Chương 148: Lấy một địch hai. (1)
– Chuyện gì xảy ra?
– Chuyện gì xảy ra?
– Thậm chí có người dám công khai xuất thủ ở trong thành, chẳng lẽ không sợ thành vệ quân sao?
Mà ở trong nháy mắt Mã Binh xuất thủ với Lâm Tiêu, liền là lập tức kinh động đến không ít võ giả ở phụ cận, những người này từng người diện mục khiếp sợ quay đầu lại, nhìn về phía cửa của đại điện giao dịch.
– Là bọn họ?
– là đám người Ô Hạo của Đan các!
– Động thủ chính là Mã Binh của Nguyên Vũ thánh địa, đệ tử Chân vũ giả nhị chuyển.
Những võ giả này liếc mắt liền nhìn thấy đám người Ô Hạo đang đứng bên ngoài cùng với Mã Binh đang cuồng mãnh xuất thủ ở giữa sân, trong con mắt từng người liền toát ra vẻ hiểu rõ.
Luật pháp của Vũ Linh đế quốc nghiêm cấm võ giả công khai động thủ chém giết ở trong thành trì, một khi có võ giả bị người khác ở trước mặt mọi người đánh chết, vo luận là thân phận võ giả bị đánh chết kia có thấp kém bao nhiêu, thực lực của võ giả xuất thủ có mạnh bao nhiêu, một khi phát sinh nhất định nghiêm trị, đây là vì bảo vệ võ giả không đến nỗi ở trong nội giang mà chết, vì vậy trừng phạt tương đối nghiêm nghị. Nhưng luật pháp này cũng có một chỗ sơ hở, đó chính là trình độ xuất thủ.
Nếu như một cái Chân vũ giả nhất chuyển bị đánh chết trước mặt mọi người, cho dù động thủ chính là võ giả Hóa Phàm cảnh, kết quả cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu như võ giả Hóa Phàm cảnh chỉ là xuất thủ dạy dỗ đối phương một phen, cho dù cũng sẽ phải chịu trừng phạt lại cũng không quá mức nghiêm nghị.
Đám người Mã Binh ôm lấy chính là một cái tâm thái như vậy, lấy thân phận của bọn họ ở trong thế lực chính mình, chỉ cần không đem Lâm Tiêu đánh chết, đánh tàn phế ở trước mặt mọi người, vậy thì cũng sẽ không có đại sự gì.
– Cũng không biết tiểu tử này làm sao lại đắc tội nhóm người Ô Hạo, thật là lỗ amngx a!
– Đúng vậy a, Ô Hạo chính là đệ nhất thiên tài trong thế hệ thanh niên của Đan các, kết hợp với thiên phú ở phương diện luyện dược của hắn, cho dù xưng là đệ nhất thiên tài của Tân Vệ thành chúng ta cũng là không quá đáng chút nào, thiếu niên này cư nhiên dám đắc tội hắn, quả nhiên là trẻ tuổi không sợ cái gì.
– Người xuất thủ là Mã Binh đi, là đệ tử thiên tài của Nguyên Vũ thánh địa, Chân vũ giả nhị chuyển mười tám tuổi, thiếu niên kia thoạt nhìn mới 15, 16 tuổi, nhiều nhất chỉ là Chân vũ giả nhất chuyển, lúc này muốn xui xẻo rồi.
– Lấy thân phận của đám người Mã Binh, ở trường hợp bình thường xuất thủ mặc dù phải tiếp nhận trừng phạt, nhưng nếu như chỉ là dạy dỗ tiểu tử này một chút, lại là căn bản không có gì đáng ngại.
– Ai, thiếu niên kia nguy hiểm rồi.
Cửa đại điện giao dịch, đại lượng võ giả bị hấp dẫn mà đến đều là không nhịn được lắc đầu thở dài, đối với Lâm Tiêu hiển nhiên cực kỳ không xem trọng.
Mà ba người Ô Hạo ở một bên lại là khóe miệng mỉm cười, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu ở trên tràng.
– Đắc tội với Ô Hạo ta cũng muốn bình yên rời đi? Cho ngươi một bài học như vậy, để cho ngươi cả đời khó quên!
Trong lòng Ô Hạo lạnh băng giễu cợt nói.
– Hô!
Ở trong ánh mắt thương hại của mọi người, Mã Binh diện mục dữ tợn, nguyên lực trong cơ thể bôn đằng, giống như là một đầu mãnh thú cuồng bạo đánh úp về phía Lâm Tiêu, đồng thời hữu quyền đột nhiên dữ dội đánh ra.
– Hàng Yêu Phục ma!
– Oanh!
Thanh âm không khí nổ vang chấn điếc tai, một cỗ khí ép cường đại ở trong hư không được tạo thành, bao phủ hướng Lâm Tiêu ở giữa sân, thiết quyền mà Mã Phong xuất ra giống như là một đạo lưu tinh, nháy mắt liền tới trước mặt Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lạnh như băng.
– Hừ!
Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, hành động lớn lối, càn rỡ kia của đối phương hoàn toàn chọc giận hắn, giờ khắc này Lâm Tiêu không lại che giấu lực lượng cường đại trong cơ thể mình nữa, Ngưng Nguyên công lưu chuyển, một cỗ nguyên lực hùng hậu như sóng biển từ trong nguyên trì của hắn xông ra, ở trong kinh mạch của hắn bôn đằng lưu chuyển.
Đồng thời một cỗ khí thế bá đạo khó nén được từ trong thân thể của Lâm Tiêu phóng lên cao, để cho khí thế cả người hắn hoàn toàn biến đổi, từ thiếu niên ban đầu trấn định tự nhiên lập tức biến thành bá chủ bễ nghễ thiên hạ.
Cực Đạo Uy Thiên quyền!
– Bát Diện Uy Phong!
Trong lòng Lâm Tiêu gầm lên giận dữ, đối mặt với công kích của Mã Binh không lùi mà tiến, tay phải chợt huy vũ, nhanh như tia chớp oanh kích lại một chỗ với hữu quyền của Mã Binh.
– Thình thịch!
Giống như là sóng biển vỗ vào đá ngầm, lại giống như lưu tinh đụng vào địa cầu, hai cái bài phong phá lãng, thiết quyền khiến cho không khí nổ tung hung hăng đụng thẳng vào, bắn ra kình phong cùng quyền khí kịch liệt.
– Cái gì?
Mã Binh vốn là diện mục dữ tợn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ hùng hậu đến khó có thể chống đỡ giống như là thủy triều chạy thẳng vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt phá khai phòng ngự của hắn, chợt cả người Mã Binh giống như là diều bị đứt dây nặng nề ngã bay ra ngoài, hung hăng đập vào trên mặt đất cách đó không xa, khóe miệng có một tia máu tươi lặng lẽ tràn xuống.
– Cái gì?
Ô Hạo lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thực lực của Mã Binh thì hắn vô cùng rõ ràng, ở trong hàng đệ tử Chân vũ giả nhị chuyển của Nguyên Vũ thánh địa cũng có xếp hạng không thấp, mặc dù một quyền kia cũng không phải là công kích mạnh nhất của Mã Binh, nhưng cũng là thủ đoạn vô cùng lợi hại của hắn rồi, làm sao bị một quyền của tiểu tử này phá vỡ, hơn nữa tiểu tử này còn là ngạnh sinh sinh đối bính một quyền với Mã Binh, không có chút kỹ xảo nào để nói, đánh đến thuẩn túy chỉ là nguyên lực cùng lực lượng.
– Chẳng lẽ tiểu tử này trẻ tuổi như vậy mà đã là Chân vũ giả nhị chuyển rồi, hay là hắn tu luyện công pháp vượt xa Mã Binh?
Trong lòng Ô Hạo cơ hồ khó có thể tin, mà ahi gã thanh niên khác ở bên cạnh hắn cũng là mắt lộ ra kinh hãi, hoàn toàn sợ ngây người.
Rất nhiều võ giả quan sát ở chung quanh càng là giật mình không thôi, lúc trước bọn họ còn đối với Lâm Tiêu đắc tội nhóm người Mã Binh mà thương hại thở dài không dứt, không dám nhìn đến kết quả bi thảm của Lâm Tiêu, thật không nghĩ đến kết quả ngoài dự liệu của bọn họ thật lớn, ngược lại là Mã Binh thân thụ trọng thương, một quyền bại lui.
– Tiểu tử này đến tột cùng là người nào? Làm sao lại đáng sợ như thế?
Trong lòng tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Trên mặt đất, sắc mặt của Mã Binh lại càng xanh mét, diện mục dữ tợn, một quyền trước đó hắn căn bản không có lưu lại bao nhiêu thực lực, vốn định trong nháy mắt đem Lâm Tiêu đánh bị thương, hung hăng nhục nhã một phen, cho hắn biết kết quả đắc tội chính mình cùng Ô Hạo, để cho Lâm Tiêu ở trước mặt mọi người mất hết thể diện, nhưng kết quả…
– Làm sao lại như vậy?
Mã Binh không cách nào tiếp nhận.
– Tiểu tử thúi, ta muốn mạng của ngươi!