Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 239: Khương Cường đối chiến Lâm Tiêu

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

– Kháo, Cận Trí Hải này vẫn còn giả vờ làm bộ dáng thành thật.

– Hắn một mực ẩn giấu thực lực, mãi tới lúc này mới hiển lộ ra.

– Thật sự là biến thái, ta vốn nghĩ hai danh ngạch tổ một là Dương Tuấn cùng Phòng Vũ, hiện tại cả Cận Trí Hải cũng thật đáng sợ.

– Bài Vân chưởng, đây là chưởng pháp gì, vì sao trước kia ta không nghe nói qua?

– Một chưởng chụp vỡ Quân Tử Liên Tâm Kiếm, những đệ tử có thực lực này tuyệt đối không nhiều hơn ba người, hiện tại có thêm Cận Trí Hải.

Sắc mặt Phòng Vũ thật khó xem, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cận Trí Hải, hắn thất bại lần này muốn vào vòng trong thật khó hơn lên trời, trừ phi Dương Tuấn cũng thua trong tay Cận Trí Hải, hắn đánh bại Dương Tuấn thì mới có cơ hội, thật sự là vô cùng khó khăn.

– Phòng Vũ sư huynh, ngươi không sao chứ?

Sắc mặt Phòng Vũ âm trầm trở lại khu nghỉ ngơi, một ít đệ tử thân thiện với hắn liền tiến tới quan tâm hỏi thăm.

– Ta không sao.

Phòng Vũ lắc đầu, ngữ khí hạ thấp.

– Bại bởi hắn ngươi không oan, thực lực của hắn đích xác cao hơn ngươi.

Đột nhiên, Kỷ Hồng lạnh lùng lên tiếng.

Phòng Vũ cười khổ:

– Có thể nói lời dễ nghe hơn một chút hay không, trận thi đấu lần này đúng là ngọa hổ tàng long, ngươi cẩn thận một chút đừng lật thuyền trong mương.

– Ta?

Khuôn mặt băng sương của Kỷ Hồng chợt cười, dáng cười vô cùng khó xem:

– Ta cũng không phải là ngươi, ngươi nên quan tâm chính ngươi đi, trừ phi ngươi đánh bại Dương Tuấn, bằng không ngay cả hai mươi danh đầu tiên ngươi cũng không có được, thật mất mặt phủ thành chủ chúng ta.

Sắc mặt Phòng Vũ bất đắc dĩ.

Vẻ mặt nhóm người Phí Thần Trữ há hốc mồm nhìn Lâm Tiêu, hỏi:

– Làm sao ngươi biết Cận Trí Hải che giấu thực lực?

– Trực giác.

Lâm Tiêu trả lời.

Mọi người ngạc nhiên.

Trên lôi đài số hai, Đan Cát Ô Hạo gặp mặt Thiên Trì cung Cù Băng Vũ.

Toàn bộ quảng trường nhất thời oanh động.

Ô Hạo luôn được công nhận là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Tân Vệ thành, tuy rằng một phần nguyên nhân là vì thân phận luyện dược sư của hắn, nhưng trên thực lực hắn cũng đứng hàng cao cấp nhất.

Mà Thiên Trì cung Cù Băng Vũ được vinh dự là nữ thần Tân Vệ thành, dung mạo tuyệt mỹ, nhưng vẻ mặt luôn lạnh lùng băng sương, cho nên được vô số đệ tử xưng là Băng Mỹ Nhân, nhân khí cực cao.

Trên lôi đài, Ô Hạo cầm bảo kiếm đứng đối diện Cù Băng Vũ cầm băng phiến, đôi bên nhìn chằm chằm lẫn nhau.

– Ngươi không phải là đối thủ của ta, chính mình đầu hàng nhận thua đi.

Khóe môi Ô Hạo hiện lên nụ cười chế nhạo, vẻ mặt cao ngạo nhìn Cù Băng Vũ nói.

Cù Băng Vũ không trả lời, băng phiến chém ra nhanh như chớp.

– Bại!

Ô Hạo cười cao ngạo, ánh mắt phút chốc biến thành sắc bén, một kiếm đâm ra nhanh chớp nhoáng.

Phong tuyết nổ bung, kiếm quang quấy động, từng đóa kiếm hoa hiện lên trong hư không, nhanh chóng đi tới trước mặt Cù Băng Vũ, kiếm khí cùng sát khí đâm thẳng tới trước ngực cùng bụng dưới của nàng, tốc độ nhanh như chớp, không thể tránh né.

Trong mắt Cù Băng Vũ hiện lên tia sát khí, băng phiến liên tục vung ra bao phủ quanh người nàng.

Kiếm khí nổ tung, khí xoáy cuồn cuộn, lực lượng đẩy mạnh Cù Băng Vũ bay ngược ra sau, khí huyết sôi trào rơi xuống dưới lôi đài.

– Tổ hai, số một đối số hai, số một Ô Hạo thắng lợi.

Trường kiếm vào vỏ, khóe môi Ô Hạo mỉm cười bay xuống dưới.

Toàn trường ồ lên.

– Một kiếm đánh bại Thiên Trì cung Cù Băng Vũ, Ô Hạo thật sự quá mạnh mẽ…

Lâm Tiêu liên tiếp đánh bại ba đệ tử dự thi, liên tục thắng tám trận, đã có mười sáu điểm, bài danh vị trí hàng đầu tổ năm như Khương Cường, xa xa dẫn đầu.

Một ít đệ tử tổ năm tranh nhau kịch liệt, trong đó còn có hai đệ tử mạnh mẽ nhưng vận khí không tốt, bởi vì gặp phải Khương Cường nên bị thua một trận, đã có mười bốn điểm.

Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ cần Khương Cường cùng Lâm Tiêu không gặp nhau, thắng liên tục mười trận, như vậy hai danh ngạch sẽ thuộc về hai người, nhưng ngay lúc mọi người đều nghĩ như vậy…

– Tổ năm, số một đối chiến số hai.

Trọng tài vừa dứt lời, mọi người liền ồ lên, trong đó hai đệ tử bị Khương Cường đánh bại ánh mắt như lửa nóng, vô cùng kích động.

– Lâm Tiêu thật sự là xui xẻo, nếu không gặp Khương Cường có thể tiến vào trước hai mươi, hiện tại… nguy hiểm!

Thật nhiều đệ tử nghị luận sôi nổi, ngay cả nhóm người Phí Thần Trữ sắc mặt cũng tối đen, mà hai đệ tử chỉ thua Lâm Tiêu hai điểm lại hưng phấn, vốn họ cảm giác mình không có cơ hội, nào ngờ đi một vòng vận mệnh còn chiếu cố bọn hắn.

Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Lâm Tiêu chậm rãi đi lên lôi đài.

– Thực lực của ngươi không sai, đáng tiếc gặp được ta.

Khương Cường bình thản nhìn Lâm Tiêu, chậm rãi lắc đầu.

– Ngươi cũng tạm được, tuy rằng trận này thua nhưng muốn đạt được một danh ngạch hẳn là không thành vấn đề.

Thần sắc Lâm Tiêu không thay đổi, không hề đem Khương Cường để trong lòng.

Lời của Lâm Tiêu làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhưng nghĩ tới hắn dám đắc tội cả Ô Hạo, mọi người cũng bình thường trở lại.

– Người quá mức cuồng vọng cũng không được, thật dễ dàng đá trúng tấm sắt, một khi đã như vậy để cho ta xem thực lực của ngươi đi.

Ánh mắt Khương Cường lãnh đạm, khí tức dâng lên.

Ngay sau đó thân hình hắn chợt biến mất, hóa thành tàn ảnh đi tới trước mặt Lâm Tiêu đánh ra một trảo, tốc độ nhanh tận cùng, khiến người hoàn toàn không thể phản ứng.

– Tốc độ thật nhanh!

Mọi ngươi đồng thời cảm thán.

Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, đánh ra một chưởng về bên trái.

Chưởng trảo va chạm, phát ra tiếng nổ vang thật lớn, kình khí ầm ầm nổ tung, lan tràn bốn phía.

– Có bản lĩnh!

Thanh âm Khương Cường lạnh lùng vang lên, thân hình lại biến mất, ngay sau đó trảo ảnh bao phủ đầy trời, ập tới hướng Lâm Tiêu.

Xuy xuy xuy…

Từng đạo trảo ảnh sắc bén cuồn cuộn tràn tới, uy lực kinh người, không cách nào tránh né…

Trảo ảnh sắc bén đến cực điểm, nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu, bao vây hắn, uy lực vô cùng.

– So thân pháp sao?

Lâm Tiêu lãnh đạm cười, thi triển Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết, thân hình biến mất ngay tại chỗ.

Oanh oanh oanh…

Thanh âm gầm rú vang lên, trảo ảnh nện lên mặt đất, đem sàn lôi đài đánh vỡ nát, vô số đá vụn vẩy ra bốn phía, bao phủ tầm mắt mọi người.

– Lâm Tiêu đâu?

Mọi người tìm kiếm khắp nơi, nhưng không phát hiện được thân ảnh Lâm Tiêu.

Chẳng những dân chúng giật mình, Khương Cường cũng khiếp sợ vô cùng, không nghĩ tới thân pháp của Lâm Tiêu đạt tới trình độ này.

– Được, vậy để nhìn xem thân pháp của ai đáng sợ hơn.

Khương Cường khuếch tán cảm giác, nhìn chằm chằm chỗ đứng khi nãy của Lâm Tiêu, ưng trảo điên cuồng đánh ra bốn phía, thi triển Phi Ưng thân pháp, thân hình như một con liệp ưng mơ hồ không chừng, quỷ thần khó lường.

Nhất thời trên lôi đài chỉ có hai đạo tàn ảnh mơ hồ không ngừng tiếp xúc, giao phong, trong hư không vang lên thanh âm quyền trảo va chạm không ngừng, khí xoáy thổi quét tán phát, kình khí nện lên nham thạch biến thành gồ ghề lởm chởm.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky