quỳnh Lâu trên đỉnh đầu, tảng đá đè lòng hắn rơi xuống. Rốt cuộc cũng ra rồi.

Giang Trần cười hỏi:

– Lâm huynh, sao vậy? Chẳng lẽ định bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Hứa Chính lên tiếng:

– Đúng vậy! Với thực lực của chúng ta dù không vào tầng thứ bốn Sinh Tử Quỳnh Lâu đổi báu vật thì dư sức lấy một ít sinh mệnh chi tinh, đổi báu vật với Vương giả Sinh Tử cảnh của đế quốc mình, tương lai có hy vọng vào Sinh Tử cảnh hơn. Đây là kỳ ngộ lớn cho chúng ta.

Mọi người nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, hắn lắc đầu, nói:

– Sinh Tử Quỳnh Lâu khá kỳ dị, sợ rằng không phải kỳ ngộ mà là nguy hiểm. Ta đề nghị là đừng vào đó nữa, đương nhiên đây chỉ là đề nghị cá nhân ta, các người có nghe hay không thì ta cũng không có ý kiến.

Lâm Tiêu ngước đầu nhìn các cường giả Quy Nguyên cảnh chạy vào cánh cửa ánh sáng Sinh Tử Quỳnh Lâu, lòng nặng trĩu. Lâm Tiêu chỉ có thể nói đến đây.

Lâm Hiên nhíu mày nói:

– Nhị đệ cũng cảm giác được hả? Không hiểu sao trong lòng ta thấy bất an.

Lâm Tiêu và Lâm Hiên nhìn nhau, đôi mắt trầm trọng.

Lâm Hiên cười nói:

– Nếu nhị đệ đã nói vậy thì ta cũng không đi vào nữa. Hai ngày này chờ Vương giả Sinh Tử cảnh đế quốc khác chạy vào, dù có báu vật cũng không có phần chúng ta, ngược lại đầy rẫy nguy hiểm.

Chuyện Lâm Hiên đã quyết định Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa sẽ không phản đối.

Giang Trần cực kỳ phục Lâm Tiêu, nói thẳng:

– Lâm huynh nói đúng. Dù sao ta đã lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử, đột phá Nửa Bước Vương giả rồi. Ta cũng không vào trong đó góp vui nữa.

Mấy võ giả cùng đến từ Quận Hiên Dật, có quan hệ thân với nhóm Lâm Tiêu như Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh cũng lên tiếng. Thiên tài mấy quận khác của Đế quốc Võ Linh thì chỉ gật đầu, không để bụng lời Lâm Tiêu nói.

Nghĩ cũng đúng, cơ duyên lớn ngay trước mặt, hiếm ai nhịn được.

Mọi người trở lại chỗ trú của Đế quốc Võ Linh trong đảo chính giữa, chia tay mỗi người mỗi ngã. Người không để bụng thì lại tụ tập với nhau đi vào Sinh Tử Quỳnh Lâu.

Long gia nhìn nhóm người rời đi, khẽ thở dài:

– Cho bọn họ lời khuyên mà không nghe, quả nhiên người chết vì tiền, chim chết vì ăn, thật là một đám ngốc.

– Ta không dám khẳng định cái khác nhưng Thần Viêm có vấn đề lớn.

– Theo đạo lý lúc ngươi ở tầng thứ ba luyện chế ra vương phẩm đan dược, được Thập Nhị Bảo Lâu thừa nhận, xem ngươi là đệ tử Thần Dược Môn thì Thần Viêm không thể nào đề cử đan dược như Khuy hư đan cho ngươi. Nhưng đằng nàyThần Viêm lại nhiệt tình đề cử Khuy hư đan, chỉ dựa vào điều này đã nói lên vấn đề lớn.

Chọn tập
Bình luận