Ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn lên thạch đài.
Ở trên thạch đài đặt mười khối nguyên thạch trong suốt, tản ra nguyên khí ba động nồng đậm, nhìn khí tức hẳn là thượng phẩm nguyên thạch.
– Đúng là thu hoạch ngoài ý liệu!
Lâm Tiêu cầm nguyên thạch, mỗi viên cỡ nắm tay trẻ con, nguyên khí dày đặc làm người cảm thấy thật khoan khoái.
Một khối thượng phẩm nguyên thạch giá trị trăm vạn lượng, tương đương một trăm trung phẩm nguyên thạch, khác nhau chính là nguyên khí trong trung phẩm nguyên thạch có thể cung cấp cho hóa phàm cảnh hấp thu, mà thượng phẩm nguyên thạch lại cung cấp cho quy nguyên cảnh hấp thu.
Chẳng qua tuy tỉ lệ trao đổi là một so một trăm, nhưng cấp bậc càng cao càng thưa thớt, nguyên thạch cao giai đổi đê giai còn đổi được, nhưng ngược lại thì vô cùng khó khăn.
Cho nên tuy giá cả tương đương khối trung phẩm nguyên thạch lớn hắn lấy được trước đó, nhưng trên thực tế giá trị ẩn hình càng lớn hơn nữa.
Nhưng đối với Lâm Tiêu bây giờ mà nói chỉ có thể dùng trao đổi đồ vật khác hay bán ra ngoài, bởi vì hiện tại hắn còn chưa thể hấp thu, trong khi trung phẩm nguyên thạch chỉ cần chờ tới hóa phàm cảnh là sử dụng được.
Đương nhiên ở trong Thương Khung đại lục võ giả hấp thu nguyên khí trong nguyên thạch chỉ là võ giả bình thường, mà thiên tài chỉ dùng đan dược, hiệu quả mạnh hơn hấp thu nguyên thạch rất nhiều.
Nghĩ nghĩ, Lâm Tiêu lấy ra ba viên thượng phẩm nguyên thạch đưa cho Trần Tư Tư.
Trần Tư Tư ngẩn ra, vội vàng khoát tay nói:
– Không được, ngươi đã cứu ta, ta không thể nhận.
– Ngươi cầm lấy đi.
Đặt nguyên thạch vào tay đối phương, hắn xoay người đi ra thạch thất. Nếu không có thanh âm của nàng hấp dẫn hắn, hắn cũng không đến đây, chia cho nàng một phần cũng nên làm, huống chi nàng cũng là đệ tử huấn luyện doanh như hắn.
Ngay lúc hai người sắp rời khỏi thạch thất, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, chủ nhân hình như không có ý giấu diếm động tĩnh của mình.
Ngay sau đó một nam tử mày rậm mặc hắc bào, tay cầm thiết côn màu đen xuất hiện ngoài cửa.
– Võ giả hóa phàm sơ kỳ đại thành!
Trần Tư Tư biến sắc, mà Lâm Tiêu cũng nheo mắt lại.
– Thượng phẩm nguyên thạch?
Ánh mắt đối phương dừng trên chiếc túi của Lâm Tiêu cùng tay Trần Tư Tư, khí tức phát ra làm cho hắn cảm nhận được là nguyên thạch thượng phẩm.
– Hô…
Thiết côn giơ cao, nam tử lãnh đạm, không hề nhìn hai cỗ thi thể dưới đất:
– Giao ra đồ vật trong tay các ngươi, ta tha các ngươi một mạng!
Trong mắt hắn, hai người chỉ là tam chuyển đỉnh phong, thậm chí cả hóa phàm sơ kỳ hắn cũng không để vào mắt, vì vậy hắn càng lười động thủ với hai người.
Ánh mắt Trần Tư Tư nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu híp mắt lại:
– Nếu ta nói không thì sao?
Trần Tư Tư hoảng sợ, tuy rằng vừa rồi Lâm Tiêu một đao giết chết hai đệ tử tam chuyển đỉnh phong, nhưng đối phương là hóa phàm sơ kỳ đại thành, hoàn toàn khác hẳn.
Đối phương cũng không nghĩ Lâm Tiêu trả lời như thế, ngẩng đầu, biểu tình bình ổn cương nghị, nhẹ nhàng nói:
– Ngươi đương nhiên có quyền lợi nói không, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi có thực lực này, nếu không ta không để ý đánh chết hai ngươi!
– Muốn đánh chết ta, cũng không biết ngươi có thực lực này hay không?
Lâm Tiêu cười lạnh.
Trong mắt nam tử hiện lên dị sắc, đối phương biết thực lực của mình, lại vẫn cứ tự tin như vậy, chẳng lẽ có năng lực đặc thù gì hay sao?
– Xem ra ngươi thật có tự tin, một khi đã như vậy hãy nhìn xem ngươi có thực lực đó hay không, nếu ngươi đón được một côn của ta, Diệp Hoa này tha cho các ngươi một con đường sống!
Diệp Hoa lạnh lùng nói.
– Tới đi!
Lâm Tiêu vung chiến đao.
– Đao thế thật bén nhọn!
Diệp Hoa nắm chặt thiết côn:
– Nhưng nếu chỉ có chút bổn sự ấy, ngươi thật làm ta thất vọng rồi.
– Phá!
Một tiếng gầm lên, thiết côn ầm ầm nện xuống.
Tiếng vang đinh tai nhức óc, không khí nháy mắt như bị đánh nổ tung, hóa thành côn ảnh bao trùm toàn thân Lâm Tiêu, chân khí áp người hết hơi.
Vô cùng uy mãnh!
Càng làm cho Lâm Tiêu giật mình chính là, một côn của đối phương nhìn như giản dị tự nhiên, kỳ thật huyền ảo dị thường, lại bao phủ toàn thân của hắn, bị khí kình áp chế hắn muốn tránh né cũng không tránh được.
Một côn kia dễ dàng đánh vỡ một ngọn núi nhỏ, đánh chết một võ giả hóa phàm sơ kỳ, uy lực vô cùng.
Trần Tư Tư càng không chịu nổi, một côn đi xuống mục tiêu dù là Lâm Tiêu, nhưng chân khí cuồng bạo tán dật làm sắc mặt nàng tái nhợt, không khỏi thối lui hai bước.
– Hóa phàm sơ kỳ đại thành, quả nhiên không phải tầm thường.
Khí thế đáng sợ trấn áp, chiến ý trong mắt Lâm Tiêu ngày càng thịnh, chiến đao đột nhiên bổ ra.
Phốc xuy…
Đao mang bay lên cao, hóa thành đao khí nghênh thẳng thiết côn.
Giờ khắc này trong đao mang ẩn chứa đao ý, đao ảnh bá đạo làm cả ánh đèn trong thạch thất đều biến sắc.
Trong hư không, đao ảnh cùng côn ảnh ầm ầm va chạm lẫn nhau.
Một cỗ lực lượng đáng sợ khuếch tán, thanh âm nổ tung liên tục vang vọng, cả thạch thất đều run rẩy lên.
Hai thân ảnh bay ngược ra sau.
– Đao ý sơ khai, ngươi đã chạm tới cảnh giới đao ý!
Gian nan ổn định thân hình, Diệp Hoa khó thể tin nói.
– Đa tạ!
Thu đao vào vỏ, diễn cảm Lâm Tiêu đạm mạc nói.
Một kích vừa rồi hắn chỉ mang theo khí tức đao ý mà không hoàn toàn thi triển đao ý, vì vậy mới khiến đối phương ngộ nhận là đao ý sơ khai, xem như hai bên ngang ngửa, mặc dù Diệp Hoa cũng chưa bộc lộ toàn bộ chiến lực, nhưng cũng đã có được hiểu biết chính xác.
Trần Tư Tư trợn mắt há hốc mồm, đều là đệ tử huấn luyện doanh thiên tài, cũng là tam chuyển đỉnh phong, thậm chí nàng còn gia nhập sớm hơn Lâm Tiêu một năm, nhưng lúc này mới biết mình kém hơn hắn quá xa.
Diệp Hoa nhìn chằm chằm Lâm Tiêu:
– Ta nói giữ lời, tha các ngươi một con đường sống, nhưng ngươi đừng tưởng rằng mình lĩnh ngộ đao ý sơ khai thì không sợ trời sợ đất, cho dù lĩnh ngộ đao ý chân chính, thực lực cảnh giới không đủ cũng sẽ bị người áp chế.
Nói xong lời này Diệp Hoa xoay người bỏ đi.
– Cuối cùng đi rồi.
Trần Tư Tư thở ra một hơi, ánh mắt sáng ngời nhìn Lâm Tiêu.
– Chúng ta cũng đi thôi.
Lâm Tiêu đi ra khỏi thạch thất.
Hai bên thạch thất thật nhiều thông đạo, Lâm Tiêu lựa chọn con đường ngược hẳn với Diệp Hoa.
Trần Tư Tư theo sát phía sau, ban đầu được lựa chọn đi Thiên Mộng bí cảnh nàng thật hưng phấn, nhưng bây giờ nàng mới biết với thực lực của mình đến nơi này thật sự vô cùng nguy hiểm.
Hai người đi thật lâu cũng không gặp được thạch thất kế tiếp, thông đạo như không thấy cuối.
– Cổ bảo này thật sự là cổ quái, bên trong rắc rối phức tạp, mặc kệ, tiếp tục đi tới, nhất định có thể đến tận cùng.
Hai người vẫn tiếp tục tiến tới không hề dừng lại.
Không biết qua bao lâu, thông đạo chẳng khác gì mê cung rốt cục cũng đã tới tận cùng.
Xuất hiện trước mặt hai người là một con đường lát gạch thật dài, một mảnh tối đen, tựa hồ đi tới một khu vực thần bí nào đó.
– Đây là…
Vẻ mặt Trần Tư Tư không khỏi khẩn trương.
– Đi!
Không chút do dự, Lâm Tiêu đi thẳng vào bên trong, cảm giác phóng thích tới tận cùng, thời khắc chú ý hết thảy bốn phía.