Chương 470: Ngày tận thế của Kỳ gia. (1)
– Thì ra tiểu tử này mới là hung thủ, bắt lại cho ta.
Tên đội trưởng thành vệ quân mới mặc kệ chuyện này xảy ra thế nào, hiện tại Trầm Vượng đại nhân nói cái gì chính là cái đó.
– Mấy gia hỏa này xong rồi.
Trấn Thái Sơn Diệp gia, thật sự là không may ah, đắc tội ai không được, vậy mà đắc tội Trầm gia.
– Trừ phi bọn chúng có bối cảnh thông thiên gì đó, bằng không thì hiện tại dữ nhiều lành ít.
– Bối cảnh thông thiên? Nếu có bối cảnh thông thiên, tại sao còn chưa lấy ra dùng?
Mấy tên khách nhân đang vây quanh nói chuyện với nhau.
Lộp cộp…
Dưới mệnh lệnh của đội trưởng thành vệ quân, hơn mười tên thành vệ quân vây quanh đám người Diệp Hác đã xông lên.
Đám người Diệp Hác cắn răng, trong ánh mắt tràn đầy khuất nhục, nhưng căn bản không thể làm gì, thậm chí không có tư cách phản kháng.
Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu như không phản kháng, có lẽ còn có một tia khả năng thoát tội, nhưng mà nếu phản kháng, không ai có thể cứu bọn họ cả.
Một tên thành vệ quân hung hăng định bắt lấy vai Lâm Tiêu, chuẩn bị bắt lại.
– Hừ!
Lúc này Lâm Tiêu ngồi yên không nói chuyện, đột nhiên đứng dậy, một đạo khí tức làm cho người ta sợ hãi bộc phát, sát cơ sâm lãnh bao phủ cả tửu quán.
Phanh!
Hai ngày qua nguyên lực của Lâm Tiêu đã lặng lẽ đột phá tới Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đại thành, so với lúc đánh chết ba đại thủ lĩnh Huyết Phong Đạo còn mạnh hơn vài lần, tên thành vệ quân định chụp lấy vai Lâm Tiêu chỉ là một tiểu võ giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ, làm sao có thể thừa nhận được khí thế của Lâm Tiêu, lúc này hắn lui ra phía sau vài bước, nguyên lực rối loạn làm sắc mặt của hắn tái nhợt.
– Lớn mật.
– Làm càn.
– Lại dám đánh trả.
– Tiểu tử, nếu ngươi còn dám nhúc nhích, giết chết bất luận tội.
Cả lầu hai lập tức ầm ầm bạo động, rất nhiều thành vệ quân rút vũ khí bên hông ra, trong quá trình bắt mà Lâm Tiêu vẫn dám chống trả, chuyện này làm cho đội trưởng thành vệ quân vô cùng tức giận.
– Đánh nhau a, tốt nhất là Lâm Tiêu có thể động thủ giết chết mấy thành vệ quân, đến lúc đó ông trời cũng không cứu được hắn.
Sát cơ bao phủ đầy mặt Kỳ Sơn, hắn nói thầm trong bụng.
– Thành vệ quân các ngươi có đúng là người chấp pháp hay không? Không có bằng chứng, tùy ý bắt võ giả, quả thực là một đám tay sai mà.
Giọng Lâm Tiêu lạnh lùng vang lên, tay phải lúc này rút chiến đao đáng sợ ra, sát cơ đậm đặc và sóng nguyên lực to lớn bộc phát ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều thành vệ quân bao quanh Lâm Tiêu cảm giác bọn họ chẳng khác gì đang đưa thân vào trong sóng to gió lớn ngập trời, tùy thời đều có bị diệt.
– Ngươi muốn làm gì?
Đội trưởng thành vệ quân quát lên, sắc mặt cũng ngưng trọng.
Nhưng hắn là võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ, nhìn thấy không ít tràng diện, nhưng mà Lâm Tiêu cho hắn cảm giác quá nguy hiểm, lông tơ dựng đứng lên, trong nội tâm tràn ngập cảm giác nguy cơ, chuyện này làm cho hắn không thể nào tin được.
– Tiểu tử, nơi này chính là thành Hắc Vân, không phải nơi ngươi có thể dương oai.
Ánh mắt Trầm Vượng đại quản gia Trầm gia nhíu lại, hiện ra sát cơ âm lãnh, âm trầm nói một câu.
– Diệp Hác, các ngươi cũng đừng có làm ra hành động sai lầm, mất mạng không công.
Cùng lúc đó Kỳ Sơn ba người cũng vây quanh, chỉ cần Trầm Vượng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ động thủ như lôi đình.
– Xong.
Diệp Hác gia chủ cùng Gia Lương nhìn nhau, hiển nhiên biết rõ chuyện đã không thể vãn hồi, trong đôi mắt hiện lên một tia bạo ngược, bọn họ cũng rút vũ khí ra.
Chuyện này chính là âm mưu của Kỳ gia, dù sao bị mang đi trên cơ bản chỉ có chết mà thôi, còn không bằng liều mạng ở đây một phen, cho dù chết cũng phải mang theo đám người Kỳ Sơn cùng xuống địa ngục.
Ngay cả Diệp Mộng Vân cùng Gia Lương cũng rút vũ khí, trên mặt hiện ra thần thái không sợ hãi tử vong.
– Phản rồi, phản rồi, các ngươi hôm nay nếu ai dám động thủ, đến lúc đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ, căn bản không thể trốn ra khỏi thành Hắc Vân, đám người các ngươi nên nhớ rõ.
Đội trưởng thành vệ quân quát to lên.
Hào khí trong Tri Nguyệt Lâu lúc này căng thẳng, đại chiến tùy thời xảy ra.
Đúng lúc này, bên ngoài Tri Nguyệt Lâu, Trần Tinh Duệ cùng Trần Tinh Hạo hai huynh đệ nhận được thông tri của Lâm Tiêu đang đi tới đây.
– Ân?
Thân là thiên tài đỉnh cấp của Trần gia, lại là nhân vật tiến vào thiên mộng bí cảnh, hai người vừa tiến vào tửu quán đã phát hiện hào khí trong nơi này không đúng, một đạo sát cơ đang ẩn chứa trong tửu quán làm cho người ta sợ hãi.
– Đây là. . .
Hai người ngẩng đầu, lập tức nhận ra hai bên đang giằng co.
– Không tốt .
Sắc mặt hai người lập tức tái nhợt, đồng thời thả người nhảy lên, nhìn qua chẳng khác gì đại bàng đang lao vút lên cao, lúc này đứng trước mặt Lâm Tiêu.
– Xảy ra chuyện gì, còn không thả hết vũ khí trong tay xuống, vị này là bằng hữu của ta, các ngươi muốn làm cái gì.
Đứng trước mặt Lâm Tiêu, Trần Tinh Hạo giận tím mặt, lúc này quát lên ầm lêni, đồng thời không chút do dự đưa chân đá ra, chỉ thấy một đạo kình phong lập tức quét qua cả tửu quán, vô số thối ảnh hiện ra, hơn mười tên thành vệ quân đang vây quanh Lâm Tiêu kêu lên đầy đau đớn, lập tức bay ra ngoài, không biết đập hư bao nhiêu bàn ghế.
Tuy Trần Tinh Duệ bên cạnh không nhúc nhích, nhưng mà gương mặt vốn lạnh lùng của hắn lúc này đã chẳng khác gì băng lạnh ngàn năm, tay phải cầm chiến đao, sát khí tỏa ra chung quanh.
Ngày hôm qua bọn họ còn nói với Lâm Tiêu đến thành Hắc Vân chẳng khác gì đi vào nhà của mình, hôm nay Lâm Tiêu ở trong tửu quán bị thành vệ quân cầm vũ khí chỉ vào người, chuyện này làm cho Trần Tinh Duệ hai huynh đệ cảm thấy tức rất mất mặt, giận giữ ngập trời.
Cảnh bất ngờ này làm cho Diệp Hác và những người ở nơi này kinh ngạc tới ngây người.
– Lớn mật, ngươi là người nào, thành vệ quân làm việc, ngươi cũng dám động thủ.
Một tên trưởng lão Kỳ gia nhìn thấy thế thì giận tím mặt, trường kiếm trong tay không chút do dự đâm tới.
Kiếm quang lăng lệ như sấm sét giữa trời quang, giống như trường hồng quán nhật, trong hư không có kiếm quang nhộn nhạo, sau một khắc kiếm quang mang theo sát cơ kinh người đánh tới trước mặt Trần Tinh Hạo.
Tên trưởng lão Kỳ gia này chính là võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ, vừa ra tay là dùng toàn lực, không lưu tình chút nào, ỷ vào thân phận đại quản gia Trầm Vượng, muốn đánh chết Trần Tinh Hạo dưới một kiếm này.
– Làm càn.
Tên trưởng lão Kỳ gia hành động như thế làm cho hai mắt Trần Tinh Duệ nhíu lại, sát cơ nổi lên, sắc mặt của hắn âm trầm như nước.
– Chết đi cho ta!
Không chút do dự, Trần Tinh Duệ tiến lên trước một bước, chiến đao trong tay bổ mạnh một cái.
– Tà Vương Đao – Tà Vương Vô Địch.
Một đạo đao mang tối tâm mang theo sát cơ khôn cùng và lạnh lùng, lạnh như băng, một đao mang theo lực lượng tà ý chém thẳng vào eo của trưởng lão Kỳ gia.
Phốc phốc.
Tên trưởng lão Kỳ gia lập tức một phân thành hai, máu tươi tung ra như suối, mùi máu tươi nồng nặc bao phủ khắp tửu quán, tên trưởng lão Kỳ gia đã chết không thể chết lại.