Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 582: Tông thứu (1)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

– Có ba ức lượng cũng không là gì, nhưng không nhiều người chịu bỏ số tiền đó ra mua nội giáp.

– Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, lão hủ ta lang bạt mấy chục năm cũng không dám mua nội giáp này, thiếu niên thì dễ dàng bỏ tiền ra mua, xấu hổ thật.

Đám võ giả tặc lưỡi kinh thán, ánh mắt hau háu nhìn Lâm Tiêu. Có một số võ giả mắt lóe tia âm trầm, mắt xoe tròn định bụng đi ra ngoài sẽ cướp giật.

Bề ngoài Lâm Tiêu quá trẻ, tuy khí thế không yếu nhưng trong Thành Hắc Lĩnh chưa đủ mạnh để chấn nhiếp mấy cường giả này.

Võ giả lăn lộn trong Thành Hắc Lĩnh có ai không liếm máu trên lưỡi dao, sống trong chiến đấu đẫm máu? Chuyện giết người cướp của ngoài đồng vắng như cơm bữa.

Các võ giả giật mình, võ giả trung niên thì cầm xấp ngân phiếu đếm từng tờ.

Võ giả trung niên gật đầu, nói:

– Đúng là ba ức lượng, bây giờ Long Ma giáp này thuộc về ngươi.

Võ giả trung niên dọn dẹp đồ đạc, đã bán xong Long Ma giáp, gã định đi.

Lâm Tiêu xoay Long Ma giáp, đang định cất thì đột nhiên . . .

Một thanh âm lạnh lùng nói:

– Khoan đã!

Đám đông tách ra, một nam nhân trung niên mũi ưng, mặt có vết đao đi ra. Đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Long Ma giáp trong tay Lâm Tiêu, ánh mắt nóng cháy.

Nam nhân trung niên sải bước đến trước mặt Lâm Tiêu, mỉm cười hỏi:

– Vị bằng hữu này, tại hạ rất thích Long Ma giáp, hay bằng hữu bán lại cho tại hạ đi?

Khuôn mặt âm u, vết đao ở khóe miệng làm nụ cười của nam nhân trung niên thật đáng sợ, âm trầm.

– Là Tông Thứu, trưởng lão của Hắc Hóa môn!

– Sao lại là hắn? Thiếu niên xui xẻo rồi. Tông Thứu là cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong thành danh lâu năm, thực lực công tham tạo hóa, gần như vô địch trong võ giả Hóa Phàm cảnh. Trừ phi là cường giả Quy Nguyên cảnh, võ giả bình thường không đánh lại Tông Thứu.

– Không biết thiếu niên sẽ lựa chọn thế nào. Ta nghe đồn tính cách Tông Thứu nóng nảy, sát khí nặng. Tất cả người đối nghịch với Tông Thứu chưa từng có kết cục tốt.

– Suỵt, muốn chết sao mà nói không lựa lời? Coi chừng bị Tông Thứu nghe được là ngươi không thấy mặt trời ngày mai?

Đám người xì xầm bàn tán.

Lâm Tiêu phẩy tay từ chối thẳng:

– Xin lỗi, ta đang cần Long Ma giáp này, các hạ hãy tìm báu vật khác đi.

– Bằng hữu đừng vội vàng từ chối.

Tông Thứu vẫn cười tủm tỉm:

– Tông Thứu ta có chút danh tiếng trong thành Hắc Lĩnh, kết bằng hữu càng tốt đúng không? Ta thấy các hạ lạ mặt, lần đầu đến thành Hắc Lĩnh đúng không? Miễn các hạ bán Long Ma giáp cho ta thì ta bảo đảm sau này trong thành Hắc Lĩnh không còn ai dám gây sự với ngươi.

Không đợi Lâm Tiêu trả lời, La Liệt khó chịu la lên:

– Ha ha ha, ngươi nói làm chúng ta cười rụng răng. Chúng ta còn cần ngươi bảo vệ sao?

Mắt Tông Thứu lóe tia âm trầm nhìn La Liệt:

– A?

Diệp Hoa vội kéo La Liệt lại:

– Không nên nói lung tung!

Tông Thứu nheo mắt bắn ra sát khí âm trầm, nói:

– Tuổi trẻ mà giọng không nhỏ. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, nếu quá kiêu ngạo e rằng không sống ra khỏi thành Hắc Lĩnh được.

Tông Thứu lạnh lùng cười:

– Ta cũng vì tốt cho các ngươi. Long Ma giáp là báu vật, không phải ai cũng có tư cách sở hữu. Người không có thực lực chưa biết chừng sẽ chết khi đi ra ngoài, bị giết người cướp báu vật. Không phải người nào cũng tốt như ta dễ nói chuyện đâu.

Nhìn như Tông Thứu nhắc nhở nhưng giọng nói tràn ngập uy hiếp, ý đồ quá rõ ràng.

Lâm Tiêu nhìn thấu ý tưởng của Tông Thứu:

– Đa tạ nhắc nhở, đáng tiếc ta không bán.

Lâm Tiêu lười quan tâm Tông Thứu, hắn cùng La Liệt, Diệp Hoa quay đi.

– A?

Tông Thứu lắc người chặn trước mặt Lâm Tiêu, đôi mắt âm trầm, cười gằn nói:

– Ha ha ha, xem ra các hạ không chịu quen bằng hữu ta đây.

Đối phương năm lần bảy lượt ngăn trở làm Lâm Tiêu nhíu mày, nheo mắt nói:

– Nơi này là đại điện giao dịch, không bán tức là không. Sao, ngươi muốn ăn cướp hả?

Tông Thứu hít sâu một hơi kìm chế sát khí tràn ra con mắt, cố gắng dịu giọng:

– Các hạ, ta không muốn khiến sự việc trở nên căng thẳng, thêm một bằng hữu là thêm một con đường. Vậy đi, ta ra giá hai ức lượng mua Long Ma giáp của ngươi, sau này nếu ngươi gặp rắc rối gì trong thành Hắc Lĩnh cứ đến tìm ta.

Lâm Tiêu xì cười:

– Hai ức lượng?

Lâm Tiêu mới mua ba ức, Tông Thứu muốn qua tay mua Long Ma giáp với giá hai ức lượng, gã đã quá tự phụ hay xem Lâm Tiêu là đồ ngốc?

Lâm Tiêu lạnh lùng quát:

– Tránh ra!

Lâm Tiêu lướt qua Tông Thứu.

Vù vù vù!

Ngoài người Tông Thứu toát ra dao động nguyên lực đáng sợ, nguyên lực đậm đặc lập tức bao phủ Lâm Tiêu, khí thế đáng sợ như sóng biển ập đến. Nhưng Lâm Tiêu vẫn ung dung rời đi, không thèm để Tông Thứu vào mắt.

Tông Thứu cố nén xúc động muốn giết người, mắt gã âm trầm nhìn Lâm Tiêu, nhếch môi lạnh lùng cười:

– Tiểu tử thối, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi tự muốn tìm chết!

Tông Thứu quay đi xa.

Ồn ào!

Hai bên rời đi, đám người vây xem châu đầu ghé tai.

– Tiểu tử này là nhân vật gì mà không thèm để Tông Thứu vào mắt, thật là gan to bằng trời?

– Ta không biết tiểu tử mua Long Ma giáp nhưng một đồng bạn của hắn cầm trường côn màu đen dường như là Diệp Hoa, thuộc Trại huấn luyện thiên tài của Quận An Định, thực lực đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ đại thành. Ỷ vào thân phận đệ tử trại huấn luyện thiên tài Quận An Định, không sợ Tông Thứu cũng đúng.

– Đệ tử trại huấn luyện thiên tài Quận An Định? Có thể đi chung với Diệp Hoa chắc chắn cũng không phải người bình thường, có lẽ là siêu thiên tài của thế lực nào đó, hèn chi to gan như thế.

– Hừ! Ngu ngốc. Thiên tài thì sao? Nơi này là Thành Hắc Lĩnh chứ không phải Quận thành An Định. Mỗi năm có hàng tá thiên tài của các đại thế lực chết trong Yêu Ma lĩnh, chỉ cần giết người rồi hủy thi diệt tích thì ai biết người đó chết vào tay ai? Muốn điều tra cũng không biết bắt tay từ đâu.

– Đúng vậy! Yêu Ma lĩnh nhiều nguy hiểm, mọi người toàn dựa vào thực lực. Thân phận thiên tài không có ích gì trong chỗ này, ngược lại là dê béo.

– Tiếc rằng hắn bị Tông Thứu nhắm vào, nếu không ta cũng muốn thử.

Bởi vì Tông Thứu khiến nhiều võ giả có ý định ra tay với Lâm Tiêu giờ tiếc nuối bỏ cuộc. Trong thành Hắc Lĩnh ít ai dám cướp đồ Tông Thứu nhìn trúng, đương nhiên nếu là võ giả Quy Nguyên cảnh thì khác.

Bên kia đại điện giao dịch.

Biểu tình Diệp Hoa trầm trọng nhắc nhở Lâm Tiêu:

– Lâm Tiêu, Tông Thứu là trưởng lão của Hắc Hóa môn. Tuy Hắc Hóa môn chỉ là một thế lực nhỏ trong Quận An Định chúng ta, nhưng Tông Thứu siêu phàm. Hơn hai mươi năm trước Tông Thứu đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, mãi mà không đột phá đạt tới cảnh giới Quy Nguyên cảnh được. Tông Thứu là siêu cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong thành danh lâu năm, có thể nói là vô địch trong cảnh giới Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Nghe đồn lòng dạ Tông Thứu hẹp hòi, vô cùng âm hiểm. Vừa rồi ngươi đắc tội Tông Thứu, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua, ngươi nên chú ý.

Chọn tập
Bình luận