Chương 155: Thiết cốt boong boong. (1)
– Nhị ca.
Cảm thụ được vòng tay ấm áp của Lâm Tiêu, Lâm Nhu không thể kìm được, nước mắt tràn mi:
– Ta bị Đan Các trục xuất, bọn hắn nói, muốn trách thì trách ngươi!
Ông!
Như là hồng âm đại lữ ầm ầm vang vọng trong óc Lâm Tiêu, thân hình Lâm Tiêu nhoáng một cái, một cổ phẫn nộ khó nói nên lời từ đáy lòng hắn phun trào lên như núi lửa.
– Ngươi bị Đan Các trục xuất? Nói muốn trách thì trách ta?
Cơ hồ trong chốc lát, trong đầu Lâm Tiêu đã hiện lên thân ảnh Ổ Hạo.
– Ổ Hạo!
Lâm Tiêu cắn răng lên tiếng, ánh mắt thoáng chốc một mảnh lạnh như băng, giống như hàn băng vạn năm không thay đổi, tựa hồ như muốn đóng băng toàn bộ thế giới vậy.
Long có nghịch lân, sờ vào liền nộ!
Cho tới nay, người nhà chính là nghịch lân của Lâm Tiêu, hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ người nhà của mình, trước kia ở Giao Dịch Đại Điện Ổ Hạo bọn hắn ra tay với Lâm Tiêu, Lâm Tiêu cho dù phẫn nộ, cũng không có cảm giác đặc biệt, nhưng ngàn vạn lần không nên, bọn hắn không nên kéo chuyện này đến trên người Lâm Nhu, đây là chuyện àm Lâm Tiêu tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ được.
Người nhà, chính là cấm địa trong lòng Lâm Tiêu, bất luận kẻ nào dám can đảm xúc phạm, dù là lên Cửu Thiên, xuống Hoàng Tuyền, Lâm Tiêu cũng phải tìm bọn hắn đòi công đạo.
– Đi theo ta.
Lâm Tiêu thần sắc lạnh như băng, ánh mắt dần dần khôi phục bình tĩnh, nhưng huyết dịch trong lồng ngực hắn lại đang điên cuồng thiêu đốt, bùng nổ, không cách nào dừng lại được.
Cửa đại sảnh Đan Các, Lâm Tiêu mang theo Lâm Nhu từng bước một chậm rãi bước vào trong đại sảnh, Lâm Nhu nghi hoặc ngẩng đầu, không rõ Lâm Tiêu muốn làm gì. Trong Đan Các, đám đông đi tới đi lui trước mặt Lâm Tiêu, ánh mắt Lâm Tiêu một mảnh lạnh như băng.
Sau một khắc, một tiếng quát chói tai như lôi đình ầm ầm vang vọng trong đại sảnh Đan Các.
– Ổ Hạo, ngươi cút ra đây cho ta!
Lâm Tiêu sử xuất khí lực toàn thân, tiếng quát chói tai ẩn chứa nguyên lực cường đại ầm ầm vang vọng trong đại sảnh, tiếng gào thét như sư rống rồng ngâm lập tức chấn động Đan Các.
– Chuyện gì xảy ra?
– Đã xảy ra chuyện gì?
– Ổ Hạo? Đây không phải là đệ nhất thiên tài của Đan Các chúng ta sao?
– Thiếu niên này là ai? Lại dám ở Đan Các nói như vậy, chẳng lẽ hắn là muốn tìm cái chết sao?
Lâm Tiêu vừa gầm lên, Đan Các đại sảnh vốn ầm ĩ huyên náo phút chốc yên tĩnh, tất cả Luyện Dược Sư và đám võ giả trong đại sảnh tất cả đều khiếp sợ quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tiêu, rồi sau đó phát ra thanh âm nghị luận nhao nhao.
Nơi này chính là Đan Các, toàn bộ Tân Vệ Thành địa vị gần với phủ thành chủ, ở chỗ này bất luận một võ giả nào cũng không dám hung hăng càn quấy, nhưng thiếu niên này rõ ràng làm ra chuyện kinh người bực này, khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi.
Thậm chí ngay cả Lâm Nhu đi theo bên cạnh Lâm Tiêu cũng sợ ngây người.
– Là ai?
– Ai dám làm càn ở Đan Các chúng ta!
Cùng lúc đó, từng tiếng gầm vang lên trong đại sảnh, trong tiếng quát chói tai, mấy đạo thân ảnh trên người tản ra khí tức đáng sợ phóng tới, tựa như tia chớp xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, ánh mắt như đao trảm lên người Lâm Tiêu.
– Ngươi đến tột cùng là ai? Dám làm càn ở Đan Các như thế, quả thực coi trời bằng vung, ta không cần biết ngươi là ai, cuồng vọng hung hăng càn quấy, không biết lễ phép như thế, hôm nay ngươi đừng mong an toàn rời khỏi Đan Các nửa bước.
Lão giả đầu lĩnh mặc võ giả bào Đan Các, mặt mũi tràn đầy tức giận, một cổ khí thế ngập trời khiến cho người hít thở không thông lập tức từ trên người hắn tán dật ra, ánh mắt như Ưng nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, chỉ cần Lâm Tiêu một cái không đúng, thì sẽ lập tức ra tay bắt lấy hắn ngay.
– Ta là ai? !
Lâm Tiêu lạnh lùng cười cười, ánh mắt liếc qua mấy người trước mặt, trong đó có đạo đạo hỏa diễm đang thiêu đốt:
– Tại hạ ngồi không đổi họ, đi không đổi tên, Lâm Tiêu chính là ta, bảo Ổ Hạo của Đan Các các ngươi lăn ra đây.
– Làm càn, Ổ Hạo chính là thủ tịch đệ tử Đan Các chúng ta, há ngươi có thể tùy ý vũ nhục, bắt lấy cho ta!
Lão giả âm lãnh quát lạn một tiếng, tay phải hiện lên ưng trảo, nhắm ngay thân thể Lâm Tiêu hung hăng chụp tới một trảo.
Ô ô. . .
Lão giả năm ngón tay ngưng trảo, một trảo đánh xuống, dưới trảo không khí vỡ ra như thủy tinh, phát ra tiếng ô ô nổ đùng kịch liệt, đồng thời một cổ nguyên lực khí tức như biển gầm cuồn cuộn mà đến, từ trong cơ thể lão giả mãnh liệt mà ra, hung hăng đánh tới Lâm Tiêu.
Lão giả này chính là một gã võ giả bộ chấp sự Đan Các, một thân công lực đã đạt đến tam chuyển hậu kỳ, một chiêu đánh ra, quả nhiên là phong vân biến sắc, khiến người phải hoảng sợ.
– Tiểu tử này quá lỗ mãng rồi, mặc kệ hắn và Ổ Hạo có ân oán gì, làm càn chỗ này, đó chính là đang tìm chết.
– Nghé con mới đẻ không sợ cọp ah, xúc động, quá vọng động rồi.
– Mạc Ly chấp sự từ hơn hai mươi năm trước đã đạt đến Chân Võ giả tam chuyển, tuy rằng một mực không cách nào đột phá đến Hóa Phàm cảnh, nhưng những năm này công tham tạo hóa, sớm đã đạt đến tam chuyển đỉnh phong, một trảo xuống, tam chuyển Chân Võ giả bình thường cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu, thiếu niên này dữ nhiều lành ít ah.
Thấy lão giả nổi giận ra tay, rất nhiều Luyện Dược Sư và võ giả ở đây đều lắc đầu thở dài.
Kình khí uy áp đáng sợ lập tức hàng lâm, đối mặt với công kích cường đại của Mạc Ly, Lâm Tiêu lại không tránh không né, đẩy Lâm Nhu ra, trong cơ thể Ngưng Nguyên Công nhanh chóng vận chuyển tới mạnh nhất, mạnh mẽ đánh ra một quyền.
Oanh!
Quyền trảo chạm vào nhau, kình khí vô hình lan ram một cổ nguyên lực giống như như sóng to gió lớn hung hăng tràn vào trong cơ thể Lâm Tiêu, mạnh mẽ đâm tới trong cơ thể hắn, bên ngoài thân Lâm Tiêu chợt lóe lên kim ngọc chi sắc, đồng thời Ngưng Nguyên Công vận chuyển, hung hăng luyện hóa lấy cổ kình khí kia.
Trong đại sảnh, Lâm Tiêu thân hình lù lù bất động, đón đỡ một trảo của Mạc Ly, đôi mắt lạnh lùng như trời đông giá rét.
– Bảo Ổ Hạo lăn ra đây, bọn chuột nhắt, chẳng lẽ đây là tiền đồ của các ngươi sao, dám làm không dám chịu? Ha ha, cái gì Đan Các thủ tịch đệ tử, đệ nhất thiên tài, trong mắt của ta chính là phế vật, rác rưởi!
Âm thanh lạnh như băng của Lâm Tiêu lần nữa vang lên, quanh quẩn không thôi trong đại sảnh.
– Chuyện gì xảy ra?
Tiếng hét lớn của Lâm Tiêu cũng kinh động đến không ít đệ tử chấp sự, quản sự đang tu luyện và luyện dược trong Đan Các, nguyên một đám từ bên trong Đan Các lao ra, nghi hoặc nhìn về phí Lâm Tiêu ngạo nghễ đứng trong đại sảnh.
– Ân, là nàng?
Trong đó có Lý chấp sự giúp Ổ Hạo làm việc, sau khi trông thấy Lâm Nhu bên cạnh Lâm Tiêu liền không khỏi trong nội tâm cả kinh.
– Tiểu tử này có địa vị gì? Vậy mà tiếp được một trảo của Mạc Ly!
– Mạc Ly chính là chấp sự Đan Các võ giả bộ, thực lực sớm đã đạt đến tam chuyển đỉnh phong, vậy mà không thể một chiêu cầm xuống tiểu tử này?