Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 257: Lâm Tiêu chiến Kỷ Hồng (1)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

– Phía trước vẫn là ngươi ra tay, hiện tại đến phiên ta.

Trong miệng Ô Hạo phát ra một tiếng quát chói tai, trường kiếm trong tay đột nhiên tuôn ra một đoàn kiếm quang sáng chói, kiếm mang kia tựa như sao băng rơi, sao chổi đuổi trăng, nhanh như tia chớp lướt hướng Kỷ Hồng.

Một kiếm bổ ra, Ô Hạo không có chút do dự gì, lần nữa nhanh như tia chớp bổ ra vài kiếm.

Xiu! Xiu! Xiu!

Mấy đạo kiếm quang sáng chói phút chốc lao nhanh mà ra, ở dưới Tinh thần lực của Ô Hạo phán đoán, trong nháy mắt xuyên thấu trọng trọng thương ảnh chặn đường, nhanh như tia chớp bổ về phía Kỷ Hồng.

Ở dưới nhị phẩm Tinh thần lực trợ giúp, Ô Hạo có thể rõ ràng cảm ứng được toàn bộ động tác của Kỷ Hồng, ở trên Tiên Thiên đứng vào thế bất bại. Bá Vương thương trong tay Kỷ Hồng mãnh liệt huy động, Ô Hạo công kích trong nháy mắt bị cản, nhưng nguyên lực gần trong gang tấc vẫn là chấn hắn đến liên tiếp lui về phía sau, ở trên Tỷ thí đài lưu mấy dấu chân rõ ràng.

– Bại đi!

Ô Hạo quát lên một tiếng, trường kiếm trong tay lần nữa tuôn ra mười mấy đạo kiếm quang, cấp tốc như tia chớp, làm người ta khó lòng phòng bị.

Mấy đạo kiếm quang trước công kích, Kỷ Hồng cũng đã có chút khó có thể ngăn cản, bây giờ mười mấy đạo kiếm quang lướt đến, làm hắn căn bản không cách nào ngăn cản.

– Kỷ Hồng phải thua sao?

– Thua sao?

Trên quảng trường, vô số quần chúng đều trừng lớn hai mắt.

– Bá Vương thương… Bá Vương Biệt Cơ!

Ở thời điểm nguy kịch này, phía trước người Kỷ Hồng phong mang cuồng mãnh, thương phong bá đạo trong nháy mắt biến đổi, Kỷ Hồng một chiêu này vừa ra, không khí trên toàn bộ Tỷ thí đài đột nhiên biến đổi, nguyên bản bá đạo, hung mãnh trong nháy mắt biến mất, một loại khí tức thảm thiết, nhu tình từ trong thương pháp của Kỷ Hồng để lộ ra, làm cho người ta có một loại cảm giác bi thương nước mắt.

– Đây là. . . áo nghĩa tối cao của Bá Vương thương!

– Bá Vương Biệt Cơ, đây là Bá Vương Biệt Cơ!

– Bá vương vô tình người hữu tình, Bá Vương thương tuy uy mãnh, cuồng bạo, bá đạo, nhưng cương bất nghi cửu(*), chỉ có cương nhu cùng xuất mới có thể chân chính làm được đứng vào thế bất bại, Kỷ Hồng đem Bá Vương thương tu luyện tới loại tình trạng này, chân chính làm được thương pháp vô tình người hữu tình, thật là khiến người khiếp sợ.

Chỗ khách quý, tổng quản các thế lực lớn giờ phút này tất cả đều kinh hãi, Bá Vương thương chính là một môn võ kỹ cực kỳ cường đại trong quân, các đại cao thủ ở đây tự nhiên đều có chỗ nghe thấy, Bá Vương thương này bình thường dùng cho binh lính trong quân chém giết cùng Yêu thú, vì vậy một mực chú trọng cương mãnh, nếu như cùng Yêu thú chém giết tự nhiên không có gì, nhưng cùng cao thủ chiến đấu liền không khỏi có chút quá mức bá đạo cuồng mãnh.

Nhưng bản thân môn Bá Vương thương này vô cùng cường đại, áo nghĩa tối cao Bá Vương Biệt Cơ chú trọng chính là trong cương có nhu, chính là Bá Vương lúc cùng đồ mạt lộ bày ra nhu tình, nếu tu luyện thành công, hoàn toàn có thể ở trong Tam chuyển Chân võ giả xưng hùng, chân chính quét ngang vô địch.

Nhị phẩm tinh thần lực nguyên bản lan ra, dưới sự khống chế của Ô Hạo trong nháy mắt co rút trở về, ở mi tâm của hắn ngưng tụ thành một đạo mũi nhọn tinh thần lực vô hình, không ngừng xoay tròn.

Ô Hạo kiệt lực ngăn cản, trong ánh mắt bỗng nhiên trừng về phía Kỷ Hồng đang nhu tình đâm ra Bá Vương Thương.

– Tinh thần nguyên thoi… trùng kích!

Hưu!

Ở dưới sự khống chế của Ô Hạo, đạo tinh thần lực hình thoi vô hình kia trong nháy mắt bạo lướt ra, hung hăng đâm vào trong óc Kỷ Hồng.

Ông!

Kỷ Hồng ánh mắt nhu hòa căn bản khó có thể ngăn cản, chỉ cảm thấy trong đầu bỗng nhiên đau xót, tinh thần hoảng hốt một cái, trong tay đâm ra thương ảnh cũng có chút dừng lại.

Nhưng chỉ là một cái ngắn ngủi dừng lại như vậy!

Xuy!

Trường kiếm trong tay Ô Hạo bỗng nhiên tuôn ra một đạo hào quang sáng lạn, kiếm quang kia giống như trường hồng quán nhật, trong nháy mắt đi đến trước mặt Kỷ Hồng, hung hăng chém trên lồng ngực của hắn.

Phốc suy!

Kỷ Hồng hoàn toàn phản ứng không kịp, ngực có huyết quang hiện ra, áo bào bị chém phá, lộ ra lồng ngực ngăm đen phảng phất tháp sắt, một vết kiếm ở trên lồng ngực của hắn trong nháy mắt xuất hiện, từ đó phun tung tóe ra máu tươi.

Một kích đánh trúng, Ô Hạo không có bất kỳ dừng lại, thân hình lắc lư, từng đạo kiếm hoa không ngừng hiển hiện, như Mạn Thiên Hoa Vũ không ngừng tuôn hướng Kỷ Hồng.

– Ngăn cản cho ta!

Kỷ Hồng từ trong mê muội phục hồi tinh thần lại, trong miệng quát chói tai một tiếng, trường thương trong tay hóa thành một đạo thương ảnh hắc sắc ngăn cản ở trước mặt mình.

Thương thương thương!

Kiếm hoa cùng trường thương ở trong hư không va chạm, thanh âm không ngừng vang lên, nếu như là dĩ vãng, những kiếm hoa này của Ô Hạo công kích căn bản thương tổn không được Kỷ Hồng mảy may, nhưng hôm nay bản thân bị trọng thương, tinh thần còn chưa kịp triệt để khôi phục, Kỷ Hồng là căn bản không kịp ngăn cản công kích của Ô Hạo.

Phốc phốc!

Hai đóa kiếm hoa xuyên thấu phòng hộ nặng nề của Kỷ Hồng, lại lần nữa hung hăng chém vào vai cùng trên lồng ngực của hắn, tách ra hai đóa huyết hoa chói mắt.

– Đi tìm chết!

Kỷ Hồng lại lần nữa trọng thương, Ô Hạo cũng không dừng tay, ở chỗ sâu trong ánh mắt lặng yên hiện lên một tia ngoan lệ, cả người nhanh chóng phóng tới Kỷ Hồng, trường kiếm trong tay lại lần nữa như thiểm điện vung lên.

Hưu!

Một đạo kiếm quang sáng chói từ trong trường kiếm của Ô Hạo lao nhanh ra, hung hăng chém về phía thân hình Kỷ Hồng.

– Phá!

Kỷ Hồng gầm lên giận dữ, trường thương trong tay liều lĩnh đánh tới Ô Hạo.

Oanh!

Trong tiếng nổ vang điếc tai, cả người Kỷ Hồng bị quăng ra ngoài, trong miệng bão tố ra một chùm máu tươi, cả người rơi vào dưới tỉ thí đài.

Thương!

Bảo kiếm vào vỏ, Ô Hạo lạnh lùng nhìn Kỷ Hồng, trong đôi mắt hiện lên một tia ngạo nhiên tự đắc, chợt ánh mắt nhìn quét tất cả người xem toàn trường.

– Đấu loại vòng thứ tám, Đan Các Ô Hạo đối chiến phủ thành chủ Kỷ Hồng, Ô Hạo thắng!

Một bên trọng tài tuyên bố kết quả trận chiến đấu này.

Xôn xao!

Cả quảng trường trong nháy mắt sôi trào.

– Thứ nhất, đệ nhất!

– Quá đặc sắc, quá kích thích.

– Vừa rồi Kỷ Hồng uy phong lẫm lẫm, thời điểm quét ngang vô địch ta cũng nghĩ Kỷ Hồng sẽ chiến thắng, không nghĩ tới cuối cùng quanh co, Ô Hạo vậy mà phản kích thành công, nhất cử đem Kỷ Hồng đánh bại.

– Tân Vệ Thành đệ nhất thiên tài, danh xứng với thực, quả thật là danh xứng với thực a!

– Xem ra lúc này đây thiên tài đệ tử đại tái không phải Ô Hạo không còn ai, ngay cả Kỷ Hồng cũng thua ở trên tay Ô Hạo, Lâm Tiêu này tuy mạnh nhưng đối chiến Ô Hạo căn bản là không có chút phần thắng nào.

– Lâm Tiêu cùng Kỷ Hồng chỉ có thể tranh đoạt vị trí thứ hai.

– Vừa rồi xảy ra chuyện gì, các ngươi nhìn rõ ràng sao? Vì cái gì trước đó rõ ràng là Kỷ Hồng chiếm cứ thượng phong, như thế nào trong lúc nhất thời tình thế đại biến, ngược lại là Ô Hạo đánh Kỷ Hồng bị thương nặng, lấy được thắng lợi trận đấu?

Chọn tập
Bình luận