Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 456: Thái Sơn trấn (2)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Chương 456: Thái Sơn trấn. (2)

– Thì ra là thế.

Lâm Tiêu gật đầu.

Đích xác là vậy, vừa rồi khi hộ tống nhóm người Gia Thịnh trở về, Lâm Tiêu cũng không gặp được yêu thú, chỉ có một ít nhất tinh cùng nhị tinh yêu thú, không đủ gây họa, dù sao không phải thành trấn nào cũng nằm gần Liên Vân sơn mạch như Tân Vệ thành, yêu thú tràn đầy.

Ở lối vào Thái Sơn trấn có vài hộ vệ canh gác.

– Đây không phải nữ nhân Diệp gia sao? Cuối cùng đã trở lại.

Nhóm người Lâm Tiêu đi vào trong trấn, trong mắt đội trưởng hộ vệ đột nhiên hiện lên vẻ sắc bén, xoay người vội vàng rời đi.

Tuy Thái Sơn trấn gọi là trấn nhỏ, nhưng chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ, dân cư không ít, thường thường có võ giả qua lại, có chút náo nhiệt.

Chẳng qua Lâm Tiêu cũng đã nhìn ra, võ giả trong Thái Sơn trấn phần lớn đều là chân võ giả, hóa phàm cảnh như Gia Thịnh cực kỳ hiếm thấy, trên đường đi tới Lâm Tiêu chỉ gặp được hai người, hiển nhiên so sánh với Tân Vệ thành, vô luận là diện tích hay số lượng dân cư của Thái Sơn trấn đều không cùng cấp bậc.

– Trước tiên đưa Mộng Vân về nhà đi.

Sau một lát, đoàn người đi vào một kiến trúc có chút đại khí trong trấn, nhìn bộ dáng kiến trúc Diệp gia hiển nhiên là gia đình có chút giàu có, nhưng vẫn chưa thể xem là đại gia tộc.

– Tiểu thư, cuối cùng ngài đã trở lại, lão gia lo lắng cho ngài muốn chết!

– A, Gia tiên sinh, các ngươi đều bị thương, thật là có lỗi, lần này vì tiểu thư làm các ngươi bị phiền hà, nhanh vào nhà chữa thương đi.

Quản gia Lý Viện vừa nghe tin Mộng Vân trở về, vội vàng đi ra đón, trên mặt lo lắng, khi nhìn thấy nhóm người Gia Thịnh đều bị thương, lại vội vàng nghênh đón mọi người vào nhà.

Trong hậu viện Diệp gia, vài y sĩ đang bận rộn trị liệu cho nhóm người Gia Thịnh, xử lý vết thương, điều chỉnh xương ngực, mà Diệp gia gia chủ Diệp Hác cũng tự mình đi tới hỗ trợ trị liệu.

Lúc này Lâm Tiêu mới biết nguyên lai Diệp gia là y dược thế gia, Diệp gia gia chủ Diệp Hác là một luyện dược sư nhị phẩm, năm xưa cũng được xem là thiên tài có chút danh tiếng nơi này, chẳng qua khi còn trẻ tuổi từng bị trọng thương, thực lực vĩnh viễn dừng lại ở tam chuyển, mà cấp bậc luyện dược sư chỉ tới nhị phẩm, ở trong Thái Sơn trấn được xem là gia đình trung đẳng.

– Gia huynh đệ, lần này thật sự là có lỗi, tiểu nữ gây thêm phiền toái cho các ngươi.

Băng bó xong vết thương, Diệp Hác áy náy nói.

– Diệp huynh sao lại nói vậy, với giao tình giữa chúng ta không nên nói lời này, nhưng lần này đây nếu không nhờ Lâm thiếu hiệp xuất thủ tương trợ, chỉ sợ chúng tôi đều không còn sống trở về.

Gia Thịnh lắc đầu nói.

– Đa tạ Lâm thiếu hiệp ra tay cứu giúp.

Diệp Hác vội vàng đi tới trước mặt Lâm Tiêu, xuất ra một hộp ngọc:

– Lâm thiếu hiệp, ở đây có hai trăm nhị phẩm Nguyên Khí đan, chút vật phẩm không đủ kính ý, mong Lâm thiếu hiệp đừng chê bai, nếu như Lâm thiếu hiệp có gì cần tại hạ hỗ trợ, xin hãy nói ra, tại hạ nhất định không chối từ.

Diệp Hác vô cùng thành khẩn nói.

– Không cần phải khách khí, chỉ nhấc tay giúp đỡ mà thôi.

Lâm Tiêu khoát tay, cũng không tiếp nhận.

Một viên nhị phẩm Nguyên Khí đan giá trị năm ngàn lượng, hai trăm viên trị giá trăm vạn lượng, đây không phải con số nhỏ, nhìn ra được đối với Diệp gia cũng là số tiền lớn, dù sao Diệp Hác chỉ là nhị phẩm luyện dược sư sơ giai, còn phải nuôi dưỡng cả một Diệp gia.

Không nghĩ tới Diệp Hác cũng không thu tay, vẫn cung kính đưa tới, cuối cùng Lâm Tiêu chỉ đành thu lại.

– Lão gia.

Lúc này Diệp quản gia đột nhiên đi nhanh vào, thần sắc lo lắng ghé vào bên tai Diệp Hác nói vài câu, thần sắc Diệp Hác nhất thời biến đổi.

– Lâm thiếu hiệp, Gia huynh đệ, tại hạ còn có chút chuyện đi ra ngoài trước, chư vị cứ việc ở lại đây nghỉ ngơi.

Dứt lời, Diệp Hác vội vã chắp tay sau đó đi nhanh ra ngoài.

– Nếu không còn việc gì, ta cũng cáo từ.

Lâm Tiêu thấy sự tình đã xong, chuẩn bị rời đi.

Thái Sơn trấn cách Hắc Vân thành không xa, Lâm Tiêu đang dự tính đến Hắc Vân thành thử xem một lần.

Suốt một năm gia nhập Hiên Dật quận, ngoại trừ hành trình đi Thiên Mộng bí cảnh, hắn chưa từng ra ngoài, luôn đắm chìm trong việc khổ tu.

Đặc biệt sau lần bị Triều Diệt đuổi giết, Lâm Tiêu càng gia tăng khổ luyện, liên tục mấy tháng không hề rời khỏi huấn luyện doanh, hoàn toàn giống như một người điên tu luyện, mà các đệ tử khác thường xuyên ra ngoài đi nhiều địa phương gần Hiên Dật quận lịch lãm, chẳng hạn như nhóm người Kỷ Hồng, ngẫu nhiên sẽ lập tổ đội đón nhiệm vụ, điều này cũng được huấn luyện doanh cực kỳ cổ vũ.

Nhóm người Lý Dật Phong cũng từng gọi Lâm Tiêu đi sang thành trì khác lịch lãm, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, hiện tại đã đột phá tới hóa phàm sơ kỳ, hắn cũng không muốn mải miết lo khổ tu, đặc biệt từ sau khi luyện thành Lăng Không Hư Độ, hắn càng thêm tin tưởng năng lực sinh tồn của chính mình.

– Còn hơn mười ngày tới ngày sát hạch cuối tháng, hiện tại đi dạo trong Thái Sơn trấn, đến lúc đó hãy tính toán nên quay về huấn luyện doanh hay tới Hắc Vân thành nhìn xem.

Lâm Tiêu đi vài bước trong hậu viện đã làm ra quyết định.

Nhưng vào lúc này, Lâm Tiêu đột nhiên nghe được một trận nổ vang từ tiền viện truyền tới, giống như tiếng sấm giữa trời nắng, trong không gian truyền vào một cỗ nguyên lực ba động không nhỏ.

– Ân? Xảy ra chuyện gì? Hình như có người đang chiến đấu?

Lâm Tiêu ngẩn ra, đột nhiên hắn nhìn thấy Gia Thịnh cùng Gia Lương mang theo vẻ lo lắng từ trong phòng vội vàng chạy ra tiền viện phía trước.

Không hề do dự, Lâm Tiêu lập tức đi theo sau.

Tiền viện Diệp gia là một đại sảnh tiếp khách có chút rộng rãi, giờ phút này trong đại sảnh có hai nhóm người đang giằng co lẫn nhau, dựa vào hậu viện là thành viên Diệp gia, mà bên kia là một nhóm võ giả áo đen, cầm đầu là một thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi cùng một trung niên áo đỏ.

Bên Diệp gia, một võ giả té ngã trên mặt đất, sàn nhà hiện lên vết rạn, xuất hiện một hố nhỏ, miệng võ giả kia phun máu tươi, thần sắc uể oải, hiển nhiên tổn thương không nhẹ, trong lúc nhất thời không thể đứng lên.

Diệp Hác vội vàng cho người nâng đỡ võ giả kia, sắc mặt phẫn nộ nhìn đám người trước mặt.

– Kỳ Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng, ở trong Diệp gia ngang nhiên đả thương người, chẳng lẽ ngươi không sợ vương pháp sao!

Diệp Hác quát lạnh.

– Ha ha, vương pháp?

Thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi kia, bộ dáng có chút xấu xí, thần tình mặt rỗ cười lớn một tiếng, ánh mắt càn rỡ hiêu trương:

– Diệp gia chủ, ngươi không phải choáng váng đi, ở Thái Sơn trấn Kỳ gia chính là vương pháp, Diệp gia các ngươi tính cái gì vậy, ta để ý các ngươi mới muốn nhận Mộng Vân làm thiếp, ta đã cho các ngươi nửa tháng thời gian, kiên nhẫn của ta có hạn, đừng cho ngươi mặt mũi còn không biết xấu hổ!

– Hơn nữa Kỳ Kiến trưởng lão chỉ luận bàn với võ giả Diệp gia các ngươi mà thôi, lại không đánh chết hắn, chẳng lẽ ngươi còn có thể đi Hắc Vân thành tố cáo Kỳ gia chúng ta, ha ha…

Chọn tập
Bình luận