Chương 95: Tất cả hiển lộ thân thủ.
Trong loại trường hợp này, đám lão nhân khó tránh sinh ra cảm giác ưu việt, đây là bẩm sinh, không có quan hệ tới thực lực.
– Vậy còn không nhất định, nghe nói lần này có vài nhân vật mới thiên phú cao và thực lực không tệ, như Vu Dịch Văn, Lữ Tuyết, Lâm Tiêu, Dương Huy bốn người danh tiếng lừng lẫy, đặc biệt là Vu Dịch Văn cùng Lâm Tiêu, thực lực của bọn họ chắc chắn không yếu hơn những người tham gia một, hai lần khảo hạch thực chiến.
Một tên thiếu niên eo quấn dây lưng đỏ nói ra.
– Ha ha, lão Nhị, chúng ta nhìn kỹ đi, nổi danh có dùng được sao? Đây chính là khảo hạch thực chiến, không có quan hệ lớn tới thiên phú và danh tiếng, ngược lại liên quan lớn tới tâm tính, những thiếu niên thiên tài này thiên phú rất mạnh, thế nhưng mà dù sao không có trải qua sóng gió, toàn bộ thực lực phát huy bảy thành là rất tốt, còn muốn thông qua khảo hạch? Không có khả năng, không có khả năng!
Lão La lắc đầu, thần sắc chắc chắc.
– Tiếp theo, Dương Huy.
Lúc này Chúc Sơn lạnh lùng quát lên, mọi người nhìn sang, chỉ thấy một thân thiếu niên mặc trang phục màu đen bình tĩnh tiến lên, cũng không do dự, trực tiếp đi tới giá binh khí cầm lấy chiến đao.
Dương Huy năm nay mười sáu tuổi, thời điểm ở luyện tủy kỳ chiến đấu với ba tên cao thủ cùng cấp mà không bại, còn đánh hai tên bị thương, cho nên thanh danh lan xa.
Trong đám chuẩn võ giả mới nổi danh có bốn người mà thôi, Dương Huy xuất hiện lập tức khiến cho mọi người chú ý, ngay cả chấp sự võ giả liên minh cũng đoán xem Dương Huy có thể duy trì mấy hô hấp.
Rống!
Dương Huy vừa tiến vào trong phòng, Tật Phong Lang bạo ngược lập tức nhào lên, thân hình cao lớn tốc độ cực nhanh, nó lao tới Dương Huy như thiểm điện, hai mắt khát máu làm người ta sợ hãi.
– Hừ!
Dương Huy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên co rút lại, thân hình di động qua một bên tránh né công kích của Tật Phong Lang, đồng thời chiến đao trong tay nhanh như tia chớp bổ vào hông Tật Phong Lang.
Xùy!
Đao mang sâm lãnh chém xuống một nhúm lông của Tật Phong Lang.
Xoạt!
Đám người nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi thán phục, kỳ thật thân pháp của Dương Huy cũng không cao minh, là trong lúc Tật Phong Lang lao tới né qua một bên, võ giả ở đây ai cũng làm được, nhưng mấu chốt chính là bỏ qua thời cơ, né qua quá sớm, chậm một phần trúng chiêu, mà Dương Huy thể hiện năng lực nắm bắt thời cơ rất tốt.
Đại đa số thiếu niên đều là không đợi Tật Phong Lang lao tới trước mặt mới tránh né, làm thế tuy an toàn nhưng cũng cho Tật Phong Lang thời gian phản ứng.
– Dương Huy thân pháp thật nhanh, đao thật nhanh!
Ngay cả vài tên chấp sự cũng tán thưởng.
– Dương Huy này rất dụng tâm trên đao pháp.
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào, mà trước Chân Vũ giả bình thường đều tu hành quyền pháp, đương nhiên binh khí cũng là khóa học bắt buộc trong huấn luyện quán, nhưng có rất ít người chính tốn nhiều thời gian ở điểm này, mà Dương Huy có đao pháp khác với người ta, hiển nhiên từng dụng tâm với đao pháp rất lâu.
Trong phòng, Dương Huy cùng Tật Phong Lang chiến đấu nhanh chóng, Dương Huy mỗi một lần né đều rất tinh diệu, rất dứt khoát.
– Dương Huy nguy hiểm, tuy thân pháp của hắn tinh diệu, nhưng mới trở thành chuẩn võ giả nên còn chưa phát huy tinh túy, một lần né tránh không có việc gì, vẫn né tránh như thế sớm muộn gì cũng xảy ra ngoài ý muốn, tới lúc đó…
Lâm Tiêu nhìn qua, nội tâm lắc đầu.
Quả nhiên. . .
Hô!
Lúc trải qua mười tám hô hấp, Dương Huy vừa mới di chuyển nửa xích, đột nhiên thân hình Tật Phong Lang hơi nghiêng, móng vuốt sắc bén duỗi dài ra một đoạn xé rách phần eo Dương Huy.
– Ah!
Dương Huy đau nhức kêu ra tiếng, hiển nhiên không có dự liệu được tình huống như vậy, vừa định nhịn đau phản kích, thấy Tật Phong Lang đã bị chấp sự nhấc lên, mà móng vuốt sắc bén của Tật Phong Lang cách cổ họng của Dương Huy chưa tới vài tấc.
Dương Huy cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tật Phong Lang chính là nhất tinh yêu thú, tuy trí tuệ không cao, lại bản tính thông linh, chuẩn võ giả lúc chiến đấu phán định nó ngu ngốc thì chết chắc.
– Dương Huy, mười tám hô hấp.
Tổng giám khảo Chúc Sơn đạm mạc lên tiếng, ánh mắt nhìn qua Dương Huy không biết là khen ngợi hay phê bình.
– Mười tám hô hấp, đây là thành tích tốt nhất trong nhân vật mới a?
– Suýt nữa thì thông qua.
– Đáng tiếc!
Nghe được Chúc Sơn tuyên bố, rất nhiều chuẩn võ giả bạo động, lúc trước đám người mới kiên trì mười hô hấp là khó khăn rồi, mà như Dương Huy thiếu chút nữa thông qua khảo hạch, trước mắt còn chỉ có một mình hắn, coi như một ít người cũ đã tham gia khảo hạch một lần cũng chỉ sánh bằng hắn mà thôi.
Khảo thí tiếp tục tiến hành, những người khảo thí sau đó đưa ánh mắt nhìn qua Lữ Tuyết, bởi vì tiếp theo tiếp nhận khảo thí chính là nàng.
Lữ Tuyết xuất thân gia đình võ giả, phụ thân Lữ Lương là một cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, tại thành Tân Vệ có chút thanh danh, được phụ thân dạy bảo và có thiên phú, năm nay mới mười lăm tuổi Lữ Tuyết đã bước vào hàng ngũ chuẩn võ giả, trở thành một trong những thiên tài cao cấp nhất của thành Tân Vệ.
Hơn nữa Lữ Tuyết dung mạo mỹ lệ, màu da trắng nõn, bờ môi đỏ hồng mọng nước, tuổi tuy nhỏ nhưng đã có đủ sắc thái kinh diễm.
Trong ánh mắt của mọi người, Lữ Tuyết cầm đoản đao trong tay đi tới giữa phòng.
Rống!
Bởi vì trong trận chiến này Tật Phong Lang chiến đấu với Dương Huy mang theo một ít thương thế, võ giả liên minh đã đổi một con Tật Phong Lang mới, mà con Tật Phong Lang này từ hình thể đã lớn hơn con trước một phần, hai mắt khát máu nhìn chằm chằm vào Lữ Tuyết, gào thét một tiếng liền nhào lên.
Đối mặt Tật Phong Lang tấn công, Lữ Tuyết thần sắc lạnh lùng, nàng nghiêng người một cái, thân thể lăng không nhảy lên, phiêu nhiên như tiên tử, nhẹ nhõm tránh thoát được.
– Tốt!
Rất nhiều võ giả ở đây kinh hô thán phục.
– Thân pháp thật đẹp!
– Không hổ là Lữ Tuyết.
Không ít người cảm khái từ đáy lòng.
Trong phòng Lữ Tuyết nhẹ nhàng như tiên tử, dáng vẻ thướt tha mềm mại, giống như Hằng Nga từ nguyệt cung hạ phàm, nàng chẳng khác gì con bướm vờn hoa, cho người ta cảm giác hoa mắt, như hoa trong gương, như trăng trong nước, xinh đẹp đọng lòng người.
Trong căn phòng nhỏ hẹp này, Tật Phong Lang mỗi một lần công kich đều bị nàng tránh né dễ dàng, dẫn tới mọi người sợ hãi thán phục.
Nhưng mà Tật Phong Lang dù sao cũng là nhất tinh yêu thú, lợi dụng không gian nhỏ hẹp của gian phòng lần lượt tiến sát tới, rốt cục trong thời gian ngắn đã bức Lữ Tuyết vào một góc phòng.
Uống!
Đối mặt công kích không thể tránh né của Tật Phong Lang, Lữ Tuyết quát một tiếng, đoản đao ra sức đánh ra một chiêu thật mạnh.
– Đinh!
Đao trảo va chạm, đoản đao trong tay Lữ Tuyết rời khỏi tay, mà bản thân của nàng bị lực phản chấn đánh bay vào vách tường, trong miệng phun máu tươi. Thần sắc Lữ Tuyết không thay đổi, trước khi Tật Phong Lang tiếp tục công kích đã bước ra khỏi phòng, rời khỏi chiến đấu, ngực của nàng dồn dập, hiên nhiên bị thoát lực không nhẹ.
Chúc Sơn kiểm tra thương thế của Lữ Tuyết, mỉm cười tuyên bố:
– Lữ Tuyết, ba mươi sáu hô hấp!