Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 579: Gặp cố nhân (2)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

La Liệt nói:

– Lâm sư huynh lần đầu tiên đến Thành Hắc Lĩnh đúng không? Ta cũng vậy. Nghe nói Thành Hắc Lĩnh cao thủ như mây, rất nhiều thế lực tông môn nằm ở đây nên trong đại điện giao dịch thường sẽ xuất hiện trân phẩm. Hay ba chúng ta đi tới đó xem một chút?

Lâm Tiêu đồng ý:

– Được, thế thì đi đại điện giao dịch.

Đại điện giao dịch của Thành Hắc Lĩnh phồn vinh hơn thành Tân Vệ nhiều. Thành Hắc Lĩnh là trung tâm mạo hiểm Yêu Ma lĩnh, bên trong có nhiều cường giả, cũng là một trong mấy mảnh đất mạo hiểm nổi tiếng nhất gần Quận Hiên Dật, Quận An Định. Trong đó có nhiều phế tích, di tích, số lượng báu vật rất nhiều nên cũng hấp dẫn nhiều cường giả từ hai quận lớn đổ về, thậm chí có cường giả mấy quận khác trong đế quốc.

Tại đây đôi khi có cường giả Quy Nguyên cảnh.

Sau khi nộp số ngân lượng theo quy định, Lâm Tiêu, La Liệt, Diệp Hoa đi vào Thành Hắc Lĩnh. Trong thành trì ồn ào náo nhiệt làm người ta tán thán.

Các cường giả đeo đao ôm kiếm đi qua đi lại, khí thế đậm đặc, toàn là dày dạn kinh nghiệm. Một số võ giả khí thế cường đại khiến Lâm Tiêu run.

Đại điện giao dịch nằm ở nội thành. Nội thành khác với ngoại thành, cường giả có thân phận mới được vào, bên trong hầu như không có chân võ giả. Nhóm Lâm Tiêu, La Liệt, Diệp Hoa nên dễ dàng vào nôị thành.

Cường giả trong nội thành càng nhiều hơn nữa, khá nhiều võ giả nhìn như bình thường nhưng tinh thần lực của Lâm Tiêu cảm giác bọn họ tựa cự thú ngủ đông, rất khủng bố. Bọn họ là cường giả đã đến Quy Nguyên cảnh.

Lâm Tiêu thầm nghĩ:

– Đáng sợ quá, nơi khác không dễ thấy võ giả Quy Nguyên cảnh nhưng tại đây một lúc có đến mấy người.

Võ giả Quy Nguyên cảnh ít khi đi bên ngoài, như trong trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật có không ít đạo sư Quy Nguyên cảnh nhưng bình thường bọn họ không đi ra ngoài. Đám cường giả Quy Nguyên cảnh trong Thành Hắc Lĩnh thì như mạo hiểm giả bình thường đi trên đường cái hoặc uống rượu trong tửu lâu.

Thực lực Lâm Tiêu bây giờ có thể đối kháng với cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhưng gặp Quy Nguyên cảnh thì hắn không có sức chống lại, hai bên chênh lệch nhau quá xa, không thể so sánh.

Đại điện giao dịch là một kiến trúc cỡ lớn đứng thẳng ở trung tâm Thành Hắc Lĩnh, rất to, dài rộng cỡ năm dặm.

Xung quanh đại điện giao dịch có nhiều võ giả tuần tra, mỗi cửa có cường giả canh gác.

Võ giả bình thường muốn vào thì phải đưa đủ tiền, đệ tử trại huấn luyện thiên tài như Diệp Hoa thì chỉ cần đưa ra lệnh bài là được.

Trong Đế quốc Võ Linh, đệ tử trại huấn luyện thiên tài mỗi quận đại biểu cho thân phận siêu phàm. Cao thủ trên bảng Phong Vân thì càng hiển hách hơn, mỗi quý thiên tài lọt vào bảng Phong Vân thì bất kể hạng mấy, chắc chắn thực lực không yếu hơn cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ bình thường.

La Liệt tặc lưỡi kinh ngạc nói:

– Oa, nơi này là đại sảnh giao dịch? To quá, quả nhiên không giống bình thường.

Đi vào đại điện, đập vào mắt Lâm Tiêu là một đại sảnh siêu rộng lớn, mặt đất bóng loáng gọn gàng sạch sẽ, sáng lấp lánh. Đi trên sàn cảm giác rất thoải mái nhẹ nhàng. Trong đại điện này dao động tại hạ đậm đặc hơn bên ngoài nhiều, trong đó xen lẫn với mùi linh dược. Hít một hơi sẽ làm người ta phấn khởi tinh thần gấp trăm lần.

Trong đại sảnh, cứ cách hai mươi lăm thước lại có một quầy thủy tinh, bày bán các loại báu vật quý giá. Có vũ khí, đan dược, cũng ít bí tịch, công pháp và một số thứ kỳ lạ linh tinh khác. Trong đó đa số thứ toàn lấy được từ Yêu Ma lĩnh.

Đương nhiên nếu muốn bán ra báu vật thì có thể thuê một quầy, tại đây sẽ không ai dám cướp, hàng rất an toàn.

Đoàn người đi vào đại sảnh, có người bán nhiệt tình mời gọi:

– Mấy vị thiếu hiệp muốn mua cái gì? Tùy tiện xem đi!

Đám người Lâm Tiêu mặc dù trẻ tuổi nhưng ai nấy khí thế siêu phàm, mắt La Liệt sáng rực đầy kiêu ngạo, nom bộ dáng là biết đệ tử thiên tài của thế lực lớn. người bán thích nhất loại người này, thường hầu bao sẽ rộng rãi, không để ý tới giá cả cho lắm.

Nếu là võ giả trung niên hay lão nhân khí thế thâm sâu, đi trong giang hồ nhiều năm, dày dạn kinh nghiệm hì rất khó gặm. Gặp người sảng khoái thì rộng rãi, gặp người keo thì sẽ vì mấy chục vạn lượng mà cãi cọ với người nửa ngày.

Nhìn quầy của đối phương, bên trong đặt một ít đan dược, yêu đan, còn có một quyển bí tịch.

Đan dược chỉ là tứ phẩm nguyên khí đan, chữa thương đan, phẩm cấp không tốt. Lâm Tiêu không để nó vào mắt. Yêu đan chỉ là ngũ tinh yêu đan bình thường, ngược lại bí tịch làm Lâm Tiêu ngạc nhiên. Đó là một quyển kiếm pháp địa cấp đê giai bộ dạng cổ xưa đã cũ, không biết đối phương đào trong phế tích nào ra.

La Liệt hưng phấn chỉ vào bí tịch kiếm pháp:

– Đưa quyển bí tịch cho ta xem.

La Liệt tu luyện kiếm pháp nên rất có hứng thú.

Chủ bán võ giả trung niên lấy bí tịch ra đưa cho La Liệt:

– Đây, mời thiếu hiệp xem.

Bí tịch chỉ có thể xem giới thiệu, trang tên sách, nội dung hai trang đầu. La Liệt lật xem xong bị nội dung hấp dẫn. Hắn liền hỏi giá.

– Bộ kiếm pháp này giá bao nhiêu?

– Một ngàn vạn lượng.

La Liệt trợn to mắt, mở miệng nói:

– Một ngàn vạn lượng? Sao ngươi không đi ăn cướp đi? Vậy đi, bảy trăm vạn lượng thì ta mua.

Võ giả trung niên lải nhải:

– Thiếu hiệp, bảy trăm vạn lượng ít quá. Bí tịch kiếm pháp của ta tìm từ phế tích viễn cổ trong Yêu Ma lĩnh, vì bí tịch này mà ta suýt mất mạng . . .

La Liệt ngắt lời võ giả trung niên, chém đinh chặt sắt nói:

– Bí tịch của ngươi chỉ là địa cấp đê giai , nếu không vì nội dung hơi cổ xưa, đáng giá tham khảo thì nó không lọt vào mắt ta được. Bảy trăm vạn lượng, không hơn được nữa, đồng ý thì ta mua, không thì thôi.

La Liệt nói đúng, với thân phận đệ tử trại huấn luyện thiên tài của Quận An Định, nếu gã muốn có bí tịch kiếm pháp thì đầy rẫy như sao. Đừng nói bí tịch địa cấp đê giai muốn trung giai cũng được. La Liệt mua kiếm pháp này về chỉ để tham khảo tu luyện.

Võ giả trung niên làm bộ dạng đau lòng nhưng trả lời rất nhanh:

– Rồi, coi như ta chịu thiệt chút. Bán cho thiếu hiệp bảy trăm vạn lượng vậy.

Nhìn bộ dạng võ giả trung niên, Lâm Tiêu buồn cười thầm nghĩ:

– Tiêu chuẩn gian thương.

Nhưng bảy trăm vạn lượng không mắc, bằng giá một viên ngũ phẩm nguyên khí đan. Nếu tìm được đao pháp nào có thể tham khảo thì Lâm Tiêu sẽ không keo kiệt bỏ ra ít tiền.

Đám người Lâm Tiêu đi qua một số quầy hàng, bọn họ được mở to mắt, các loại báu vật khác nhau. Khiến Lâm Tiêu giật mình là có nhiều bí tịch địa giai trong quầy, tuy đa số là địa cấp đê giai nhưng cũng vượt dự đoán của hắn.

Ở bên ngoài hiếm khi thấy bí tịch địa giai, trong chợ hầu như không bán. Thường chỉ có trong hội đấu giá cỡ to trong mấy thành trì như Thành Hắc Vân mới thấy. Lần đầu tiên Lâm Tiêu thấy bí tịch địa giai đặt trong quầy bán trong Thành Hắc Lĩnh này.

Trừ bí tịch ra có đủ các loại đan dược, yêu đan, vũ khí phẩm cấp cao.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky