– Di, là đan dược, vận khí của ta không tệ.
Một thanh âm khàn khàn vang lên, ở một thông đạo khác xuất hiện một thân ảnh mặc áo choàng màu đen, ánh mắt rơi lên bình đan dược trong tay Lâm Tiêu.
Ba tháp…
Đồng thời ở một thông đạo khác vang lên tiếng bước chân, Cừu Vô Tình thần sắc cao ngạo đi ra, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, đảo qua nam tử mặc áo choàng lại nhìn chằm chằm bình đan dược trong tay Lâm Tiêu.
– Đem đan dược cùng bảo vật trên người giao ra đây, ta sẽ không giết ngươi.
Trường kiếm trong tay, Cừu Vô Tình lạnh lùng lên tiếng.
– Ngươi đang nằm mơ sao?
Lâm Tiêu cười lạnh, Cừu Vô Tình năm lần bảy lượt tìm hắn phiền toái, trong lòng hắn đã sớm nổi lên sát tâm.
– Hắc hắc, các ngươi không cần cãi, đan dược là của ta!
Nam tử mặc áo choàng cười lạnh, ngăn chặn đường đi của Lâm Tiêu, thanh âm khàn khàn.
Nhìn hai người ngăn chặn trước sau, ánh mắt Lâm Tiêu âm trầm, mở miệng nói:
– Một đám khẩu xuất cuồng ngôn, muốn đan dược, vậy dùng mạng đổi, ta sợ các ngươi có mạng đi cướp nhưng không có mạng sử dụng.
– Ha ha, ngươi hẳn là Lâm Tiêu đi, tuổi còn trẻ khẩu khí không nhỏ, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi làm sao làm ta mất mạng!
Nam tử áo choàng cười thành tiếng, thân hình bay vút tới dừng trên một khối đá ngầm trước mặt Lâm Tiêu, tay phải trôi nổi u lam quang mang nhắm ngay Lâm Tiêu đánh xuống.
Hoa lý ba lạp…
Trong hư không vang lên thanh âm như không khí đông lạnh lại, từng đạo hồ quang lam sắc như băng hàn tản ra rét lạnh lan tràn khắp chung quanh Lâm Tiêu.
– Phá!
Đao mang sáng ngời hư không, đem băng tuyết quét thành nát vụn, bắn ra khắp bốn phương tám hướng, tay phải Lâm Tiêu tung bay, đao mang lại bắn tới quét thẳng về hướng nam tử áo choàng, sát khí bức người đem hắn đánh lui liên tục về phía sau, rơi vào đá ngầm sau lưng.
Sưu…
Đao mang lướt ra, Lâm Tiêu đột nhiên phóng lên cao, ca sát, khối đá ngầm hắn đang dừng chân bị một đạo kiếm quang chém trúng vỡ vụn, chìm vào bên trong nham tương.
Cách đó không xa, sắc mặt Cừu Vô Tình không chút thay đổi cầm trường kiếm lướt tới, trường kiếm run lên, trong hư không vô số kiếm quang nhấp nháy hóa thành võng kiếm bao trùm về hướng Lâm Tiêu.
– Chút tài mọn, Di Sơn Điền Hải, vỡ cho ta!
Đại hải mênh mông xuất hiện, hư ảnh núi cao xoay tròn bay ra, kiếm quang bị oanh tán bốn phía, sắc mặt Cừu Vô Tình tái nhợt bay ngược ra sau.
– Lâm Tiêu làm sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy?
Cừu Vô Tình dừng trên khối đá ngầm, sắc mặt ngưng trọng, đôi mắt chuyển động.
– Nguyên lai người động thủ với ta trong lối vào cổ địa là ngươi!
Đúng lúc này Lâm Tiêu đột nhiên đến gần hắn, trong mắt bắn ra hàn mang vô cùng băng sương.
– Nguyên lai người hạ sát thủ với chúng ta ở lối vào cổ địa chính là ngươi, không sao cả, hôm nay ngươi phải chết!
Lâm Tiêu hóa thành hồng quang bay về phía đối phương.
Cừu Vô Tình cười lạnh:
– Muốn giết ta, phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!
– Kiếm Động Bát Phương!
Trường kiếm run lên, một hư ảnh trường kiếm hiện ra, hào quang sáng ngời, tản ra uy áp không cách nào ngăn cản.
– Vỡ cho ta!
Lâm Tiêu vung đao, đao mang hắc bạch hiện ra, chém vỡ bóng kiếm, ngay sau đó chém vỡ hộ thể nguyên lực bên ngoài thân thể Cừu Vô Tình, lưu lại vết thương thật sâu.
Phốc xuy…
Miệng phun máu tươi, Cừu Vô Tình chật vật bay ngược, sắc mặt tái nhợt nhìn nam tử áo choàng hô lớn:
– Các hạ, lúc này còn chờ cái gì, chúng ta giết hắn, bảo vật chia đều!
– Được!
Hai tay nam tử mở ra, chuyển tới gần Lâm Tiêu, hàn khí lăng liệt, bạch khí bao phủ hóa thành băng trụ bay về hướng Lâm Tiêu.
Phanh!
Lâm Tiêu vung quyền đánh trả, quyền chưởng va chạm trên hư không, nguyên lực nổ mạnh lan tràn, nam tử phun máu tươi, bàn tay lại nắm chặt nắm tay Lâm Tiêu, hàn khí kinh người không ngừng xâm nhập thân thể hắn.
– Phong!
Nam tử quát to một tiếng, nguyên lực trút xuống, cánh tay trái Lâm Tiêu nhanh chóng ngưng kết băng cứng, nháy mắt đã đông lạnh thân thể hắn thành pho tượng băng.
– Ha ha, bị Băng Trấn Tuyệt Vực của ta đánh trúng, dù thân thể ngươi cường thịnh cũng bị đông thành băng côn, phải tuyệt vọng chết đi!
Nam tử cười to, vô cùng đắc ý.
– Vậy sao!
Thanh âm lạnh lùng vang lên, băng tầng trên người Lâm Tiêu xuất hiện vô số vết rạn, ngay sau đó ầm ầm bạo vỡ, hóa thành bông tuyết tung bay khắp bốn phía, bị nhiệt độ nham tương huân nóng bốc hơi.
Trong tay Lâm Tiêu cầm chiến đao, diễn cảm lạnh lùng nghiêm túc.
– Làm sao có thể?
Nam tử khiếp sợ trừng lớn hai mắt kêu lên.
Phanh!
Đáp lại hắn là đao mang sắc bén, từ trên giáng xuống, dễ dàng phá vỡ nguyên lực hộ thân của đối phương, chém thành hai nửa.
Hô…
Hấp lấy trữ vật giới chỉ của đối phương, thi thể nam tử áo choàng rơi vào trong nham tương, nháy mắt thiêu đốt thành tro tàn, thi cốt vô tồn.
Quay đầu lại, Cừu Vô Tình chẳng những không ra tay với nam tử kia, ngược lại hóa thành lưu quang bay về hướng thông đạo, đồng thời trường kiếm vung lên đem toàn bộ đá ngầm đánh vỡ tan, đem Lâm Tiêu vây ở trung tâm nham tương.
– Muốn chạy trốn, chạy thoát sao?
Thân hình Lâm Tiêu bay lên, đôi cánh nguyên lực giãn ra, bay thẳng về phía bên kia, tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mắt đi tới sau lưng Cừu Vô Tình hơn mười thước, oanh ra một quyền, trực tiếp đánh hắn phun máu tươi rơi xuống đất.
– Lâm Tiêu, có chuyện từ từ nói, chúng ta đều là thiên tài của quận thành, ta đưa tất cả bảo vật cho ngươi, ngươi tha ta một mạng, huống chi ngươi giết ta cũng không có lợi ích gì, cường giả quận Định An nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
Cừu Vô Tình vội vàng hô lớn, cúi đầu lau máu tươi trên miệng.
– Vậy sao.
Lâm Tiêu cười lạnh bước tới, vận chuyển Cửu Chuyển huyền công chuẩn bị sẵn sàng.
– Đó là tự nhiên, chỉ cần ngươi không giết ta, mọi chuyện đều dễ thương lượng…đi chết đi!
Đột nhiên, Cừu Vô Tình ngẩng phắt đầu, bộ mặt dữ tợn, toàn thân bộc phát kiếm quang bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
– Thiên Băng Địa Liệt!
Lâm Tiêu cười lạnh, thi triển thức thứ hai Man Vương bá quyền, quyền lực hùng hậu quét ngang hết thảy, oanh bạo kiếm quang nháy mắt nổ nát nguyên lực hộ thể của Cừu Vô Tình, oanh ra một lỗ thủng cỡ miệng chén ngay tim của hắn, nguyên lực lướt qua đánh xuống mặt đất nện ra một hố sâu, xuyên thấu vô cùng đáng sợ.
– Sau khi Cửu Chuyển huyền công đột phá cửu chuyển, nguyên lực càng thêm cường đại rồi, đem quyền lực tập trung lại có lực xuyên thấu càng mạnh.
Lâm Tiêu lẩm bẩm, bắt đầu lục soát thi thể Cừu Vô Tình.
Trên thân Cừu Vô Tình cùng nam tử áo choàng không ít thứ tốt, thậm chí có không ít linh dược thượng hạng lục giai, còn có bí tịch kiếm pháp Địa cấp cao giai cùng hai bí tịch Địa cấp trung giai, thu hoạch phong phú.
– Phải xem đan dược vừa rồi là thứ gì.
Kiểm tra xong đồ vật, Lâm Tiêu lấy ra bình đan dược khi nãy.
Mở nắp bình, một mùi hương thơm ngát truyền ra, hà quang sáng lên, Lâm Tiêu cảm giác nguyên lực toàn thân đều nhảy nhót vui mừng, thậm chí tính linh hoạt càng thêm lưu loát.
Bên trong bình có ba viên đan dược, màu xanh nhạt cỡ ngón út, vừa đổ ra tay, trong đầu hắn lập tức hiện ra thuộc tính của nó.