Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1147: Một đao một tên

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Khi nữ nhân áo trắng lên tiếng nhắc nhở thì Nguyệt Quang kiếm trong tay nàng biến thành bóng sáng mông lung, tốc độ tăng lên đến cực độ, nhát kiếm chém ra.

Ba hạ vị man vương đâu chịu để nữ nhân áo trắng tấn công, bọn họ liều lĩnh xông lên.

Ầm!

Trước nữ nhân áo trắng thì ba hạ vị man vương chỉ biết liên tục đỡ đòn. Nhưng man tộc đáng sợ nhất là lực phòng ngự thân thể cường đại. Dù người đầy vết máu nhưng ba hạ vị man vương hợp tác dư sức ngăn cản nữ nhân áo trắng giây lát.

– Đáng ghét!

Trong mắt nữ nhân áo trắng lộ vẻ nôn nóng, thi triển Nguyệt Quang kiếm đến tột cùng nhưng không thể lao ra vòng phong tỏa của ba hạ vị man vương.

Vù vù vù!

Ba man vương công kích, Lâm Tiêu nhúc nhích. Đối phương bao vây đúng là có thể ngăn cản đa số Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, nhưng với Lâm Tiêu thì có kẽ hở.

– Bạo!

Đã lâu Lâm Tiêu không thi triển Phân Thân Hóa Ảnh quyết, cơ thể hắn nổ tung. Mấy chục cái bóng nổ tung tóe bay đi bốn phương tám hướng.

Thích Bá cười khẩy nói:

– Hiện tại còn muốn trốn sao? Muộn rồi!

Rìu chiến mênh mông càn quét, phủ quang lướt qua một đám tàn ảnh Lâm Tiêu.

Bùm bùm bùm!

Trong tiếng nổ, mảng lớn tàn ảnh nổ tung, chớp mắt bị dọn dẹp hơn một nửa. Bên kia, nhiều cốt mâu bắn ra xuyên thủng các tàn ảnh. Cuối cùng một góc, thiết quyền màu đen quét qua, hư không bị đè ép bẹp, tàn ảnh tan nát.

Trong phút chốc chín mươi phần trăm tàn ảnh bị quét sạch, chỉ còn vài tàn ảnh chạy tứ tán.

Ong ong ong!

Lực lượng không gian hùng hồn từ ba hướng trấn áp xuống, nhìn rõ ràng mọi thứ rong hư không này. Vài tàn ảnh bị tỏa định có vài tàn ảnh bị chân nguyên ập đến đánh nát.

Ba man vương man thú bao vây hư không trống rỗng không có một bóng người.

Ba man vương cảm thấy kỳ kỳ:

– Người đâu? Hay đã chết rồi?

Thanh âm lạnh lẽo vang lên:

– Ở đây.

Ba man vương ngoái đầu nhìn. Lâm Tiêu đứng sau lưng man vương man thú toàn thân đầy gai xương, nhếch môi cười lạnh lùng. Lúc trước ba man vương tuy công kích dày đặc nhưng lực lượng thần hồn của Lâm Tiêu hơn xa bọn họ, vòng vây như thế làm sao nhốt nổi hắn?

Lâm Tiêu nhìn hướng man vương man thú người đầy gai xướng, lạnh nhạt nói:

– Xuống tay với ngươi trước vậy.

Nhìn từ khí thế từ man vương man thú này yếu nhất.

Vù vù vù!

Cơ thể Lâm Tiêu bỗng trở nên mơ hồ.

Man vương man thú người đầy gai xương quát to:

– Muốn giết ta? Nằm mơ!

Đôi mắt hung hăng tràn ngập khịnh thường, man nguyên bộc phát trong người gã, lực lượng không gian phong tỏa bốn phương tám hướng, gai toàn thân mấp máy theo tiết tấu.

Tần hồn man vương man thú gai xương quét hình mấy lần, kết hợp lực lượng không gian phong tỏa, đối phương tìm ra Lâm Tiêu ngay.

– Ở đó!

Man vương man thú hét to một tiếng:

– Cho rằng ta yếu nhất sao? Không tìm ta có lẽ ngươi còn sống lâu được một chút, nhưng bây giờ ngươi phải chết. Bạo, Cốt Nhẫn Cuồng Quyển!

Man nguyên vô hình thổi quét buộc Lâm Tiêu hiện hình trong không trung. Gai xương như bạo vũ lê hoa châm bắn tung tóe. Gai xương rậm rạp thiên nữ tán hoa điên cuồng bắn phá. Hư không thủng lỗ chỗ, nhất là chỗ Lâm Tiêu đứng gần như bị đâm không có chỗ nào lành lặn, dày đặc không chút khe hở.
Giọng Lâm Tiêu vang vọng trong thiên địa:

– Một đao giết ngươi!

Gai xương điên cuồng bắn pha bay tới gần Lâm Tiêu một thước, chỉ mành treo chuông. Giọng điệu tự tin của Lâm Tiêu làm mấy man vương man thú sửng sốt.

Lúc này còn nói câu đó, là ngông cuồng hay thật sự tự tin?

Nhưng mấy man vương man thú không rảnh nghĩ nhiều.

Phập!

Thân hình Lâm Tiêu bị đâm thủng, nữ nhân áo trắng định hét lên thì thấy đó là tàn ảnh. Càng nhiều tàn ảnh bùng nổ như nước lũ lao nhanh hướng man vương gai xương.

Bạo bạo bạo!

Gai xương rậm rạp không cần định hướng bắn về phía Lâm Tiêu. Các tàn ảnh tan nát, cuối cùng không thấy Lâm Tiêu chân thân.

Giữa hư không chợt có đao quang xẹt qua. Lâm Tiêu ánh mắt lạnh lùng từ khi nào xuất hiện đằng trước man vương gai xương, Long Văn đao rút khỏi vỏ nhẹ cuốn.

Xoẹt!

Áo Nghĩa đao quyết, Lôi Chi Tài Quyết! Lôi Chi Tài Quyết dung hợp sáu phần lôi chi áo nghĩa nhẹ nhàng thi triển ra, đao quang sắc bén xẹt qua hư không, nhanh như tia chớp chém vỡ giáp ngực man vương gai xương đâm vào cơ thể gã. Ngực man vương rách một vệt dài gần trượng.

Man vương gai xương Sa Lộ đầu tiên là ngây ra, sau đó cười càn rỡ:

– Ha ha ha! Một đao giết ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta chính là trung vị man vương, nắm giữ diễn sinh máu thịt. Uy lực nhát đao kia đáng sợ nhưng không có cả tư cách làm ta bị thương nặng!

Chỗ ngực rách thịt mấp máy nhanh chóng khép lại.

– Vậy sao?

Lâm Tiêu lui ra ngoài vài trăm thước, ánh mắt bình tĩnh thốt ra chữ lạnh băng:

– Bạo!

Ầm!

Vang tiếng nổ trầm đục từ người Sa Lộ, nụ cười đông cứng trên mặt gã. Người Sa Lộ rậm rạp vết rạn, lôi quang từ bên trong bắn ra ngoài. Nguyên cơ thể Sa Lộ nổ tung, từng đợt lôi quang đao khí đáng sợ bắn ra từ cơ thể gã bay đi bốn phương tám hướng. Trong đao quang chứa đao hồn, lực lượng lôi chi áo nghĩa làm Sa Lộ mất hết sức sống.

Mọi người ngơ ngác nhìn cơ thể to lớn của Sa Lộ nổ thành mấy mảnh rớt cái bịch.

Một cường giả đẳng cấp trung vị man vương chết dưới nhát đao của Lâm Tiêu.

Nhát đao kia mau, độc, trong chớp mắt cướp hết sức sống của trung vị man vương. Đáng sợ biết mấy, đáng sợ đến nỗi mọi người khó tin.

Người khó tin nhất là Sa Lộ. Cái đầu khét đen còn khuyên vẹn trợn tròn mắt, lúc sắp chết gã vẫn không rõ ràng xảy ra chuyện gì. Chỉ chớp mắt Sa Lộ bị nhát đao đáng sợ cướp hết sự sống, nhẹ nhàng vô cùng. Lúc sắp chết Sa Lộ mới biết nhát đao kia đáng sợ cỡ nào.

Trong lúc rơi xuống cái đầu khét đen kêu răng rắc vỡ vụn như cục than đen thui.

Cái đầu Sa Lộ nhìn như hoàn hảo nhưng thật ra bên trong đã đốt thành tro.

– Cái gì?

Nữ nhân áo trắng lúc trước còn lo cho Lâm Tiêu giờ giật mình kinh hoàng.

Rất đáng kinh ngạc. Lúc trước Lâm Tiêu giết hai hạ vị man vương, hắn đánh lui man vương trung niên, nhưng ở trong lòng nữ nhân áo trắng thì Lâm Tiêu dù gì chỉ là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng đỉnh phong. Lâm Tiêu có thể vượt cấp chiến đấu với trung vị man vương đã là rất khó khăn, thực lực đại khái là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng bình thường, tối đa mạnh hơn chút nữa. Khi Lâm Tiêu gặp phải Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng mạnh mẽ thì không có cơ hội thắng.

Nữ nhân áo trắng là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, thế lực của nàng rất cường đại trong Đại lục Thương Khung, nhưng thiên tài trong thế lực của nàng so với Lâm Tiêu thật là kém xa lắc xa lơ.

Sa Lộ là trung vị man vương man thú, không thể hình dung gã là yếu ớt được, ngược lại gã rất mạnh, ít nhất tương đương với cường giả nhân loại Sinh Tử Cảnh đệ nhị trọng nắm giữ gần hai mươi đạo không gian đạo văn. Nhưng một cường giả như vậy lại bị một đao. Chỉ một nhát đao là một trung vị man vương cường đại đã chết, sạch sẽ gọn gàng. Man vương man thú không có chút sức đánh lại, người giết Sa Lộ chỉ là một Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng.

Chọn tập
Bình luận