La Bàn hoảng sợ kêu to, toàn thân ma quang tung hoành, cố gắng chống đỡ Bát Quái Lô oanh kích, nhưng ma quang lại tầng tầng tan rã, lực lượng cường đại thẩm thấu tới, làm cho hắn liên tục phun ra máu tươi, da thịt dần nứt vỡ.
– Đã xông pha giang hồ, phải có tư tưởng dám làm dám chịu. Dám giết người thì phải biết sẽ có lúc bị người giết!
Phốc xuy…
Bát Quái Lô không hề dừng lại, không chút khoan nhượng đem La Bàn nghiền thành huyết vụ, thi cốt vô tồn.
– Chạy mau!
– Không, ta còn không muốn chết!
– Xú tiểu tử, giết chúng ta, ngươi nhất định sẽ xuống địa ngục!
Ba Nửa Bước Vương Giả còn lại kinh sợ rống to, kiệt lực ngăn chặn phân thân của Lâm Tiêu, rồi hướng bên ngoài thông đạo bỏ chạy.
– Đi được sao?
Lâm Tiêu cười lạnh, mũi chân điểm nhẹ, Lôi Đình đao bổ ra, đao mang bắn tới.
Thân hình ba võ giả khựng lại, ngay sau đó một tia huyết tuyến từ cằm hướng lên trên, lan tràn tới mi tâm, răng rắc một tiếng đầu lâu phân thành hai, máu tươi cùng óc đều vãi đầy đất.
– Chỉ còn lại một tên cuối cùng!
Lâm Tiêu nhìn Triệu Vô Cực, ánh mắt hắn dữ tợn, không ngừng chống cự hai kiện chí bảo, tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, liên miên không dứt, kình khí cuồng bạo chấn vang.
Lâm Tiêu cầm Bát Quái Lô đi tới, hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này.
Đối mặt tình huống trước mắt, Triệu Vô Cực đã tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, gằn từng tiếng:
– Các hạ, lần này ta nhìn sai rồi, không nghĩ tới ngươi đáng sợ như vậy, nhưng ta khuyên ngươi đừng phí sức lực, tuy rằng ngươi có thể giết nhóm người La Bàn, nhưng không giết được ta đâu, đến lúc đó ngươi chẳng những đắc tội Danh Kiếm sơn trang, Di Thiên cung còn có Phái Vô Cực, Vô Không môn cũng không cứu được ngươi, chỉ cần ngươi thả ta đi, sự tình hôm nay bỏ qua, ngươi đánh chết Lăng Thiên Hậu cùng nhóm người La Bàn, ta tuyệt đối sẽ không nói nửa câu, ngươi xem thế nào.
– Ồ?
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn Triệu Vô Cực, tới lúc này đối phương còn nói như thế, nếu không phải đã điên thì có chỗ dựa vào, theo thần thái Triệu Vô Cực mà xem, rất có thể là loại thứ hai.
– Ta thật muốn nhìn xem vì sao không thể giết được ngươi!
Mũi chân điểm xuống đất, Lâm Tiêu khống chế Bát Quái Lô hung hăng oanh về hướng Triệu Vô Cực.
Bị Sinh Tử Ma Bàn cùng Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn gắt gao vây khốn, Triệu Vô Cực căn bản không thể tránh né, trơ mắt nhìn Bát Quái Lô oanh phá hộ thể chân nguyên của mình, đánh thẳng vào thân thể chính mình.
Thượng phẩm hộ giáp dập nát, da thịt rạn vỡ, mắt thấy Triệu Vô Cực sắp tử vong.
Đột nhiên từ trong cơ thể Triệu Vô Cực bắn ra một đạo quang ảnh, quang ảnh ngưng tụ thành một trung niên khôi ngô, một chưởng ngăn trở Bát Quái Lô, khiến cho nó không thể tiến thêm.
– Vương giả Sinh tử cảnh!
Đồng tử Lâm Tiêu co rụt lại, da đầu run lên.
Xem ra Vương giả Sinh tử cảnh Danh Kiếm sơn tranh đã lưu một đạo ý chí vương giả của họ vào thân thể Triệu Vô Cực. Một khi hắn gặp phải nguy cơ tính mạng, đạo ý chí lập tức xuất hiện ngăn cản địch nhân.
– Không nghĩ tới lá bài tẩy của Triệu Vô Cực là thứ này!
Để lưu ý chí vào thân thể người khác là một việc thập phần hao tâm tốn sức, cho dù là Vương giả Sinh tử cảnh cũng không làm được quá nhiều, dù sao thân thể võ giả yếu ớt, căn bản không chịu được lực lượng của Vương giả Sinh tử cảnh, bởi vậy trước khi lưu ý chí vào phải đem lực lượng ý chí giam cầm, đợi thời khắc nguy cơ mới kích phát, quá trình thập phần rườm rà, thậm chí trong thân thể tứ hoàng tử Bách Lý Huyền cũng không có, bởi vậy có thể thấy được việc này vô cùng khó khăn.
Xem ra địa vị của Triệu Vô Cực trong Danh Kiếm sơn trang rất cao, bằng không sẽ không có cường giả hao phí tinh lực như thế, lại lưu một đạo ý chí vào thân thể hắn.
– Ta nói rồi, ngươi không giết được ta đâu, đi chết đi!
Triệu Vô Cực gầm lên giận dữ, sắc mặt trung niên khôi ngô trôi nổi trước người hắn không chút thay đổi, theo lời của hắn đánh ra một quyền.
Cả hư không tầng tầng phá vỡ, đây là năng lực của Vương giả Sinh tử cảnh, chỉ cần giơ tay nhấc chân đều có thể hủy diệt hết thảy.
Cảm giác ngạt thở mãnh liệt truyền tới, Lâm Tiêu liên tục khống chế ba chí bảo chắn ngang trước mặt của mình.
Một tiếng nổ ầm vang, một quyền của trung niên quét ngang vô địch, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn cùng Sinh Tử Ma Bàn khảm vào trong vách tường, mà Lâm Tiêu kiệt lực thúc giục Bát Quái Lô ngăn đón trước người, chỉ nghe một tiếng nổ tung, Bát Quái Lô không chút sứt mẻ nhưng thân thể Lâm Tiêu bị lực trùng kích bay ngược lại, bay ra vài trăm thước mới ngừng lại.
– Tiểu tử, Triệu Vô Cực này sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi không giết được ta. Ngươi giết nhiều thiên tài của Đế quốc Thần Võ như vậy, Vô Không môn cũng không thể cứu được ngươi đâu!
Ngay trong nháy mắt hư ảnh Vương giả Sinh tử cảnh xuất chiêu, thân hình Triệu Vô Cực chợt lóe lên như thuấn di biến mất trong thông đạo, chỉ lưu lại thanh âm tràn ngập hận ý.
– Đây là lực lượng Vương giả Sinh tử cảnh sao? Quả nhiên cường đại, đáng tiếc vẫn để cho Triệu Vô Cực chạy trốn!
Lâm Tiêu lắc đầu, hắn cũng đã nghĩ tới kết quả này, muốn đánh chết một thiên tài được thế lực lớn sủng ái là một chuyện cực kỳ khó khăn.
– Cứ để cho bọn hắn tranh đấu với Vô Không môn của Đế quốc Thiên Huyền đi thôi!
Thu hồi không gian giới chỉ của nhóm người La Bàn, thân hình Lâm Tiêu nhoáng lên, quay về đường cũ, cả huyệt động có vài chục thông đạo, nếu đem mỗi thông đạo đều tìm kiếm một lần, bảo vật đủ làm Vương giả Sinh tử cảnh nổi điên.
Nhưng khi Lâm Tiêu quay về đại điện liền ngẩn người, toàn bộ tượng đá trong đại điện đã hoàn toàn biến mất, cửa thông đạo cũng không thấy, chỉ còn một thông đạo đi thông dưới lòng đất hiện rõ bên dưới.
– Địa phương thật sự là quỷ dị, xem ra người kiến tạo huyệt động này là một người cực kỳ cường đại, nếu ta không đoán sai, hẳn là một không gian độc lập, bởi vậy quy tắc không gian khác với bên ngoài, những nơi đã đi qua tùy thời đều sẽ có biến hóa.
Thanh âm Long gia đột nhiên truyền tới.
Lâm Tiêu ngẩn ra, vui vẻ nói:
– Long gia, vừa rồi ngươi đi đâu? Vì sao không thấy ngươi có động tĩnh gì!
– Vừa rồi ta đang quan sát kết cấu không gian này, sao vậy, chẳng lẽ chỉ là vài tiểu mao tặc cũng cần ta xuất hiện?
Long gia bĩu môi:
– Nếu ta đoán không sai, hai người chạy thoát vừa rồi hẳn vẫn còn trong huyệt động này.
– Còn ở nơi này?
Lâm Tiêu ngẩn người.
– Đúng vậy, bởi vì họ thi triển Không Gian Chi Tinh rời đi, mà một người là bị ý chí vương giả phong ấn trong cơ thể mang đi, nơi này lại là một bí cảnh không gian, vô luận là phương pháp nào đều không thể đem họ rời khỏi bí cảnh này.
Lâm Tiêu gật gật đầu, rốt cục hiểu rõ ý tứ của Long gia.
– Một khi đã như vậy, bọn hắn phải hi vọng sẽ không gặp lại ta đi, nếu không ta rất khó cam đoan lại để cho bọn hắn chốn thoát thêm một lần nữa.
Khóe môi Lâm Tiêu lộ ra nụ cười lạnh lùng.