– Là hắn?
Khoảng cách hơn mười dặm đối với người thường mà nói không thể nhìn rõ, nhưng đối với võ giả thì xem được rõ ràng.
Thiếu niên bị truy đuổi mặc áo dài màu xanh, bộ dáng non nớt, chính là một trong mười đệ tử các thế lực lớn của Hiên Dật quận thành, tu vi hóa phàm cảnh sơ kỳ.
Ba đệ tử đuổi theo sau là võ giả hóa phàm cảnh sơ kỳ đến từ nơi khác, đang theo ba phương hướng khác nhau bao vây thiếu niên, hiển nhiên muốn giết cho được hắn.
– Tiểu tử, giao ra bí tịch ngươi lấy được trong thành cổ, ta tha cho ngươi khỏi chết!
– Giao ra bí tịch, tự đoạn một tay, cho ngươi một con đường sống!
– Còn dám phản kháng, có tin chúng ta cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, chết không toàn thây!
Ba gã võ giả gầm lên giận dữ quát.
Vì đuổi giết thiếu niên này, ba người đã truy đuổi hắn suốt mấy ngày thời gian, song phương đã giao thủ vài lần, nhưng nhiều lần đều bị chạy thoát, hiện tại đi tới khu bình nguyên rộng lớn nơi đây, ba người gia tăng tốc độ tới cực hạn, muốn nhanh chóng giết chết thiếu niên.
– Phía trước có người? Là bọn họ!
Khi Lâm Tiêu bọn họ nhìn thấy được thiếu niên, thiếu niên kia hẳn cũng thấy được họ, lập tức thay đổi phương hướng chạy về hướng năm người Lâm Tiêu.
Dù không biết năm người Lâm Tiêu đối với mình sẽ có ác ý hay thiện ý, mà hắn đang bị trọng thương, không còn khí lực tiếp tục chạy trốn, dù sao năm người Lâm Tiêu cũng đến từ chung một chỗ với mình, lúc này hắn chỉ có thể liều mạng mong chờ sự giúp đỡ của bọn họ.
– Không tốt, phía trước có người!
– Lập tức giết tiểu tử thúi này!
Ba gã võ giả thấy thế trong lòng liền khẩn trương, lúc này bất chấp hết thảy, tựa hồ sử dụng cấm thuật nào đó, tốc độ một người nháy mắt đột nhiên tăng vọt.
Người kia chỉ vài lần lóe ra đã đuổi theo sau lưng thiếu niên, vung cự chùy đánh thẳng vào lưng của hắn.
– Không xong!
Thiếu niên xoay người cắn răng dùng chiến đao ngăn cản.
Bị một kích nặng như vậy, thân thể thiếu niên run lên, tốc độ lập tức suy giảm.
Một gã võ giả lập tức bắt lấy cơ hội lao tới, bàn tay vỗ mạnh lên ngực thiếu niên.
Phốc xuy…
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
– Chết đi cho ta!
Võ giả cầm cự chùy gầm lên giận dữ, cự chùy nổ vang đánh thẳng vào đầu thiếu niên, nếu một kích này trúng đích, thiếu niên sẽ lập tức tử vong.
Trong đôi mắt thiếu niên hiện lên một tia tuyệt vọng.
Lúc này…
Một đạo đao mang từ xa bắn tới, nháy mắt chém lên cự chùy của tên võ giả, cự lực đánh văng cự chùy ra xa.
Võ giả chấn động, thu chùy đứng thẳng, không vội vã đánh chết thiếu niên mà lập tức tụ tập chung một chỗ với hai người khác, cảnh giác nhìn về phía trước.
Lâm Tiêu cầm chiến đao nhẹ nhàng đi tới.
Bốn người Chu Chỉ theo sát phía sau.
– Đa tạ chư vị giúp đỡ, tại hạ Trần Tinh Hạo, Hắc Vân thành Trần gia đệ tử, cảm kích vô tận.
Thiếu niên tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức cung kính hành lễ với năm người, đồng thời thở ra một hơi.
Tuy rằng hắn cùng năm người đến từ Hiên Dật quận, nhưng song phương kỳ thật cũng không quen biết, thậm chí chưa từng nói chuyện qua, ngay ban đầu hắn còn lo lắng họ sẽ không ra tay cứu giúp, hiện giờ nếu đã xuất thủ, đối phương cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.
Võ giả đầu lĩnh đánh giá Lâm Tiêu, thấy hắn chỉ có tu vi tam chuyển đỉnh phong, nhất thời khinh thường, nhưng trên mặt không chút biểu lộ, ngưng trọng nhìn Chu Chỉ đứng sau lưng Lâm Tiêu.
– Chư vị, tại hạ Lỗ Lệ, là đệ tử Lộ Tây quận, chúng ta đã truy đuổi kẻ này vài ngày, hi vọng chư vị cấp mặt mũi đừng nhúng tay.
Hắn chắp tay nhìn năm người nói.
– Ba người các ngươi nhanh chóng rời đi, chúng ta có thể lưu cho con đường sống, nếu không đừng trách chúng ta thủ đoạn độc ác vô tình, cút nhanh lên đi!
Lâm Tiêu lạnh lùng nói.
– Mẹ nó, tiểu tử này mới tam chuyển đỉnh phong, còn giả vờ giả vịt, nếu không phải kiêng kỵ nữ tử này, lão tử giết luôn cả ngươi!
Trong lòng võ giả nảy sinh ác độc, nhìn qua Chu Chỉ.
– Người này là người của Hiên Dật quận, không khả năng để các ngươi giết hắn, các ngươi đi thôi!
Chu Chỉ lạnh lùng nói.
– Mẹ nó, thật sự là xui, lại gặp phải kẻ chung một quận!
Trong lòng tên kia thầm mắng, nhưng nghe được Trần Tinh Hạo giới thiệu, hiểu được tuy nhóm người này đến từ chung một chỗ, nhưng lại không quen thuộc lẫn nhau.
– Chư vị, tuy các ngươi đến cùng một quận, nhưng kỳ thật không nhận thức, nói rõ cũng không phải đệ tử cùng thế lực, chưa chắc quen thuộc nhau, ta tận mắt nhìn thấy tiểu tử này lấy được một quyền địa cấp đê giai công pháp, như vậy chúng ta giết hắn, chúng ta chỉ cần nội dung công pháp, về phần bí tịch giao cho các ngươi, các ngươi phân chia bảo vật trên người hắn, các ngươi thấy thế nào?
Vẻ mặt hắn vô cùng thành khẩn nói, nhưng trong lòng cười lạnh.
Hắn không tin nghe được tên địa cấp đê giai công pháp mà nhóm người đối phương sẽ không động tâm.
Sắc mặt Trần Tinh Hạo không khỏi biến đổi.
Ánh mắt hắn nhìn năm người Lâm Tiêu, lập tức khẩn trương.
– Chuyện này là chuyện của Hiên Dật quận chúng ta, không chấp nhận các ngươi xen vào.
Lâm Tiêu không chút do dự từ chối.
– Mẹ nó, tiểu tử thúi!
Tên võ giả nhìn chằm chằm Lâm Tiêu giận dữ, ánh mắt dừng trên người Chu Chỉ.
– Lời hắn nói chính là lời của ta muốn nói.
Chu Chỉ lạnh lùng nói.
– Thực lực nữ nhân này mạnh mẽ, nhưng thật không chủ kiến, lại nghe lời của một tiểu tử tam chuyển.
Sắc mặt võ giả kia liên tục thay đổi, nói:
– Các ngươi đã không muốn, vậy thì thôi, cáo từ.
Vừa chắp tay, hắn xoay người muốn đi, không hề lưu luyến.
– Mẹ nó, cho các ngươi bừa bãi đi, đến lúc đó đi tới chỗ thánh thụ gặp lại người của Lộ Tây quận, sẽ cho các ngươi biết tay, không giết các ngươi ta thề không làm người, phải rồi, bộ dạng hai nữ nhân kia cũng không tệ, hắc hắc, trước khi giết sảng khoái một trận tính sau.
Trong mắt Lỗ Lệ hiện lên tia sát khí dày đặc, đang tính kế làm sao giết chết nhóm người Lâm Tiêu.
– Nghe nói Hiên Dật quận cùng Võ Lăng quận là tử địch, có lẽ có thể nghĩ biện pháp khơi mào hai bên tranh đấu, như vậy có thể ngư ông đắc lợi.
Trong lòng nghĩ như vậy, đột nhiên sau lưng ba người truyền ra thanh âm lạnh lùng.
– Ta có nói cho các ngươi đi rồi sao?
Thương!
Chiến đao trong tay, Lâm Tiêu lãnh đạm nhìn ba người.
– Ngươi muốn làm gì? Chúng ta chính là đệ tử Lộ Tây quận, các ngươi phải nghĩ kỹ hậu quả đắc tội chúng ta, cho chúng ta rời đi, mọi người bình yên vô sự!
Lỗ Lệ nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, lạnh lùng nói.
– Muốn làm gì?
Lâm Tiêu cười lạnh:
– Đừng cho rằng ta không biết ý nghĩ trong lòng các ngươi, vừa rồi tha các ngươi một con đường sống, các ngươi không nắm lấy, vậy thì tiếp ta một đao, đỡ được thì ta tha các chế cho các ngươi!
Vừa dứt lời, Lâm Tiêu đột nhiên tiến lên một bước, tay cầm chiến đao, một cỗ khí thế đáng sợ từ trên người hắn mãnh liệt dâng lên.
– Cuồng vọng!
– Hung hăng càn quấy!
– Là chính ngươi muốn chết!
Ba người Lỗ Lệ giận tím mặt, mắt lộ sát khí, nguyên lực vận chuyển tới cực hạn, hướng Lâm Tiêu đánh tới.