Đối mặt với sự hung hăng càn quấy của Hạ Nhất Minh, Lâm Tiêu dưới ánh mắt của mọi người lại không có chút sợ hãi, ngược lại nhếch miệng cười cười.
– Chơi với ngươi đủ rồi, đã đến lúc chấm dứt chiến đấu.
Vèo.
Lâm Tiêu bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Hạ Nhất Minh, đồng thời chiến đao trong tay mạnh mẽ đánh tới.
Xoẹt
Không khí lập tức bị trảm ra một đạo khí lãng màu trắng mờ, trong khí lãng một đạo đao mang như thiểm điện cuốn tới.
– Cái gì?
Hạ Nhất Minh khẽ giật mình, chợt ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
– Buồn cười.
Trên bảo kiếm màu xanh truyền đến một đạo nguyên lực chấn động kịch liệt, Hạ Nhất Minh một kiếm chém lên đao khí do Lâm Tiêu bổ ra.
Tiếng nổ mạnh vang lên, dưới khí lãng kịch liệt quay cuồng thân hình Hạ Nhất Minh lui về sau hai bước.
– Cái gì?
Hạ Nhất Minh lắp bắp kinh hãi, một đao trước kia, hắn rõ ràng cảm giác được uy lực ẩn chưa trên đó tựa hồ còn mạnh hơn trước vài phần
Không có cho hắn thời gian giật mình, Lâm Tiêu một đao bổ ra, thân hình nhoáng lên, không ngờ lại bổ ra đao thứ hai.
Một đao kia bổ ra, ánh đao sáng chói, ý cảnh Xuân Hạ Thu Đông lưu chuyển trên đó, ẩn chứa nguyên lực cực hạn đáng sợ, đao khí lâm thể, trong nội tâm Hạ Nhất Minh vậy mà dâng lên một cổ cảm giác vô cùng nguy hiểm.
– Tứ Quý Luân Hồi Đao.
Lâm Tiêu ánh mắt như điện, chiến đao không chút do dự chém xuống.
– Xú tiểu tử, thì ra ngươi một mực vẫn ẩn dấu thực lực, bất quá ngươi cho rằng như vậy là có thể đánh bại ta sao? Nói đùa, ta cũng chưa dùng toàn lực đâu.
Lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, cảm giác được nguy cơ vô cùng, sắc mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn.
– Tam Tài Quyết Biệt Kiếm — Kinh Tuyệt Thiên Hạ.
Trong lúc nguy cấp, nguyên lực toàn thân Hạ Nhất Minh điên cuồng vận chuyển, nguyên trì cổ đãng, vận chuyển một cổ nguyên lực bành trướng đến tay phải.
Một đạo kiếm quang sáng chói xuất hiện trong hư không, hạo hạo đãng đãng, tinh khí trùng thiên, trực tiếp đụng vào Tứ Quý Luân Hồi Đao của Lâm Tiêu.
Hai cổ kiếm khí và đao khí điên cuồng va chạm, tầng tầng nghiền nát, một đao kia của Lâm Tiêu cũng không dung hợp đao ý và tăng thực lực lên đến tam chuyển hậu kỳ, đao khí Tứ Quý Luân Hồi Đao dưới một kích toàn lực của Hạ Nhất Minh lập tức tan rã, bị đánh nát bấy.
Kiếm khí điên cuống bắn khắp bốn phía, thân hình Lâm Tiêu hăng hái lui về phía sau.
– Ha ha, muốn tránh, không đơn giản vậy đâu.
– Thiên La Địa Võng.
Xuy xuy Xùy~~
Hạ Nhất Minh một chiêu chiếm ưu thế, lập tức lấn tới, không cho Lâm Tiêu chút cơ hội thở dốc nào cả, trường kiếm run run trong hư không rồi đột nhiên xuất hiện vô số kiếm quang, kiếm quang giao nhau tung hoành, hình thành một tấm kiếm võng thật lớn.
Kiếm võng do kiếm quang tạo thành ập xuống, tầng tầng bao phủ lấy Lâm Tiêu, tránh cũng không thể tránh.
Lâm Tiêu ánh mắt ngưng tụ.
– Phần Thân Hóa Ảnh Quyết.
Kiếm quang phủ xuống, tầng tầng bao lấy Lâm Tiêu, kiếm quang kịch liệt giảo sát xuống thân ảnh Lâm Tiêu lập tức phá vỡ, bị xoắn đến nát bấy, nhưng không có một chút máu tươi chảy ra.
– Cái gì, là tàn ảnh?
Hạ Nhất Minh thấy thế nội tâm không khỏi cả kinh.
Cùng lúc đó một đạo đao mang lăng lệ ác liệt từ một bên đánh úp lại.
– Cút ngay.
Hạ Nhất Minh vội vàng đi ngăn cản, nhưng đao khí của Lâm Tiêu lại không thể địch nổi, trực tiếp phá vỡ kiếm khí của hắn, rồi sau đó vỡ ra nguyên lực phòng ngự ngoài thân hắn, đao khí nhập vào cơ thể, kinh mạch Hạ Nhất Minh bị phá vỡ, phun ra một ngụm máu tươi.
– Đáng giận.
Hạ Nhất Minh giờ phút này trong lòng vừa sợ vừa giận, kiệt lực điều động nguyên lực còn sót lại trong cơ thể chuẩn bị phản kích.
Hàn ý sâm lãnh ý đánh úp lại, thân hình Hạ Nhất Minh dừng lại, trừng lớn hai mắt kinh sợ.
Sát cơ lạnh buốt tràn ngập, một thanh chiến đao màu đen không ngờ gác trên cổ hắn, khiến tóc gáy toàn thân hắn đều dựng thẳng lên.
– Ngươi thua.
Lâm Tiêu đạm mạc nói.
Luận thực lực, Hạ Nhất Minh đích thật không kém, nhưng hắn thân là một trong các thiên tài đỉnh tiêm Hiên Dật Quận Thành lại chưa từng gặp qua bao nhiêu mưa gió, so với Lâm Tiêu dám quyết đấu sinh tử với trợ lý giáo quan, từng bước nguy cơ, càng ngày đêm chém giết với yêu thú chém giết, trải qua cao thủ ám sát và thú triều tập kích thì Hạ Nhất Minh vẫn còn quá non.
Trên thực tế thực lực Hạ Nhất Minh cũng không yếu, nhưng ở mặt chém giết sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu thì Hạ Nhất Minh kém xa Lâm Tiêu.
Huống chi trên bài danh ngọc bích thì thực lực Lâm Tiêu vốn ở trên Hạ Nhất Minh, dù hắn không thi triển tinh thần công kích, không bạo lộ đao ý, toàn lực chiến đấu, chỉ dùng thực lực tam chuyển trung kỳ và kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng có thể nhẹ nhõm đánh bại Hạ Nhất Minh.
– Thua.
Hạ Nhất Minh trong nội tâm tràn đầy khó có thể tin, hắn không rõ vì sao trước kia còn chiếm thượng phong, ép cho Lâm Tiêu liên tiếp bại lui trong nháy mắt đã thua. Nhưng cảm thụ được lưỡi đao sâm lãnh gác trên cổ mình, sát cơ lạnh như băng rót vào da thịt, Hạ Nhất Minh lại không thể không tiếp nhận sự thật này
Nếu như Hạ Nhất Minh biết rõ Lâm Tiêu còn chưa hoàn toàn thi triển ra lực lượng chân chính của bản thân thì chỉ sợ trong lòng hắn càng thêm khó có thể tiếp nhận.
Bên ngoài khiêu chiến thất.
Rất nhiều đệ tử một mực vây xem cũng ngây dại, bọn hắn như thế nào cũng không ngờ rằng chuyện vậy mà lại có kết cục như vậy.
– Lâm Tiêu này che dấu thực sâu, ngay từ đầu rõ ràng còn ở vào hạ phong, nháy mắt rõ ràng đã xoay người chiến thắng rồi, tốc độ này cũng quá nhanh đi.
– Ba triệu lượng bạch ngân ah, bị Lâm Tiêu kia thoáng cái thắng đi ba triệu lượng bạch ngân, chỉ sợ Hạ Nhất Minh của Nguyên Võ Thánh Địa giận điên lên rồi.
– Đường đường thiên tài phân bộ Nguyên Võ Thánh Địa tại quận thành, thậm chí ngay cả đệ tử đến từ Tân Vệ Thành, loại yếu nhất trong các vệ thành cũng không thể đánh bại, Hạ Nhất Minh kia thật khiến Nguyên Võ Thánh Địa mất mặt ah.
– Ha ha, nếu như bị đám thiên tài Nguyên Võ Thánh Địa khác biết rõ, chỉ sợ bọn họ hận không thể bổ Hạ Nhất Minh ra a.
Chung quanh vô số đệ tử nghị luận nhao nhao, trong đôi mắt đều tỏ vẻ khiếp sợ, mà mấy thiên tài đệ tử Nguyên Võ Thánh Địa thì sắc mặt lại càng thêm âm trầm.
– Thực lực Lâm Tiêu kia kỳ thật không khác Hạ Nhất Minh lắm, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú hơn Hạ Nhất Minh nhiều.
Cũng có một ít đệ tử cường đại vây xem, nhạy cảm nhìn ra chênh lệch giữa song phương.
– Lần này Lâm Tiêu và Hạ Nhất Minh đổ đấu, Tân Vệ Thành Lâm Tiêu thắng.
Nhân viên công tác ở bên tuyên bố kết quả, mà trong tiếng nghị luận của mọi người, hai người Lâm Tiêu và Hạ Nhất Minh cũng cùng nhau đi ra.
Lâm Tiêu thần sắc nhẹ nhõm, mà Hạ Nhất Minh kia thì sắc mặt tái nhợt.
– Đáng chết, đáng chết.
Hạ Nhất Minh cắn răng, hai đấm nắm chặt, sắc mặt lộ ra vô cùng khó coi, trận chiến này qua đi hắn biết rõ mặt mũi của mình trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh đều đã mất hết rồi, trở thành trò cười bị mọi người đàm tiếu.