Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 462: Một mặt giết hại

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Đại thủ lĩnh gầm lên giận dữ, đại đao bổ tới, cùng lúc đó hai gã thủ lĩnh khác cũng bay vọt qua, ba người liên thủ đối phó Lâm Tiêu, quyết không cho hắn tiếp tục giết chết thêm thành viên Huyết Phong đạo.

Nguyên khí kinh thiên bay lên cao, hóa thành gió xoáy bao trùm bầu trời hoàn toàn bao vây Lâm Tiêu.

– Lâm thiếu hiệp, tránh mau!

Nhóm người Diệp Hác không nhịn được kinh hô.

– Chỉ bằng mấy người kia, còn không xứng cho ta trốn!

Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, đao ý kinh người bay lên, đồng thời vung đao chém về phía tam thủ lĩnh, lại một đao chém đại thủ lĩnh, đồng thời quyền trái oanh thẳng nhị thủ lĩnh, toàn bộ động tác hoàn thành chỉ trong nháy mắt, dùng lực lượng một người đối phó ba người.

– Tiểu tử này không khỏi quá cuồng vọng, hắn chết chắc rồi!

Trên mặt ba thủ lĩnh lộ ra vẻ hung dữ, mặc cho Lâm Tiêu là thiên tài, dám can đảm lấy lực lượng một người ngăn cản ba người, đã chú định kết cục của hắn.

Oanh long…

Ba người đồng thời đánh ra một kích, sát khí khôn cùng bốc lên, tỏa khắp nơi, làm cho người ta có cảm giác trời sụp đất nứt, nhật nguyệt hủy diệt.

Hô…

Một đạo đao mang ẩn chứa ý cảnh dẫn đầu bạo lướt ra, giống như muốn đem hư không xé vỡ thành hai mảnh, nháy mắt đi tới trước mặt tam thủ lĩnh.

– Ha ha, chỉ bằng một đao này cũng muốn ngăn lại ta!

Tam thủ lĩnh cười ha ha, không hề tránh né, bàn tay đánh ra, nguyên lực vô hình ngưng tụ trong hư không, hội tụ thành một thủ chưởng thật lớn, nhắm ngay Lâm Tiêu chụp xuống.

Ngay sau đó một màn thảm thiết làm mọi người sợ ngây người.

Đao mang nhanh như chớp chém lên thủ chưởng, nháy mắt chém thành hai khúc, đao mang lướt qua hư không, thân thể tam thủ lĩnh nháy mắt bị phân thây, máu tươi bay tứ tung.

– Cái gì?

– Lão tam!

Tiếng rống phẫn nộ vang lên, đôi mắt hai thủ lĩnh còn lại đỏ đậm, đại đao cùng thiết quyền điên cuồng đánh úp tới.

Oanh long…

Quyền trái của Lâm Tiêu hung hăng va chạm thiết quyền của nhị thủ lĩnh, kình khí cuồng bạo thổi quét, mặt đất như run lên, đồng thời chiến đao bên tay phải vừa lúc va chạm đại đao của đại thủ lĩnh.

Đương…

Hoa lửa văng khắp nơi, bùn đất bay tán loạn, đao khí vô hình xé vỡ mặt đất, lan tràn khắp bốn phía, bụi mù tứ tán.

– Tiểu tử, chết cho ta!

Một quyền của nhị thủ lĩnh bị Lâm Tiêu ngăn trở, trong tiếng rống giận, tay áo ầm ầm nổ tung, cánh tay nháy mắt trướng lên, gân xanh cuồn cuộn, nguyên lực trùng mạnh tới nghiền áp Lâm Tiêu.

– So khí lực?

Lâm Tiêu cười lạnh, nguyên lực lưu chuyển, lực lượng bàng đại đột nhiên toàn bộ triển khai.

Răng rắc…

Trong ánh mắt ngây dại của toàn trường, thanh âm khung xương vỡ vụn vang lên, thân hình Lâm Tiêu lù lù bất động, ngược lại nhị thủ lĩnh bay ngược ra ngoài, cánh tay phải bạo vỡ, máu tươi cùng thịt nát vung ra, nguyên lực tràn vào trên cơ thể hắn, đem toàn bộ ngũ tạng lục phủ chấn nát.

– Làm sao có thể, ta là hóa phàm trung kỳ đại thành, khổ luyện thân thể, không gì không phá được, lực lượng của ngươi sao có thể mạnh hơn ta, không có khả năng!

Nhị thủ lĩnh trợn mắt, thần sắc kinh hãi, miệng phun máu tươi cùng mảnh nhỏ nội tạng.

Cả quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Tam thủ lĩnh bị giết, nhị thủ lĩnh trọng thương, chỉ còn lại đại thủ lĩnh đang giằng co với Lâm Tiêu.

– Tiễn ngươi đi luôn!

Đao ý dày đặc bay lên cao, chiến đao tung bay, một đao chém ra.

Xuy…

Đao mang sáng ngời trong thiên địa, ý cảnh nhật nguyệt luân hồi bay lên cao, đao mang sắc bén như điện quang nháy mắt đi tới trước mặt đại thủ lĩnh.

– Không tốt!

Đao khí sắc bén lăng không đánh úp tới, thần sắc đại thủ lĩnh kinh hãi, bổ ngược một đao.

– Thần Quỷ Vô Địch!

Hoa lạp lạp…

Đại đao chấn động, hắc sắc vụ khí tỏa khắp, nháy mắt biến thành hư ảnh bộ xương khô gào thét, một loại hàn ý thẩm người nháy mắt muốn xâm nhập vào thân thể Lâm Tiêu.

– Hừ!

Chiến đao chém thẳng vào vụ khí mênh mông, nhất thời vụ khí hỏng mất, trong ánh mắt kinh hãi của đại thủ lĩnh, đao mang nháy mắt lướt qua đầu của hắn.

Phốc xuy…

Đầu đại thủ lĩnh bay lên cao, máu tươi phun ra như suối.

– Đại thủ lĩnh đã chết!

– Tam thủ lĩnh cùng đại thủ lĩnh đều đã chết, nhị thủ lĩnh bị thương nặng!

Toàn bộ tặc phỉ đều sợ ngây người, ngay sau đó…

– Trốn!

– Chạy mau!

– Ngay cả đại thủ lĩnh cũng chết, chúng ta sẽ chết!

Toàn bộ tặc phỉ không còn dũng khí chiến đấu, nháy mắt bỏ chạy tứ tán.

Dưới thực lực đáng sợ của Lâm Tiêu, bọn hắn không còn chút ý tưởng chống cự, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy thoát khỏi nơi này.

– Chạy thoát sao?

Lâm Tiêu làm sao có thể để cho bọn chúng chạy thoát thân cơ chứ, thân là đạo phỉ của Huyết Phong Đạo, những người này đều từng giết không dưới mấy chục người, thậm chí có thể là vài trăm người, có thể nói là việc ác bất tận, chết chưa hết tội.

– Chết đi cho ta!

Thả người lướt đi, Lâm Tiêu chém ra hơn mười đao khắp bốn phương tám hướng, ánh đao đầy trời, tiếng hét thảm thiết không ngừng vang vọng, qua một lát sau, mấy tên đạo phỉ Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ và gần ba mươi tên đạo phỉ Chân Vũ giả đã chết dưới đao của Lâm Tiêu.

– Tha mạng, cao thủ tha mạng.

Vài tên đạo phỉ còn lại không dám nhúc nhích, cả đám quỳ xuống đất, không ngửng run rẩy, nom nớp lo sợ.

Bọn chúng thật sự bị thủ đoạn của Lâm Tiêu hù sợ rồi, trước mặt cao thủ như Lâm Tiêu, chạy trốn cũng không có ích gì, chỉ có đường chết mà thôi.

Từng cơn gió lạnh thê lương không ngừng quét qua bình nguyên trống trải, khí tức huyết tinh tỏa ra khắp nơi, Lâm Tiêu đứng trong đồng cỏ, gió lạnh thổi áo bào của hắn phất phơ, chiến đao màu đen có máu tươi nhỏ giọt, hắn chẳng khác gì sát thần khủng bố…

– Chuyện này… Lâm thiếu hiệp thật sự quá khủng bố.

Gia chủ Diệp Hác và một đám người trợn mắt há hốc mồm, thời điểm Huyết Phong Đạo đánh tới bọn họ từng sinh ra vô số suy nghĩ trong đầu, nhưng chưa từng có nghĩ đến kết cục lại biến thành như vậy.

Chỉ mấy chiêu đã đánh gục mười mấy tên cao thủ đứng đầu của Huyết Phong Đạo, trong đó bao gồm cả đại thủ lĩnh đạo phỉ Huyết Phong Đạo đạt tới Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, chiến tích kinh người như thế làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

Càng làm cho Diệp Hác khiếp sợ là, căn cứ nhiều ngày ở chung với Lâm Tiêu, bọn họ biết rõ Lâm Tiêu chỉ là võ giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ mà thôi.

– Có thể chiến đấu vượt cấp, Lâm thiếu hiệp quả nhiên là thiên tài.

Trong lòng Diệp Hác rung động.

Trên thế giới này thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu rất nhiều, nhưng như Lâm Tiêu có thể chiến đấu vượt cấp đều là thiên tài tới từ các thế lực lớn, tu luyện các loại công pháp tuyệt đỉnh, thiên phú kinh người mới được.

Hiện tại đã chém giết đại thủ lĩnh Huyết Phong Đạo và một đám cao thủ của đạo phỉ, Lâm Tiêu đi tới trước mặt nhị thủ lĩnh Huyết Phong Đạo đang trọng thương.

– Ngươi muốn cái gì? Có gan ngươi liền giết lão tử…

Nhị thủ lĩnh Huyết Phong Đạo lạnh lùng nhìn qua Lâm Tiêu, kiệt lực bảo trì trấn định, nhưng mà sợ hãi hiện ra sâu trong mắt của hắn đã bán đứng suy nghĩ chân thật của hắn.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky