Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 691: Kiếm pháp vô sinh (2)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

– Bất kể như thế nào, Lý Dật Phong có thể đi tới bước này đã không dễ dàng, so sánh với Mặc Thanh Hiên, vũ kỹ và công pháp của hắn thấp hơn, Bạo Dương Kiếm Pháp chỉ là kiếm pháp Địa cấp trung giai, tu luyện tới cực hạn cũng chỉ là như thế, giải thi đấu Phong Vân bảng lần này chấm dứt, phải truyền thụ vũ kỹ cao hơn cho hắn.

– Nói đúng, nhưng mà hắn phải đi tìm Thái Thúc Ngọc, ta nghĩ Thái Thúc Ngọc biết rõ thành tựu của Lý Dật Phong thì không chừng sẽ rớt cả tròng mắt, dù sao Lý Dật Phong cũng là thiên tài của Võ điện chúng ta, ha ha.

Nguyên Chí Sĩ cười ha ha.

Vương An lắc đầu:

– Nói đến thiên tài Võ điện, ai có thể vuợt qua Lâm Tiêu, mười chín tuổi, Lâm Tiêu năm nay chỉ mới mười chín tuổi thôi.

– Đúng vậy a, Lâm Tiêu trong giải thi đấu Phong Vân bảng lần này chưa chắc là cao cấp nhất, nhưng tiềm lực phát triển của hắn là vô cùng, ta hiện tại đã hối hận, nếu như năm đó chúng ta vượt qua áp lực của tứ hoàng tử, không trục xuất đại ca Lâm Hiên của hắn, nói không chừng quận Hiên Dật chúng ta đã xuất hiện thêm một thiên tài đỉnh cấp, dù sao Lâm Hiên lúc trước biểu hiện tiềm lực kinh ngừơi, chỉ tiếc còn không có lớn lên đã…

Trên thính phòng, đám người phó doanh chủ Bạch Hồng Phi đều trầm mặc.

Lý Dật Phong đấu với Mặc Thanh Hiên một trận, làm cho các trận đấu khác như sôi trào, hào khí nóng bỏng bao phủ các nơi.

Ngay vào lúc tất cả mọi người cho rằng sẽ không còn chuyện gì đáng sôi trào nữa…

Chỉ qua hai cuộc tranh tài, tổ năm lại có tuyển thủ Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành đấu với cự đầu tuổi trẻ Hoàng Phủ Chân mà không nhận thua.

– Cái gì, tổ năm có tuyển thủ đấu với Hoàng Phủ Chân mà không nhận thua.

– Là ai, chẳng lẽ là Trần Diệu Quang?

– Không phải Trần Diệu Quang, là một gã tuyển thủ Hóa Phàm Cảnh đại thành tên Lý Thừa Phong.

– Lý Thừa Phong, trước đó chưa từng nghe qua, có lẽ trong các trận đấu lúc trứơc không có biểu hiện chói mắt, nhân vật như thế đụng phải Hoàng Phủ Chân mà dám không nhận thua.

– Thật sự là to gan, Lý Thừa Phong trong các trận đấu lúc trứơc đều là toàn thắng, nhưng mà chưa bao giờ gặp qua cự đầu tuổi trẻ, bởi vì trong các cuộc chiến đấu lúc truớc đều trong quy trong củ, không có điểm nào khiến người ta cảm thấy đặc biệt, theo suy đoán chỉ có thể trùng kích bài danh Thiên Cương ba mươi sáu vị trí, không nghĩ tới lại to gan như thế.

– Thật sự là không biết nói hắn dũng khí hay là ngu xuẩn đây?

Trên khán đài, vô số võ giả không ngừng nhao nhao, hiệp hai mỗi tổ đã đào thải hơn mười trận, tuy chỉ còn hai đợt chưa chiến đấu, Lý Thừa Phong một khi chiến bại trong trận đấu này, lại còn bị thuơng nặng, làm cho hai trận đấu kế tiếp bị thua, rất có thể sẽ như Vương Phong chẳng thể tiến vào vị trí nào trong một trăm lẻ tám vị trí a.

Bởi vậy khán giả xem ra, Lý Thừa Phong hành động như hiện tại là ngu xuẩn và không biết tiến thoái.

– Ha ha, cuối cùng có người gặp phải ta mà không bỏ cuộc, có thể giúp ta tập thể dục, từ khi bắt đầu thi đấu tới bây giờ, thân thể của hắn cứng ngắc vì không được họat động.

Hoàng Phủ Chân là một thanh niên thân hình cao lớn, thân cao tám thước, hai tay cực kỳ thô to, hắn đi đứng phong hành hổ bộ, hai bước đã đi tới giữa lôi đài, toàn thân tản mát ra khí tức đáng sợ như ma thần, cực kỳ khủng khiếp.

Bá!

Truớc mặt hắn là một thanh niên thân hình gầy gò, cũng không có binh khí, hắn đứng thẳng, người cũng như tên, hắn đứng đó nhẹ như không có gì, phiêu dật như gió.

Nhếch miệng cười cười, Hoàng Phủ Chân hung hăng càn quấy bá đạo nhìn chằm chằm vào Lý Thừa Phong:

– Tiểu tử, xuất ra toàn bộ thực lực của mình đi, giúp ta thư giãn gân cốt, đừng có kiểu mới một chiêu đã bị ta đả bại, vậy quá không thú vị.

Khó được có một cuộc tranh tài, Hoàng Phủ Chân tự nhiên phải chơi thật thú vị.

– Như ngươi mong muốn.

Lý Thừa Phong bình thản lên tiếng, giọng nói biến ảo bất định, phiêu dật như gió.

– Cuồng vọng, có gan.

Đồng tử Hoàng Phủ Chân co rụt lại, trong mắt hắn trận chiến hiện tại chỉ là trò chơi mà thôi, không cho người ta quyền lợi lên tiếng, hắn vừa rồi chỉ muốn chơi nhiều hơn một chút, Lý Thừa Phong đừng bị một chiêu đánh bại, nhưng mà Lý Thừa Phong trả lời hoàn toàn có thể ngăn cản thế tiến công của hắn, làm cho nội tâm Hoàng Phủ Chân sinh ra một tia khó chịu, trong lòng sinh ra tức giận:

– Ta cải biến chủ ý, chỉ bằng một câu vừa rồi, một chiêu sẽ đánh ngươi lăn xuống đài.

– Ngươi có thể thử xem, nhưng mà chỉ bằng ngươi, còn kém một chút.

Lý Thừa Phong ngữ khí bình thản, trong lời lẽ bình thản này mang theo kiêu ngạo và kiên định.

– Cái gì?

Lý Thừa Phong nói như thế chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, khán giả xem lôi đài trợn mắt há hốc mồm.

– Lý Thừa Phong này là kẻ nào, vì sao kiêu ngạo như thế?

– Cuồng vọng, quá cuồng vọng, tao ngộ của Lý Dật Phong chẳng lẽ hắn không thấy đuợc?

– Lý Dật Phong chính là cao thủ có thể an ổn đứng trước hai mươi của Phong Vân bảng lần này đấy, hắn tính là cái gì? Cũng dám kiêu ngạo trước mặt Hoàng Phủ Chân như thế?

– Thật sự là không muốn sống.

Khiếp sợ và khó tin cùng tiến nghị luận chung quanh lọt vào tai Lâm Tiêu, nhưng mà Lâm Tiêu có cái nhìn khác với mọi nguời.

– Có lẽ Lý Thừa Phong không phải thuận miệng nói như thế, chắc chắn hắn có thực lực này.

Dùng cảm giác nhạy cảm của Lâm Tiêu, hắn tự nhiên có cái nhìn khác hơn hẳn mọi nguời, Lý Thừa Phong này ngay từ đầu khí tức chưa từng biến hóa bao giờ, cho dù Hoàng Phủ Chân nói cái gì thì ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ chấn động, tố chất tâm lý của người này rất mạnh, chiêu thức của hắn cũng không câu nệ trong khuôn phép, chiến đấu thiên mã hành không, vô câu vô thúc.

Đáng sợ nhất chính là ý cảnh trên người của Lý Thừa Phong, hắn đã lĩnh ngộ một bộ phận phong chi ý cảnh, Lâm Tiêu cảm giác đuợc phong chi ý cảnh của Lý Thừa Phong cực kỳ đáng sợ, hắn đứng đó nhưng lại dung nhập vào gió chung quanh lôi đài, mờ ảo bất định, kết hợp với tố chất tâm lý cường đại của bản thân, phát huy sức chiến đấu mạnh hơn bình thuờng gấp vài lần.

– Xú tiểu tử, ngươi hung hăng càn quấy làm cho ta không thoải mái.

Trên lôi đài, Hoàng Phủ Chân tức giận, thân là cự đầu tuổi trẻ, hắn thích nhìn bộ dáng nguời khác run rẩy, sợ hãi trước mặt của hắn, loại cảm giác này làm cho hắn sinh ra khóai cảm chưởng khống sinh tử của người khác, nhưng Lý Thừa Phong tỉnh táo như thế làm nội tâm của hắn khó chịu.

– Một chiêu sẽ đánh bại ngưoi.

Chẳng muốn nói thêm nữa, trong lời nói cao cao tại thượng, Hoàng Phủ Chân đánh ra một quyền, quyền phong cực lớn đè ép không khí, ở biên giới của quyền phong sinh ra từng dòng khí xoáy, cơ hồ bao phủ hư không chung quanh Lý Thừa Phong mười truợng, muốn hủy diệt tất cả, hắn muốn một quyền đánh bại Lý Thừa Phong.

– Xuất hiện rồi, là Bát Hoang Lục Hợp Quyền của Hoàng Phủ Chân.

Chọn tập
Bình luận