Dọc đường đi Thái Cổ Thương Long tặc lưỡi than thở:
– Tiểu tử, yêu sủng của ngươi rất khá, dường như là thái cổ dị chủng gì đó, trong người có lực lượng huyết mạch rất mạnh. Chậc chậc, có vẻ yêu sủng còn mạnh hơn ngươi một chút, vậy mà nghe theo mệnh lệnh của ngươi.
Thái Cổ Thương Long hiểu lầm Phân thân Toản Địa Giáp là yêu sủng của Lâm Tiêu, hắn cũng không giải thích.
Khoảng cách ba vạn dặm nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn. Lâm Tiêu bay nhanh với vận tốc ánh sáng khoảng một canh giờ sau đã đến mục đích.
– Tiểu tử, trả báu vật lại cho chúng ta, tha các ngươi một mạng!
– Hừ! Đùa, rõ ràng là chúng ta phát hiện nơi này trước sao biến thành thứ của các ngươi?
– Đại ca, nói nhiều với hắn làm gì? Dám cướp đồ của mấy huynh đệ chúng ta, tiểu tử này không muốn sống nữa, giết hắn đi!
– Sợ các ngươi chắc?
– Muốn chết!
Ầm ầm ầm!
Tiếng quát, tiếng ầm ầm vang lên. Lâm Tiêu biến sắc mặt, bị người nhanh chân đến trước
Vù vù vù!
Lâm Tiêu đến bên trên chiến trường. Phía dưới có một ốc đảo đập vào mắt Lâm Tiêu, gần mười người đang chém giết nhau gần ốc đảo, tình hình rất đồ sộ.
Từng luồng sáng va chạm, hai trận doanh mạnh ngang nhau, trong thời gian ngắn người này không làm gì được người kia. Hai bên đánh nhau điên cuồng, thiên hôn địa ám, dần rời xa ốc đảo.
Lâm Tiêu sửng sốt, hắn nghe hai bên vừa đánh vừa rống mơ hồ hiểu mấy người kia không giành quyền sở hữu sinh mệnh chi tinh trong ốc đảo mà là mấy gốc linh dược cửu giai mọc trên ốc đảo. Đám người này không biết sinh mệnh chi tinh ở đâu, nếu không đã chẳng bỏ qua ốc đảo.
Lâm Tiêu không biết nên nói cái gì, bọn họ đúng là xui xẻo, bỏ qua dưa hấu to đi nhặt mấy hạt mè, lại còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì ánh mắt thiển cận.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu tới bên trên ốc đảo, hắn xuất hiện làm đám người đang đánh nhau túi bụi ngây ra, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn. Bọn họ không quen thuộc Lâm Tiêu nhưng ở lối vào tầng thứ ba Lâm Tiêu tranh chấp với Bách Lý Huyền làm bọn họ hơi hiểu thực lực của hắn, ít nhất là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn, nếu không muốn kéo thêm phiền thức thì tốt nhất là đừng gây sự với hắn.
Đám người cảnh giác, Lâm Tiêu thì mặc kệ bọn họ, hắn vươn tay ra.
Ầm ầm ầm!
Nguyên ốc đảo bị Lâm Tiêu nhấc lên.
Các câu hỏi khó hiểu liên tiếp vang lên:
– Tiểu tử này định làm gì?
– Toàn bộ linh dược cửu giai trên ốc đảo đã bị chúng ta hái sạch, chẳng lẽ hắn đang trút giận?
Mọi người nhìn ốc đảo bị hút lên, thấy đất đá rơi rào rào, chỗ trung tâm ốc đảo chợt lóe vệt xanh chói mắt toát ra hơi thở sự sống đậm đặc. Lâm Tiêu thu vệt xanh vào tay, cuối cùng biến mất.
– Đó là cái gì?
– Hơi thở sự sống thật đậm đặc, mạnh hơn hạt châu xanh ta có trong tầng thứ hai nhiều, tuyệt đối là báu vật.
Mọi người trợn tròn mắt, đã hiểu mình bỏ qua báu vật ghê gớm.
– Tiểu tử, giao ra thứ ngươi vừa lấy, đó là của chúng ta!
– Lâm Tiêu đúng không? Đưa thứ đó cho chúng ta ngay, chúng ta sẽ thả ngươi đi, không thì hôm nay ngươi không đi ra khỏi vòng vây của chúng ta được đâu!
Mấy người lúc trước còn chém giết lẫn nhau giờ đoàn kết lạ thường, ai nấy ánh mắt tham lam bao vây Lâm Tiêu. Trên trời dưới đất, kín không kẽ hở.
– Cút!
Đao quang sấm sét màu lam bắn ra theo tiếng quát.
– Phụt!
– Phụt!
– Phụt!
Ba võ giả chặn trước mặt Lâm Tiêu hộc máu bay ngược ra, mặt trắng bệch, đôi mắt kinh hoàng.
Chém ra một con đường, Lâm Tiêu lắc người chớp mắt biến mất phía chân trời.
Tốc độ quá nhanh, thực lực cực mạnh. Mấy người đứng đó trợn tròn mắt tràn ngập kinh sợ.
– Đại ca, chúng ta đuổi theo không?
Nam nhân vạm vỡ thủ lĩnh tức giận nạt:
– Đuổi theo cái đầu ngươi, muốn đuổi theo thì tự ngươi đi! Tên kia chắc chắn là cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ giống Độc Cô Phá Thiên, cả đám chúng ta đi lên không đủ cho mình hắn giết!
Giờ phút này, Lâm Tiêu đã chạy đến địa điểm tiếp theo.
Theo thái cổ thương long chỉ dẫn Lâm Tiêu bay đến ốc đảo thứ ba, cách ốc đảo thứ hai khoảng mười vạn dặm. Lâm Tiêu bay mấy canh giờ mới đến nơi.
Ầm ầm ầm!
Xung quanh ốc đảo này cũng xảy ra trận đại chiến. Hai con yêu thú bị mấy con thú cát bao vây, đánh tới đánh lui, cát vàng bay mù mịt. Yêu thú và con thú cát đánh nhau có chừng mực, cách ốc đảo mấy chục dặm, sợ lan đến linh dược cửu giai, sinh mệnh chi tinh trên ốc đảo.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu âm thầm đến bên trên ốc đảo, giơ tay lên.
Rào rào! Rào rào!
Một đống linh dược, sinh mệnh chi tinh trong ốc đảo bay lên cao, chui vào bàn tay Lâm Tiêu.
Thấy vậy hai yêu thú, mấy con thú cát điên cuồng.
Hai yêu thú rống to:
– Nhân loại, giao sinh mệnh chi tinh ra!
Yêu thú khuếch tán dao động, ánh mắt tức giận. Mấy con con thú cát trực tiếp gầm rống nhào hướng Lâm Tiêu.
– Giao cho Long gia!
Lâm Tiêu giơ tay, mắt lóe tia sáng:
– Chết đi!
Bùm bùm bùm!
Đám thú cát chưa nhào vào Lâm Tiêu đã nổ tung giữa không trung, lực lượng sinh mệnh trong người biến mất sạch.
Sau khi thái cổ thương long hấp thu một khối sinh mệnh chi tinh phục hồi sinh mệnh nhất định, nó đối phó con thú cát đẳng cấp cỡ này không cần hiện hình vẫn có thể hấp thu lực lượng sinh mệnh trong người chúng nó.
Hai con yêu thú giật mình trố mắt nhìn. Không chút tiếng động đã giết chết mấy con thú cát, hay nhân loại này là Vương giả Sinh Tử cảnh?
Hai yêu thú thầm sợ hãi, nhưng sinh mệnh chi tinh quá quan trọng, chúng nó không sợ hãi lùi bước. Hai yêu thú gầm lên, nhào tới bọc đánh Lâm Tiêu từ hai bên trái phải.
– Thần Ngục Đao!
Răng rắc!
Cột đao lôi quang màu lam xé rách không trung, lướt qua một con Hỏa Ngưu.
Phập phụt!
Hỏa Ngưu hét thảm, máu rực lửa phun tung tóe. Cơ thể Hỏa Ngưu bị xé rách, rất là rùng rợn.
Hỏa Ngưu là yêu thú đẳng cấp cửu tinh đỉnh phong, đủ sức săn giết võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn, nhưng không đỡ được một đao của Lâm Tiêu.
– Gri!!!
Yêu thú hình dạng ưng kinh ngạc, há mồm phun tia chớp.
Hư Không áo giáp ngoài người Lâm Tiêu lấp lánh chặn tia chớp lại, hắn bình yên lành lặn. Lâm Tiêu trở tay cho một nhát, đao ý thập phẩm viên mãn vận dụng đao quang đánh đâu thắng đó, chém rụng mười mấy cọng lông chim, máu tươi lập tức phun ra.
Hai yêu thú sợ hãi hết hồn hết vía, không dám đánh nữa, một trái một phải chạy trốn.
Lâm Tiêu rượt theo, ánh mắt sắc bén:
– Chết đi!
Lâm Tiêu thúc giục chân nguyên đến cực hạn chém hai nhát đao. Đối với võ giả nhân loại thì Lâm Tiêu còn tha cho đường sống, với yêu thú thì hắn không hề mềm lòng.
Xoẹt!
Đao quang tung hoành, Hỏa Ngưu khổng lồ bốn vó giẫm hư không rầm rập lao nhanh, cơ thể nó bỗng tách ra mấy mảnh thành mưa lửa bắn tung tóe. Thương ưng màu tím thì hét lên, cơ thể hóa thành tia chớp tím, dường như nó thi triển bí pháp gì đó.
Vù vù vù!
Thương ưng xé gió bay đi, biến mất phía chân trời, chỉ để lại mấy chục cọng lông chim sắt và nửa bên vuốt nhọn rơi rụng.