– Trận thứ nhất, Ngũ Luân tông Dương Tuấn đối chiến Thiên Ưng tông Khương Cường.
Vừa dứt lời, toàn trường sôi trào.
– Sao lại gặp hắn!
Trong khu nghỉ ngơi của Thiên Ưng tông, sắc mặt Khương Cường cực kỳ khó xem.
– Ha ha…
Dương Tuấn cười sang sảng một tiếng, phi thân lên lôi đài.
Mà Khương Cường thả người nhảy lên, vững vàng đứng đối diện Dương Tuấn.
– Khương Cường, chính mình nhận thua đi xuống đi, ngươi không phải đối thủ của ta.
Dương Tuấn dùng tay trái chống nạnh, tay phải cầm tề mi côn, nhếch miệng cười nói.
– Vậy thì chưa chắc.
Tuy rằng trong lòng không nửa điểm nắm chắc, nhưng Khương Cường vẫn lạnh giọng quát.
Đều là đệ tử hạch tâm của mười thế lực lớn, nếu ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, dân chúng Tân Vệ thành sẽ đánh giá chính mình như thế nào.
Dương Tuấn lắc lắc đầu:
– Một khi đã như vậy, để ta tự mình đánh ngươi xuống đi.
– Trận đấu bắt đầu.
Trọng tài nhìn thấy hai người chuẩn bị xong, tuyên bố bắt đầu, nhảy xuống khỏi lôi đài.
– Một chiêu, ta đánh ngươi xuống chỉ cần một chiêu.
Dương Tuấn cầm tề mi côn, xông thẳng tới trước, đồng thời tề mi côn như hóa thành hắc sắc trường long nhanh như chớp đánh tới.
Tề mi côn đánh vào hư không phát ra tiếng rít chói tai kịch liệt, như cả phiến hư không bị đánh nổ tung, một cỗ nguyên lực đáng sợ sắc bén tận cùng lan tràn, kinh thiên động địa.
Cảm nhận được khí thế đáng sợ như thế, Khương Cường không khỏi rùng mình, dựng đứng tóc gáy, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên, không chút do dự vận chuyển nguyên lực, thi triển Phi Ưng thân pháp nháy mắt biến mất trên lôi đài.
– Ngươi nhanh, nhưng có thể nhanh bằng tề mi côn của ta sao?
Dương Tuấn nhếch miệng cười, ánh mắt biến thành sắc bén, trường côn gia tốc biến ảo thành côn ảnh mạnh mẽ quất lên hư không mà Khương Cường vừa biến mất.
– Cút xuống cho ta!
Dương Tuấn quát lên chói tai, như lôi đình chấn động, thân ảnh Khương Cường đột nhiên hiện ra, trừng mắt hoảng sợ, cắn chặt răng, đôi tay cứng rắn chống đỡ tề mi côn của Dương Tuấn.
Như trụ trời sụp đổ, hai tay Khương Cường nháy mắt vặn vẹo, thân hình bay ngược ra sau, máu tươi đỏ thẫm phun trào, vẩy ra trong hư không.
– Ha ha ha, đã bảo ngươi nhận thua còn không chịu, tự mình đòi đánh!
Dương Tuấn cười to, đi xuống đài.
– Quá mạnh mẽ, Ngũ Luân tông Dương Tuấn thật quá mạnh mẽ, Khương Cường ở trên tay hắn còn không qua được một chiêu.
– Một côn đã bị quét xuống đài, vừa rồi ta bị hoa mắt phải không?
– Thật sự là đáng sợ, tuy Khương Cường bại bởi Lâm Tiêu, nhưng luận thân pháp vẫn là bài danh phía trước, không nghĩ tới không đón nổi một chiêu của Dương Tuấn.
– Lần này thi đấu, Dương Tuấn tuyệt đối có thể bài danh trước năm người.
Dưới đài truyền tới tiếng nghị luận xôn xao.
Các đệ tử còn lại đều nhìn Dương Tuấn, cảm nhận được một tia áp lực.
Lão giả đi lên trên đài, toàn trường nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Rút thăm tiếp tục.
Nhìn hào bài trong tay, lão giả mỉm cười:
– Trận thứ hai, Cửu Long bảo Thần Phi đối chiến Tuyệt Diệt cốc Phương Minh.
Ánh mắt Lâm Tiêu liền rơi lên phía trên lôi đài.
Thần Phi bay vút lên đài, tay cầm bảo kiếm, phong độ nhẹ nhàng, mà đối thủ của hắn là thiếu niên cường tráng mặc áo xanh xám, làn da như kim chúc màu đồng cổ, vô cùng chắc nịch.
Cảm nhận được ánh mắt Lâm Tiêu, Thần Phi quay đầu nhìn lại mỉm cười.
Dù hai người tiếp xúc không nhiều, nhưng trải qua cuộc chiến cùng đội ngũ Doãn gia, hai người xem như là bạn tốt tri kỷ, Lâm Tiêu cũng cười đáp lại.
Quay đầu lại, Thần Phi chăm chú nhìn Phương Minh trước mặt.
Phương Minh nổi danh phòng ngự mạnh mẽ, là chân võ giả tam chuyển sơ kỳ, nghe nói đã đem Thiết Thạch Cường Thân quyết tu luyện tới đại thành, cơ thể cứng rắn như sắt thép, vô cùng kiên cố, nước lửa bất xâm.
Thần Phi ra tay trước, trường kiếm run lên, một đạo kiếm quang sắc bén bổ ra hư không đi thẳng tới trước mặt Phương Minh.
– Lăng Vân kiếm pháp – Kiếm Khí Tung Hoành!
Thần Phi khẽ quát một tiếng, kiếm quang lóng lánh, phóng xuất ra sát khí bức người.
Trên mặt Phương Minh không chút biến đổi, hữu quyền nắm chặt mạnh mẽ oanh ra.
– Đại Tự Tại Thiên Uy quyền!
Kiếm quang nháy mắt bị oanh dập nát, mà một quyền của Phương Minh bình yên vô sự, thậm chí không lưu chút dấu vết.
– Phòng ngự thật đáng sợ, một quyền đã đánh nát kiếm khí của Thần Phi!
Dân chúng biến sắc.
Thần Phi tiến về phía trước, thân hình đột nhiên phóng lên cao, kiếm khí liên miên tầng tầng chen chúc, cuối cùng ngưng tụ thành một chỗ, hóa thành một đạo kiếm quang dày đặc phóng về phía Phương Minh.
– Kiếm Khí Lăng Tiêu!
Thần Phi quát một tiếng, kiếm quang sáng ngời, tựa như trường hồng quán nhật, lưu tinh tập nguyệt, uy lực vô cùng.
– Phá cho ta!
Phương Minh quát lên chói tai, đôi thiết quyền biến thành màu xanh đen, liên tục oanh ra hơn mười quyền.
Oanh long!
Quyền khí càn quét, từng luồng nguyên lực kinh thiên động địa thổi quét tán phát, nặng nề va chạm cùng kiếm quang của Thần Phi.
Trong tiếng nổ vang thật lớn, từng đạo kiếm khí quyền kình ầm ầm nổ tung, kiếm khí sắc bén vẩy ra bốn phía, đánh vỡ sàn lôi đài, có chút kiếm khí như mưa rào quét về phía Phương Minh, hắn không chút để ý mặc cho kiếm khí rơi lên ngực mình.
Thương thương thương…
Kiếm khí đánh trúng ngực Phương Minh phát ra thanh âm như kim thiết giao nhau, không hề lưu lại chút dấu vết nào trên người của hắn.
– Uống!
Hai chiêu thất bại, sắc mặt Thần Phi không chút thay đổi, khí thế trên người không ngừng kéo lên, một cỗ kiếm khí tung hoành như tinh trụ phóng lên cao, từ trong cơ thể hắn mạnh mẽ bộc phát.
Hai chân giẫm lên lôi đài, ánh mắt Thần Phi như điện, nguyên lực dâng tràn, hội tụ trên trường kiếm hóa thành vô số kiếm quang bắn ra, điên cuồng bay về hướng Phương Minh.
– Lăng Vân kiếm pháp – Kiếm Ảnh Thiểm Thước!
Xuy xuy…
Trong hư không đột nhiên hiện ra hơn mười kiếm ảnh hư ảo, nhanh như chớp bao quanh Phương Minh, kiếm khí tung hoành, mỗi đạo vô cùng sắc bén, từ bốn phía bổ vào người hắn.
– Thiết Thạch Cường Thân quyết – Kim Cương Bất Hoại!
– Đại Tự Tại Thiên Uy quyền – Hoành Tảo Thiên Quân!
Ánh mắt Phương Minh trở nên ngưng trọng, liên tục rống to, thân thể càng thêm sáng ngời, đôi thiết quyền liên tục huy động, kình khí đáng sợ oanh thẳng về hướng kiếm khí đang bay tới.
Oanh long long…
Tiếng vang liên tục không ngừng, kình khí tràn ra, kiếm khí bị oanh vỡ tan, mà thân hình Phương Minh chỉ cách Thần Phi hơn mười bước.
– Đại Tự Tại Thiên Uy quyền – Uy Chấn Thiên Hạ!
Lúc này Phương Minh rống to một tiếng, một cỗ nguyên lực nồng hậu ầm ầm tuôn ra, ánh mắt của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, một đôi thiết quyền trùng điệp oanh thẳng vào Thần Phi.
Oanh long…
Như tiếng sét vang, một quyền như vẫn thạch ầm ầm ập tới.
Thân thể Thần Phi vẫn sừng sững, không hề có chút ý tưởng muốn né tránh, ánh mắt lóe sáng tinh mang…
Quyền phong kịch liệt, tinh khí thần trong thân thể Thần Phi tăng lên tới cực hạn, mạnh mẽ đâm ra một kiếm.
Một kiếm hai kiếm ba kiếm…
Thần Phi nháy mắt đâm ra mười ba kiếm, mười ba kiếm nhanh như thiểm điện, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm, chồng chất lên lực lượng làm người khiếp sợ.
– Lăng Vân thập tam kiếm!
Quyền thế cùng kiếm quang va chạm vào nhau.