Hắc sắc trảo ảnh nổ vỡ không gian, một chiêu này dù là hóa phàm cảnh sơ kỳ cũng bị đánh thành mảnh nhỏ.
– Thật đáng thương!
Những võ giả còn lại thấy thế không nhịn được nói.
Nhưng chuyện phát sinh ngay sau đó làm mọi người ngây dại.
– Cút!
Trảo ảnh oanh xuống, một tiếng gầm lên giận dữ vang vọng, sau đó là một đạo hắc sắc côn ảnh bay ra.
Côn ảnh va chạm cùng trảo ảnh, thân hình Hoàng Lạc bay ngược ra sau, một nam tử tay cầm hắc sắc thiết côn, ánh mắt bình tĩnh sắc bén như đao lạnh lùng đi tới nhìn chằm chằm vào Hoàng Lạc, trong mắt mang theo lửa giận khôn cùng.
– Diệp Hoa!
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, trên mặt lộ vẻ vui mừng, thân ảnh từ trong thông đạo đi ra chính là Diệp Hoa.
Vốn Lâm Tiêu đã chuẩn bị buông bỏ việc truy kích Hoàng Lạc, thật không nghĩ tới Diệp Hoa xuất hiện, còn oanh bay Hoàng Lạc rơi xuống trước mặt hắn, cơ hội tốt như vậy, Lâm Tiêu làm sao có thể bỏ qua?
– Chết!
Không chút do dự, Lâm Tiêu chém ra một đao.
– Hỗn đản!
Bị Diệp Hoa đánh một côn oanh bay, Hoàng Lạc chỉ có thể vội vàng ngăn cản.
– Oanh!
Trong tiếng nổ vang, Hoàng Lạc bay ngược ra sau, một vết đao thật sâu hiện lên giữa ngực của hắn, máu tươi ồ ồ phun ra tung tóe.
Người xui xẻo gặp chuyện gì cũng xui, nếu Hoàng Lạc đi vòng qua Diệp Hoa bỏ chạy, hoặc đối phương tu vi hóa phàm cảnh sơ kỳ, hắn đều có thể thoải mái chạy trốn, nhưng hắn lại gặp phải người có thực lực mạnh như Diệp Hoa.
Trải qua một lần va chạm, Chu Chỉ cũng đã đuổi tới, ba người Lâm Tiêu, Chu Chỉ cùng Diệp Hoa lập tức bao vây lấy hắn.
– Ân?
Ban đầu Diệp Hoa chỉ phản kích theo bản năng khi bị công kích, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, không khỏi nhướng mày.
– Lên!
Lâm Tiêu cùng Chu Chỉ không chút do dự, hai người cùng vọt lên.
– Lạc Diệp Tân Phân kiếm pháp!
– Nhật Nguyệt Luân Hồi đao!
Không cho Hoàng Lạc cơ hội phản kháng, Lâm Tiêu cùng Chu Chỉ vừa ra tay liền dùng tuyệt học cường đại nhất của mình.
– Các hạ, ta là Võ Lăng quận Hoàng Lạc, giúp ta giết hai người này, đệ tử Võ Lăng quận vô cùng cảm kích!
Hoàng Lạc bị trọng thương, lo lắng nhìn Diệp Hoa nói, trong lòng buồn bực cơ hồ hộc máu, nếu sớm biết người đi trong thông đạo có thực lực mạnh như thế, hắn có chết cũng sẽ không ra tay với đối phương.
Diệp Hoa đứng một bên, tay cầm thiết côn màu đen, thân hình không hề nhúc nhích.
– Quỷ Minh Thần Trảo!
Hoàng Lạc cắn răng, liều mạng đánh tới.
Hắc sắc nguyên lực hình thành hắc sắc trảo ảnh, chậm rãi đánh úp tới, va chạm cùng kiếm quang của Chu Chỉ, phát ra tiếng nổ vang kịch liệt.
Trong tiếng nổ mạnh, đao mang chợt lóe qua, hung hăng bổ lên hắc sắc trảo ảnh.
– Oanh long…
Hắc sắc trảo ảnh ầm ầm phá nát, đao mang lướt qua thân hình Hoàng Lạc, đem thân thể hắn chém thành hai nửa.
– Chúng ta…Võ Lăng quận…Kim Minh sư huynh…sẽ không bỏ qua…các ngươi…
Khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, Hoàng Lạc trừng lớn đôi mắt, thân hình vô lực ngã xuống, hoàn toàn không còn âm thanh, chết không nhắm mắt.
– Đa tạ!
Thu đao vào vỏ, Lâm Tiêu chắp tay nói với Diệp Hoa.
– Ta cũng không phải vì giúp các ngươi mới ra tay.
Diệp Hoa bình thản nói, xoay người rời đi, ánh mắt đánh giá toàn bộ đại sảnh.
Tuy thực lực của hắn mạnh mẽ, nhưng nếu Lâm Tiêu cùng Chu Chỉ liên thủ, vẫn có thể mang tới uy hiếp thật lớn cho hắn.
Đương nhiên, nếu không xung đột ích lợi sẽ không ai ngu ngốc đi đắc tội người khác.
– Lý Thư Tư, Hùng Vĩ, hai người thế nào?
Sau khi đánh chết Hoàng Lạc, ba người Lâm Tiêu lập tức đi tới trước mặt Lý Thư Tư cùng Hùng Vĩ.
– Chúng ta không có việc gì, lần này phải đa tạ ngươi, hai người chúng ta thiếu ngươi một mạng.
Hai người lắc đầu, cảm kích nhìn Lâm Tiêu.
– Ta cũng vậy.
Chu Chi nhìn Lâm Tiêu, trong lòng không nhịn được cảm khái.
– Không cần nói như vậy, mọi người đều cùng đến từ Hiên Dật quận, tự nhiên phải trợ giúp lẫn nhau.
Lâm Tiêu khoát tay nói.
Hai người không nói gì, chỉ đem lòng cảm kích cất giấu trong lòng, sau đó lấy ra đan dược nuốt vào, bắt đầu chữa thương.
– Hô…
Trong đại sảnh, Diệp Hoa cẩn thận đánh giá bốn cửa đá trước mặt, đột nhiên vung thiết côn đánh lên quang mạc trước cửa đá.
Thiết côn ẩn chứa cự lực đáng sợ nện lên quang mạc, nhưng quang mạc lại không chút sứt mẻ.
– Không thể phá vỡ?
Diệp Hoa nhíu mày.
– Xem ra cần có điều kiện gì đó mới có thể khởi động.
Lâm Tiêu lên tiếng nói.
Diệp Hoa gật gật đầu, thu côn đứng thẳng.
Đúng lúc này, trong thông đạo khác có vài tên đệ tử đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh không khỏi hoảng sợ, trong bọn họ có một ít đệ tử hóa phàm cảnh sơ kỳ, ngẫu nhiên cũng có chân võ giả tam chuyển đỉnh phong.
Lục tục lại có người đi ra thông đạo, khi nhìn thấy quang mạc trước cửa đá, cũng có người tiến lên công kích, nhưng quang mạc không hề có chút động tĩnh.
Một lúc lâu sau.
Ba tháp…
Lại có tiếng bước chân vang lên, có ba người đi ra, đầu lĩnh là một thiếu niên áo đen, bên hông đeo trường kiếm màu đen, khí tức là hóa phàm cảnh sơ kỳ đại thành, mà sau lưng hắn là vài đệ tử hóa phàm sơ kỳ.
– Đào Huyễn sư huynh!
Nhìn thấy hắc y thiếu niên, trong đại sảnh có người vui sướng kinh hô, đi tới gần thiếu niên kia.
Nhìn thấy trong đại sảnh đã có nhiều người, đặc biệt máu tươi vương vãi khắp nơi, thiếu niên kia chợt nhướng mày.
Đệ tử nọ lập tức tiến lên nói gì đó, ánh mắt thiếu niên nhìn qua Lâm Tiêu cùng Chu Chỉ bọn họ, trong mắt tuôn ra một đoàn tinh mang.
– Lại đến một cao thủ.
Lâm Tiêu cùng Chu Chỉ liếc nhau, khí tức trên thân thiếu niên cực kỳ cô đọng, như thực chất, làm cho người ta có cảm giác sâu không lường được, hiển nhiên cũng là một võ giả cực kỳ cường đại.
Đương nhiên, ngoại trừ hắc y thiếu niên, trong những người còn lại nói không chừng cũng có cao thủ.
Nửa canh giờ sau, trong đại sảnh tụ tập gần ba mươi người, đại sảnh cực kỳ rộng lớn, ba mươi người chia thành từng tiểu đoàn thể, nhìn qua cũng không chen chúc.
Ông…
Lúc này quang mạc đột nhiên nhộn nhạo một tầng gợn sóng.
– Ân? Chẳng lẽ có thể thông qua sao?
Có người kinh hô.
– Xông vào!
Hai gã đệ tử đột nhiên rống to, không đợi mọi người kịp phản ứng, đã dẫn đầu lao tới.
– Muốn chết!
Hắc y thiếu niên vừa lúc đứng ngay phía trước, trong mắt tuôn ra một đoàn lệ mang, trường kiếm tuôn ra một đoàn kiếm khí sắc bén chém thẳng ra ngoài.
Phốc xuy…
Gã đệ tử căn bản không kịp phản ứng, bị một kiếm chém thành hai đoạn, máu tươi đầm đìa.
– Cửa đá này là của ta, ai động ta lấy mạng của hắn!
Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng nghiêm nghị đảo qua mọi người, toàn bộ đệ tử câm như hến.
Gã đệ tử áo đỏ còn lại xông tới cửa đá trước mặt Chu Chỉ, nhưng nàng vẫn chưa ra tay.
– Phanh!
Công kích của đệ tử kia dừng trên quang mạc, nhưng quang mạc không chút phản ứng, vững như thái sơn.
– Sao lại thế này?
Trong lòng gã đệ tử chợt lạnh, hắn nghĩ quang mạc đã bị khởi động, nhưng không nghĩ tới mình vẫn không thể phá vỡ.
Hắn quay đầu nhìn Chu Chỉ, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, giống như lo lắng nàng sẽ động thủ với hắn.