Lâm Tiêu đột nhiên nhướng mày, từ trên ghế đứng bật dậy.
Một cái bóng khổng lồ xuất hiện bên dưới thuyền Phá Lãng, bơi theo con thuyền vòng lên mũi tàu. Tiếng dòng nước vỗ vang lên, thuyền Phá Lãng khổng lồ lắc lư trên mặt sông. Có yêu khí đậm đặc truyền từ dưới nước lên.
Trên bục viễn vọng đằng trước sàn tàu, võ giả Thương hội Hắc Kim hét to cảnh báo:
– Nguy rồi, có yêu thú!
– Có chuyện gì?
– Đã xảy ra chuyện gì?
Thoáng chốc một đám võ giả nghỉ ngơi bên dưới vội vọt ra khỏi khoang thuyền, biểu tình khó hiểu và hoảng hốt.
Ầm!
Bóng đen dưới thuyền Phá Lãng biến mất, sau đó là một cột nước từ mũi thuyền bắn thẳng lên tầng mây. Đôi mắt to như đèn lồng, khát máu, lạnh băng nhìn đám người trên thuyền Phá Lãng.
Có võ giả kinh hoàng gào thét:
– Trời ạ, là lục tinh yêu thú Hắc Văn Thủy Giao!
Hắc Văn Thủy Giao là lục tinh yêu thú đặc biệt sống trong Sông Đao Lãng, nó rất đáng sợ và cường đại, mỗi lần xuất hiện sẽ có một đống người chết.
May mà mọi người trên thuyền Phá Lãng to lớn, nếu là thuyền bình thường thì Hắc Văn Thủy Giao không cần tấn công, đụng đáy thuyền mấy cái là thuyền chìm người chết, không ai sống nổi.
Thuyền trưởng Trịnh Cường lao ra khỏi khoang thuyền ngay khi Hắc Văn Thủy Giao xuất hiện, tay gã cầm rìu chiến rống to:
– Chết tiệt, sao lại là Hắc Văn Thủy Giao? Mọi người chuẩn bị chiến đấu!
Hắc Văn Thủy Giao gầm lên:
– Grao!
Cái đầu khổng lồ cắn tới đầu thuyền.
Trịnh Cường hét to:
– Cút về đi!
Trịnh Cường vọt lên cao, rìu chiến to lớn bay múa tạo ra rất nhiều bóng rìu, bão nguyên lực tuôn ra đụng mạnh vào cái đầu khổng lồ của Hắc Văn Thủy Giao.
Ầm ầm ầm!
Tiếng vang đinh tai nhức óc, mặt nước bắn tung mấy cột nước lên trời. Hắc Văn Thủy Giao bị rìu đẩy lùi, vảy khổng lồ dữ tợn trên trán tan nát. Thuyền trưởng Trịnh Cường cũng bay ngược về đập xuống sàn tàu thủng cái lỗ to.
Trong phút chốc tình huống cực kỳ hỗn lọan. Con thuyền to lắc lư trên mặt nước, khắp nơi là tiếng gào rống kinh hoàng của võ giả, các tay nhà giàu.
Thuyền trưởng Trịnh Cường lao ra từ cái hố sâu, hét với võ giả Thương hội Hắc Kim:
– Đừng hoảng sợ, công kích đi, công kích nó đi!
Thoáng chốc ánh sáng nguyên lực bay tứ tung, đám hộ vệ công kích Hắc Văn Thủy Giao mãnh liệt. Nhiều ánh sáng nguyên khí chém vào cơ thể Hắc Văn Thủy Giao, khắp nơi tóe lửa nhưng không chém vỡ vảy cá được. Chỉ có hai hộ vệ Hóa Phàm cảnh hậu kỳ để lại hai vệt máu không quá sâu trên người Hắc Văn Thủy Giao, chọc nó tức giận gầm rống.
– Grao!
Cái đầu to ngửa lên, Hắc Văn Thủy Giao lần nữa táp đầu thuyền.
Mặt Trịnh Cường vặn vẹo gào thét:
– Cút!
Rìu chiến to lớn lóe ánh sáng, nguyên lực vô tận hình thành bão to lớn quét qua đầu Hắc Văn Thủy Giao.
Xẹt xẹt xẹt!
Nguyên lực từ lưỡi búa và cái đầu cứng rắn của Hắc Văn Thủy Giao không ngừng ma sát, nhiều vảy cá và máu bắn tung tóe. Nhưng rốt cuộc đầu Hắc Văn Thủy Giao vẫn đập mạnh vào thuyền.
Răng rắc!
Sàn tàu thuyền Phá Lãng vỡ ra, vô số gỗ vụn bay tứ tán. Thuyền Phá Lãng rung lắc trên mặt nước, từng sóng nước thô to đập vào sàn tàu, tưới ướt mọi người.
Lực trùng kích mạnh mẽ làm Trịnh Cường bay ra ngoài, đập vào phòng thuyền trưởng sau lưng.
– Má ơi!
– Mau cứu ta!
Một số tên nhà giàu kinh hoàng gào thét, bọn họ không đứng vững trên sàn tàu, điên cuồng kêu gọi hộ vệ bên cạnh mình.
Mắt Lâm Tiêu lóe tia sắc bén:
– Thuyền không thể chìm!
Tay phải Lâm Tiêu nắm chặt Thái Huyền đao bên hông, hắn định ra mặt . . .
Lão nhân tóc bạc đột nhiên bay ra:
– Thiếu gia hãy trốn đi!
Lão nhân tóc bạc rút chiến đao bên hông ra, đao ý sắc bén lan tỏa khắp thiên địa, đao quang to lớn chém mạnh vào người Hắc Văn Thủy Giao.
Phập phụt!
Máu phun tung tóe, người Hắc Văn Thủy Giao bị rạch miệng vết thương dài gần một trượng, nó gào lên chói tai.
Lâm Tiêu giật mình nhìn lão nhân tóc bạc:
– Cái gì? Là đao ý!?
Lão nhân tóc bạc chỉ là Hóa Phàm cảnh hậu kỳ nhưng trong đao khí chứa một tia đao ý đáng sợ. Tuy độ mạnh đao ý chỉ cỡ nhị phẩm, cách tiểu thành còn xa nhưng thực lực lão nhân tóc bạc đã vượt trên hai hộ vệ Thương hội Hắc Kim Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, mang đến tổn thương lớn cho Hắc Văn Thủy Giao.
Nguyên lực quanh người Trịnh Cường dâng trào, tro bụi trên người gã bị chấn rơi ra, vẻ mặt mừng rỡ nói:
– Đao ý này . . . Lão là người của Đảo Đao Vương? Tốt, tốt quá rồi, hai ta hợp sức chắc chắn có thể đánh lui con Hắc Văn Thủy Giao này!
Một mình Trịnh Cường đánh với Hắc Văn Thủy Giao thì hơi vất vả, nếu có thêm lão nhân tóc bạc sẽ tăng mạnh xác suất đánh lui Hắc Văn Thủy Giao.
Ầm ầm ầm!
Nhưng Trịnh Cường chưa vui mừng được bao lâu thì đuôi thuyền bắn lên một cột nước to, cột nước cao trăm thước, bọt nước rơi xuống, một con Hắc Văn Thủy Giao khác xuất hiện.
Con Hắc Văn Thủy Giao này nhìn còn thấy dữ tợn hơn, hoa văn đen trên người nó âm trầm, đôi mắt đỏ to cỡ đèn lồng bắn ra tia sáng đỏ khiếp người. Lưỡi dài một trượng phun ra như chiến mâu sắc bén, khí thế đáng sợ hơn con Hắc Văn Thủy Giao ở đầu thuyền.
– Có tới hai con Hắc Văn Thủy Giao!
– Trời ạ, chúng ta chết chắc!
– Một con Hắc Văn Thủy Giao đã quá đủ rồi, không ngờ đến hai con cùng xuất hiện!
Trong ánh mắt các võ giả trên sàn tàu tràn ngập tuyệt vọng.
Vù vù vù!
Con Hắc Văn Thủy Giao vừa xuất hiện thì cái đầu khổng lồ đã cắn về hướng võ giả trên đuôi thuyền, mục tiêu đầu tiên là thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen không bỏ chạy, mắt bắn ra tia sáng kiên cường, sắc bén:
– Ta không sợ ngươi!
Người thiếu niên áo đen phát ra đao ý hùng dũng lợi hại chém vào cái miệng dữ tợn khổng lồ của con Hắc Văn Thủy Giao.
Lâm Tiêu thật sự bị giật mình:
– Là đao ý nhất phẩm?
Thiếu niên áo đen mới mười lăm, sáu tuổi, chỉ là Hóa Phàm cảnh sơ kỳ nhưng khí thế từ người gã đúng là là đao ý thật sự.
Đao ý là sự cảm ngộ của đao khách với đao, chỉ có thiên tài thật sự mới lĩnh ngộ được. Cả Quận thành Hiên Dật, đao khách Hóa Phàm cảnh lĩnh ngộ đao ý đếm trên đầu ngón tay. Thiên tài đỉnh cao Trần gia thành Hắc Vân, Trần Tinh Duệ cho đến nay chỉ vừa lĩnh ngộ được đao ý. Hiện tại trên thuyền Phá Lãng xuất hiện hai võ giả lĩnh ngộ đao ý, trong đó có một thiếu niên mười lăm, sáu tuổi, hỏi sao Lâm Tiêu không giật mình?
Trong khi Lâm Tiêu giật mình thì thiếu niên áo đen chém ra đao quang đã va chạm với cái mồm đỏ như máu của Hắc Văn Thủy Giao.
Rầm!
Tuy thiếu niên áo đen lĩnh ngộ đao ý nhưng thực lực quá yếu, đao quang ẩn chứa đao ý vô cùng yếu ớt trước lục tinh Hắc Văn Thủy Giao, chớp mắt nổ tung thành vô hình. Hắc Văn Thủy Giao há mồm muốn nuốt gọn thiếu niên áo đen.
Lão nhân tóc bạc bận rộn ở đầu thuyền gầm lên chói tai:
– Thiếu gia!
Nhưng Hắc Văn Thủy Giao bám chặt làm lão nhân tóc bạc không rảnh tay cứu viện được.
Mắt thấy thiếu niên áo đen sắp bị Hắc Văn Thủy Giao nuốt vào bụng thì đột nhiên . . .