– Cửu tinh yêu thú, đây chính là thú triều cỡ lớn a.
Lâm Tiêu khiếp sợ, vội vàng đi vào phủ thành chủ nghe ngóng tin tức, tin tức đạt được khiến lòng hắn vô cùng rung động.
Ngay vào gần một tháng trước, Thành Tân Vệ gặp phải thú triều cỡ trung tập kích, năm vệ thành còn lại của Quận Hiên Dật cũng bị thú triều đáng sợ tập kích, tất cả đều là thú triều cỡ trung, cùng lúc đó một cổ thú triều cỡ lớn do cửu tinh yêu thú thống lĩnh đã tập kích vào Quận Thành Hiên Dật, cùng với địa vực phụ cận quận thành.
Cuối cùng Quận Vương Hiên Dật Quận là Đông Phương Hiên Viên tự mình ra tay, dẫn đầu rất nhiều cường giả Quy Nguyên cảnh rốt cục mới đánh chết được cửu tinh yêu thú đầu lĩnh, ngăn chặn được thú triều.
Trận chiến này tuy rằng thắng lợi, nhưng thế cục Quận Hiên Dật đột nhiên trở nên nghiêm trọng, toàn bộ mấy chục vạn dặm trong phạm vị Quận Hiên Dật tiến vào cảnh giới cao nhất.
Năm đại vệ thành khác, các thành trì như Thành Thanh Nham, Thành Nguyệt Linh đều chặn được thú triều cỡ lớn tập kích, nhưng Thành Mộ Thạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thú triều công phá thành trì, dân chúng tử thương thảm trọng, về sau Quận Thành Hiên Dật nhận được tình báo sau khi ngăn cản được thú triều cỡ lớn tiến công liền phái ra cường giả Quy Nguyên cảnh tiến đến Thành Mộ Thạch, đoạt lại thành trì mất đi, nhưng trong toàn bộ Thành Mộ Thạch đã sớm một mảnh bừa bộn, võ giả cơ hồ tử thương hầu như không còn, vốn gần ngàn vạn dân chúng chỉ còn lại có hơn bốn trăm vạn người, có thể nói là địa ngục nhân gian.
– Thành Mộ Thạch lại bị công phá, gần ngàn vạn dân chúng chỉ còn lại hơn bốn trăm vạn người, võ giả cơ hồ tử thương hầu như không còn.
Mặc dù đối với Thành Mộ Thạch cũng không biết gì nhiều, nhưng đều là vệ thành dưới trướng Quận Hiên Dật, Lâm Tiêu nghe được tin tức này, trong nội tâm vẫn dâng lên một cổ bi thương không hiểu..
– Cũng may ta cuối cùng kịp thời về tới, cùng Phân thân Toản Địa Giáp chặn thú triều tiến công, nếu không Thành Tân Vệ một khi bị thú triều công phá, vậy thì. . .
Lâm Tiêu cơ hồ không dám nghĩ đến hậu quả, lúc đó, sẽ thật là thành phá người vong, trôi giạt khắp nơi rồi.
Đồng thời Lâm Tiêu cũng cảm nhận được một cổ cảm giác nguy cơ cực lớn.
Đúng vậy, lần này hắn chặn được thú triều cỡ trung tập kích, nhưng tiếp theo thì sao? Thú triều cỡ trung lần này chỉ là lục tinh yêu thú, nhưng tiếp theo nếu như là thú triều cỡ trung do thất tinh yêu thú dẫn đầu thì sao? Thậm chí là thú triều cỡ lớn do bát tinh yêu thú dẫn đầu thì sao đây?
Trên Thương Khung đại lục, quy mô thú triều là căn cứ vào yêu thú đầu lĩnh có cường đại hay không để quy định, yêu thú vừa đến tam tinh đột kích thường thường chỉ có thể xưng là thú quần cỡ nhỏ, có yêu thú ngoài tứ tinh dẫn đầu, số lượng vượt qua vạn con liền có thể xưng là thú triều, trong đó tứ tinh đến ngũ tinh là thú triều cỡ nhỏ, lục tinh đến thất tinh là cỡ trung, bát tinh và cửu tinh yêu thú dẫn đầu được gọi là thú triều cỡ lớn.
Nếu như là yêu thú cấp Vương đã vượt qua cửu tinh thì được gọi là siêu cấp thú triều, thú triều như vậy đã không phải là một quận có thể ngăn được rồi, dù sao Vương giả Sinh Tử Cảnh coi như là toàn bộ Quận Hiên Dật cũng không có một ai, những cường giả đỉnh tiêm này thường thường đều tập trung ở đế đô tứ đại đế quốc cùng với một ít cấm địa đáng sợ.
– Thực lực của ta vẫn chưa đủ a, còn cần phải mạnh hơn nữa mới được.
Lâm Tiêu cắn răng, ánh mắt kiên định.
– Về nhà đã gần một tháng rồi, ngày mai sẽ quay lại Trại huấn luyện thiên tài a.
Đêm đó, Lâm Tiêu liền báo tin tức chuẩn bị trở về trại huấn luyện cho bốn người Kỷ Hồng, năm người một lòng, trong một tháng về nhà này, trải qua một lần thú triều thảm thiết, Kỷ Hồng bọn hắn cũng dồn hết sức lực, một lòng khổ tu.
Ở Thương Khung đại lục, muốn bảo vệ thứ quan trọng đối với mình, chỉ có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ, còn tất cả những thứ khác đều chỉ là phù vân.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cửa thành bắc Thành Tân Vệ.
– Tiêu nhi, có thời gian nhớ viết thư về đấy.
Trần Phượng Lan đứng ở cửa ra vào, nhìn qua Lâm Tiêu, hốc mắt có chút ướt át.
– Nhị ca, không bao lâu nữa ta cũng sẽ đi Quận Hiên Dật tìm được ngươi đấy.
Lâm Nhu hai tay nắm chặt, ánh mắt kiên định.
Phụ thân Lâm Vệ Quốc chỉ đứng ở một bên không nói gì, nhưng trong ánh mắt của hắn lại toát ra tình cảm sâu đậm.
– Tam muội, ta không ở đây, cha mẹ phải dựa vào ngươi chiếu cố rồi.
Trước khi rời đi, Lâm Tiêu đưa ba miếng Phích Lịch Nguyên Hỏa Đạn cho Lâm Nhu, đồng thời cũng cho Lâm Nhu hai ngàn vạn lượng ngân phiếu cùng với một ít đan thường cần cho tu luyện.
Chỉ hai năm, Lâm Nhu đã từ nhất chuyển Chân Võ giả đột phá đến tam chuyển Chân Võ giả, từ trên người Tam muội Lâm Tiêu thấy được thiên phú không kém hơn mình, trong cuộc sống không có mình ở đây, có lẽ Tam muội có thể thay mình hảo hảo chiếu cố cha mẹ đã lớn tuổi.
Không thể không nói, Lâm gia một nhà ba người con, mỗi người đều là thiên tài kinh thái tuyệt diễm, ngược lại hai người Lâm Vệ Quốc và Trần Phượng Lan lại không có ai là võ giả, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Một bên, bốn người Kỷ Hồng cũng đang tạm biệt với thân nhân, bằng hữu.
Một lát sau, bốn người Lâm Tiêu cỡi Huyết Lân Phi Vân rời đi, sau khi chạy đi hơn mười dặm, Lâm Tiêu quay đầu lại nhìn quanh, ở cửa thành bắc, cha mẹ và Tam muội Lâm Nhu tựa hồ vẫn còn xa xa đang nhìn, ánh sáng mặt trời chiếu khiến thân hình bọn họ lòe lòe lên.
Đè nén tình cảm, Lâm Tiêu quay đầu, trong ánh mắt toát ra một tia kiên định, mau chóng chạy đi.
Lần này trở lại Trại huấn luyện thiên tài, Lâm Tiêu cũng không mang theo Phân thân Toản Địa Giáp.
Vốn hắn hoàn toàn có thể cho Phân thân Toản Địa Giáp vào trong Thương Long Tí để mang đi, nhưng Phân thân Toản Địa Giáp hiện giờ đã trở thành Vương giả bên ngoài Liên Vân sơn mạch, vì Thành Tân Vệ và an nguy của cha mẹ, Lâm Tiêu không thể không để Phân thân Toản Địa Giáp lại, có Phân thân Toản Địa Giáp ở đó, thú triều cỡ trung bình thường như lần trước không cần lo lắng.
Quan trọng hơn là Liên Vân sơn mạch chính là trung tâm của yêu thú tại đế quốc Võ Linh, trong sơn cốc kia tốc độ tu luyện của Phân thân Toản Địa Giáp gấp mấy lần ngoại giới, thay vì thu Phân thân Toản Địa Giáp vào Thương Long Tí để mang theo, còn không bằng để nó lại cố gắng tu luyện, mau chóng mạnh hơn.
Hơn nữa Lâm Tiêu cũng rất muốn biết, sâu trong sơn mạch Liên Vân đến cùng là tồn tại thứ gì, từng có Vương giả Sinh Tử Cảnh của đế quốc xông vào nhưng không ai còn sống, Lâm Tiêu có được Phân thân Toản Địa Giáp, đợi khi nó mạnh hơn, nói không chừng sẽ có cơ hội tra rõ chân tướng ở sâu trong sơn mạch Liên Vân.
Chạy liên tục như bay, nửa tháng sau năm người Lâm Tiêu đã bình yên về tới Quận Thành Hiên Dật.
– Quận Thành Hiên Dật không ngờ bị phá hủy nhiều như thế.