Lâm Tiêu mỉm cười nói:
– Hèn gì con sông này gọi là Sông Đao Lãng , có vài phần ý cảnh sóng đao. Các lớp sóng như đao phong vô cùng tận, tầng tầng lớp lớp, mãi mãi không dứt.
Đột nhiên mắt Lâm Tiêu sáng lên:
– Sóng đao vô tận, tầng tầng lớp lớp, mãi mãi không dứt.
Một loại cảm ngộ dâng lên trong đầu Lâm Tiêu, làm tim hắn đập nhanh.
Các loại đao pháp lướt nhanh trong đầu Lâm Tiêu. Có Nghênh Phong Nhất Đao Trảm, Phá Sơn đao pháp, Luân Hồi Đao quyết, Cuồng Thú đao pháp đã từng tu luyện, có Song Tử đao pháp Lâm Tiêu từng gặp. Có Đoạn Thủy Đao quyết, Thiên Lưu Thập Tam Trảm ở Thành Đại Viêm.
Keng!
Trên mũi tàu, Lâm Tiêu đột nhiên rút đao chém tới trước. Lâm Tiêu không phát ra nguyên lực đáng sợ của mình, hắn chỉ thi triển đao pháp, từng đao thế tầng tầng lớp lớp, lần lượt chém ra.
Vù vù vù!
Đao phong sắc bén chém vào gió sông cắt da phát ra tiếng ù vang. Lâm Tiêu chìm đắm trong đó, hắn chìm trong ý cảnh sông lớn, sóng cồn, gió rít.
Đao phong sắc bén, một số lữ khách, hộ vệ bị tiếng luyện đao của Lâm Tiêu hấp dẫn. Hộ vệ thương hội không nói gì.
Mấy tên nhà giàu bụng phệ thì cười to bảo:
– Nhìn kia, bên này có thiếu niên đang luyện đao!
– Đứng ở mũi tàu luyện đao trên mặt sông Sông Đao Lãng , ha ha ha,, rất có ý cảnh.
– Có lẽ là đệ tử nào đó trong gia tộc trên phạm vi Sông Đao Lãng đi ra rèn luyện? Tuổi còn nhỏ mà đao kỹ giỏi quá, không biết có thể chém vỡ một tảng đá không?
Mấy hộ vệ nghe xong biến sắc mặt, thì thầm vào tai Lão bản của mình:
– Lão gia, bớt nói đi.
Lúc võ giả luyện võ kiêng kỵ nhất có người ồn ào, hoa tay múa chân. Càng đừng nói hai tên nhà giàu trào phúng bình luận, tuy bọn họ chỉ nói đùa, không có ý xấu nhưng gặp phải võ giả nóng tính chắc chắn hai bên sẽ đánh nhau đổ máu.
Một tên nhà giàu bĩu môi nói:
– Như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi sợ tiểu tử kia?
Hộ vệ nhỏ giọng giải thích rằng:
– Lão gia, xem khí thế trên người thiếu niên thì hắn là võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ.
Tên nhà giàu kinh ngạc kêu lên:
– Cái gì?
Tên nhà giàu biến sắc mặt, khép miệng lại.
Tên nhà giàu chỉ là nhị chuyển chân võ giả nên không nhìn ra Lâm Tiêu có gì đáng sợ, thấy hắn trẻ tuổi cứ tưởng là thiếu gia của đại gia tộc nào ra ngoài rèn luyện. Gã không ngờ đối phương là võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ.
Thiếu niên áo đen nhìn Lâm Tiêu tu luyện thì mở miệng nói:
– Phúc bá, vị đại ca ca này thật chăm chỉ, không lãng phí một chút thời gian tu luyện nào, tu luyện ngay trên sàn tàu, hèn gì thực lực mạnh hơn Lãng nhi.
Trong giọng nói chất chứa sự kính nể.
Lão nhân tóc bạc mỉm cười giáo dục ngay:
– Đúng là chăm chỉ chịu khó thật. Võ giả thật sự thì phải chịu được cô đơn, lợi dụng bất cứ thời gian rảnh nào để tu luyện, tích lũy dần về sau mới đứng trên đỉnh cường giả. Một võ giả có thiên phú đến mấy nếu không biết khổ luyện thì không thành công được.
Thiếu niên áo đen gật gù:
– Ừm!
Mắt thiếu niên áo đen sáng rỡ nói:
– Lãng nhi còn chưa đủ khắc khổ, ta phải học theo đại ca ca, đi về phòng tu luyện ngay!
Thiếu niên áo đen nói xong chạy vào khoang thuyền.
Lão nhân tóc bạc mỉm cười nhìn Lâm Tiêu tập luyện, lòng thầm thắc mắc.
– Nhìn khí thế của thiếu niên không yếu, nhưng vì sao tu luyện đao pháp bình thường đến thế?
Lão nhân tóc bạc cũng là thân đao khách, nhíu mày nhìn đao pháp hỗn loạn của Lâm Tiêu, rất là khó hiểu. Lão nhân tóc bạc xoay người cùng thiếu niên áo đen vào trong khoang thuyền.
Mới rồi Lâm Tiêu phát ra hơi thở nhàn nhạt làm lão nhân tóc bạc cứ nghĩ hắn là cao thủ nào rất đáng sợ. Nhưng thấy đao pháp của Lâm Tiêu thì lão nhân tóc bạc biết mình nhìn lầm.
Theo như lão suy nghĩ, nếu chiến đấu với cùng đẳng cấp thì có lẽ Lâm Tiêu không yếu, nhưng tạo nghệ đao pháp rất bình thường.
Chỗ mũi tàu, Lâm Tiêu tiếp tục chìm đắm trong diễn luyện. Sóng nước Sông Đao Lãng cho Lâm Tiêu cảm ngộ, xúc cảnh sinh tình, nhưng muốn biến cảm xúc này thành đao pháp đáng sợ không phải chuyện một sớm một chiều làm được.
Lâm Tiêu trực giác biết hết chuyện xảy ra trên sàn tàu, hắn đang trong cảm ngộ, miễn không ai tấn công thì hắn sẽ tỉnh khỏi trạng thái này.
Nửa ngày trôi nhanh, chiếc thuyền khổng lồ lướt trên sông lớn mênh mông.
Tới giữa trưa, nhân viên thương hội ra sàn tàu nhắc nhở:
– Chư vị, cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời các vị vào dùng bữa.
Các tay nhà giàu nghỉ ngơi trên sàn tàu cười to đi qua cửa khoang thuyền.
– Ha ha ha, giờ cơm đến rồi!
– Đi, không biết Thương hội Hắc Kim chuẩn bị bữa trưa gì?
Xẹt xẹt xẹt!
Vù vù vù!
Xẹt xẹt xẹt!
Lâm Tiêu đang diễn kuyện bỗng chém ba nhát đao, đao quang sắc bén kết hợp thành một trong không trung, hình thành sóng đao biến mất trong hư không.
Nếu có đao khách đỉnh cao nào đứng tại đây sẽ cảm nhận được ba nhát đao của Lâm Tiêu nhìn như bình thường, không dùng bất cứ nguyên lực gì nhưng cho cảm giác rất hùng hồn, bá đạo, tựa nước sông Sông Đao Lãng cùng vô tận, không bao giờ khô cạn.
Lâm Tiêu thở phào:
– Phù!
Lâm Tiêu thu đao đứng thẳng.
– Đi ăn cơm trưa đã!
Lâm Tiêu xoay người đi vào khoang thuyền, diễn luyện thời gian dài làm hắn mệt não. Dù sao Lâm Tiêu không tu luyện bí tịch đao pháp có sẵn mà là dung nhập cảm ngộ vào đao thế, đao ý của mình, thật khó khăn.
Mất nửa ngày mà Lâm Tiêu chỉ biểu hiện sơ sơ cảm ngộ trong đao pháp, muốn biến nó thành đao pháp hoàn chỉnh uy lực vô cùng vẫn cần một thời gian dài.
Bữa cơm trưa trên thuyền Phá Lãng rất phong phú. Sau khi ăn cơm trưa xong Lâm Tiêu không ra sàn tàu luyện đao pháp tiếp, hắn về phòng mình.
Thuyền Phá Lãng chia bốn tầng, tầng thấp nhất là nơi Thương hội Hắc Kim chất hàng hóa. Tầng thứ hai cho đa số hộ vệ, nhân viên thương hội ở và nghỉ ngơi. Tầng ba là nơi lữ khách như Lâm Tiêu, một phần hộ vệ ở. Tầng trên cùng là nhà ăn, phòng giải trí, phòng điều khiển, hàng loạt các phương tiện.
Gian phòng của Lâm Tiêu nằm giữa tầng ba, diện tích khoảng hơn hai mươi thước vuông. Bên trong trang trí đơn giản nhưng không đơn sơ, có nét đặc sắc riêng. Lâm Tiêu rất vừa lòng với nó.
Điều duy nhất Lâm Tiêu bất mãn thuyền Phá Lãng là không có phòng tu luyện, hắn không thể thoải mái tu luyện đao pháp, công pháp.
Trong phòng, Lâm Tiêu khoanh chân trên giường tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công.
Lâm Tiêu nhờ Thiên Nguyên Long quả một hơi đột phá đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong nhưng hắn biết muốn từ đỉnh đột phá tới Hóa Phàm cảnh hậu kỳ là một ngưỡng cửa lớn, cần tích lũy thời gian dài. Hơn nữa dùng linh dược đột phá dù sao không phải do chính mình tu luyện tích lũy ra, sẽ có tổn hại tới mai sau. Nên mấy tháng qua Lâm Tiêu không ngừng củng cố cảnh giới của mình, để nguyên lực càng vững chắc hơn.
Chớp mắt ba ngày qua đi, thuyền Phá Lãng đến giữa Sông Đao Lãng .
Tới giữa sông, đập vào mắt Lâm Tiêu không còn là mặt sông vô biên nữa, mà đã xuất hiện rải rác hòn đảo. Có một số đảo hiếm dấu chân người, toàn là núi hoang, đá lởm chởm. Một số hòn đảo thì có các thành trấn, thành trì. Nhiều con thuyền tới lui giữa các đảo, náo nhiệt tấp nập.