Bạch Hồng Phi đồng thanh kêu lên:
– Kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Tiêu quá phong phú, rốt cuộc hắn tu luyện như thế nào?
Phó doanh chủ Bạch Hồng Phi nhìn ra được hiện tại Lâm Tiêu có thể đánh ngang với La Thiên Đô toàn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu đáng sợ, nhảy múa trên lưỡi dao, ra vào đường sống chết. Sơ sẩy một cái bị La Thiên Đô đánh trúng là Lâm Tiêu chỉ có đường chết hoặc bị thương nặng.
Phó doanh chủ Nguyên Chí Sĩ vẻ mặt nhíu mày nói:
– Ta ngờ là bây giờ kêu Lâm Tiêu xông phòng rèn luyện Trại huấn luyện thiên tài thì hắn sẽ vượt qua ải thứ bảy vào ải thứ tám.
Đông Phương Hiên Viên, Tương Thiên Thần thì càng giật mình không nói nên lời.
Võ Vương Bách Lý Chiến nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, gằn từng chữ:
– Phải nói Lâm Tiêu là kỳ tài võ đạo.
Mắt thấy mình không thể đánh trúng Lâm Tiêu, La Thiên Đô nổi khùng:
– Chết tiệt!
Tuy bây giờ La Thiên Đô áp chế Lâm Tiêu nhưng trong thời gian ngắn không thể đánh bại hắn. Cảm giác rõ ràng mình mạnh hơn nhưng không thể đánh gục đối thủ. Điều này làm La Thiên Đô luôn là thiên chi kiêu tử không thể nào chịu nổi.
Vù vù vù!
La Thiên Đô lùi đến mép lôi đài, mắt bắn ra sát khí, tia sắc bén đáng sợ.
La Thiên Đô lạnh lùng nói:
– Lâm Tiêu, sự nhẫn nại của ta đã đến cực hạn. Một quyền này là đòn sát thủ chung cực, chiêu tất sát, lá bài tẩy cuối cùng của ta. Vốn ta không định dùng trong Phong Vân bảng, nhưng ngươi khó giải quyết khiến ta không chịu nổi nữa. Với một quyền này dù ngươi không chết cũng sẽ trọng thương, không thể trách ta!
La Thiên Đô kiêu ngạo như vị vua luôn có lá bài tẩy cuối cùng, sẽ không dễ dàng thi triển đẩy mình vào đường cùng. Nhưng hiện giờ Lâm Tiêu cường đại hoàn toàn ra ngoài dự đoán của La Thiên Đô, làm gã từ bỏ quy tắc, lật ngửa át chủ bài, quyết tâm giết Lâm Tiêu trong một chiêu.
Biểu tình Lâm Tiêu không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nói:
– Trong cuộc so đấu ngươi nói câu này không biết bao nhiêu lần, có bản lĩnh thì cứ tới đi!
La Thiên Đô có át chủ bài, Lâm Tiêu cũng có vũ khí bí mật. Lâm Tiêu chưa sử dụng luồng chân nguyên mà Cửu Chuyển Huyền Công cô đọng ra, khinh công thiên giai Hư Tung La Ảnh, chỉ pháp thiên giai Đoạt Nguyên Linh cũng chưa dùng. Mấy thứ đó là át chủ bài của Lâm Tiêu, nếu hắn lộ ra trước mọi người thì sau này trong chiến đấu khó có hiệu quả đánh bất ngờ.
Các khán giả đã chết lặng.
– La Thiên Đô còn giữ lá bài tẩy?
Bọn họ cảm thấy cuộc so đấu khúc chiết phập phồng khó tả bằng lời.
La Thiên Đô hét to một tiếng:
– Ha ha ha! Nếu vậy ngươi hãy chết đi, dù sao đây là cuộc chiến cuối cùng, có giết ngươi cũng không trách ta được!
Ngoài cơ thể sôi trào Nửa Bước Quy Nguyên, lưng La Thiên Đô mơ hồ hiện ra hình bóng một con rồng, bao la mênh mông, khó thấy rõ hình dạng. Hư ảnh rồng toát ra khí thế bao trùm hết thảy, hủy thiên diệt địa.
Có cường giả Quy Nguyên cảnh đế đô biến sắc mặt, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ:
– Đây là . . .
Giọng La Thiên Đô ồm ồm vang vọng lôi đài:
– Hoàng Đạo Long Quyền, Địa Hoàng Long Phi Thiên Tham Trảo!
Tất cả cường giả Quy Nguyên cảnh kinh hoàng.
– Hoàng Đạo Long Quyền, đây chẳng phải là tuyệt học trấn tông của La Sơn tông sao?
– Trời, Hoàng Đạo Long Quyền là quyền pháp thiên giai, tuy La Thiên Đô cô đọng Nửa Bước Quy Nguyên nhưng dù gì không phải chân nguyên thật sự. La Thiên Đô chưa vào Quy Nguyên cảnh, hắn làm sao có thể thi triển ra nó?
– Chưa chắc không thể. Ngươi đã quên, La Thiên Đô có huyết mạch truyền thừa hoàng thất đế quốc La Sơn. Hoàng Đạo Long Quyền là tuyệt học của hoàng thất đế quốc La Sơn, không chừng có bí pháp gì.
– Lâm Tiêu xong rồi, nếu không mau nhận thua thì hắn chết chắc.
Các cường giả Quy Nguyên cảnh bàng hoàng xì xầm.
Trên đài khán giả, Quận vương Đông Phương Hiên Viên biến sắc mặt, cao giọng quát to nhắc nhở:
– Lâm Tiêu, mau nhận thua đi!
Lâm Tiêu thể hiện ra thiên phú, thực lực đã rung động Đông Phương Hiên Viên, nếu để thiên tài như vậy chết tại đây thì gã không mong muốn chút nào.
Quận vương Tương Thiên Thần Quận Võ Uy thì híp mắt, vui sướng khi người gặp họa cười thầm trong bụng:
– Ha ha ha! Chết đi, chết trong tay La Thiên Đô đỡ khỏi phải Quận Võ Uy ta kiếm người khử.
Trên lôi đài, mặt La Thiên Đô vạn vẹo nói:
– Hiện tại dù ngươi nhận thua cũng đã không kịp.
La Thiên Đô kết hợp hư ảnh rồng ảo sau lưng, hoàng long khổng lồ mắt lạnh băng thò vuốt, tư thế nghiền nát tất cả lao ra, nghiền áp hư không.
Khi La Thiên Đô tung một quyền thì Lâm Tiêu điều động chân nguyên:
– Người nhận thua là ngươi!
Chân nguyên như phỉ thúy chuyển động nhập vào Thái Huyền đao trong đôi tay Lâm Tiêu.
Chân nguyên rót vào, Thái Huyền đao lục phẩm rung rinh như không chịu nổi lực lượng đáng sợ. Vuốt rồng thò ra cũng là lúc Lâm Tiêu chém đao.
– Luân Hồi Nhất Đao!
Ầm ầm ầm!
Luân Hồi Nhất Đao là đại chiêu Lâm Tiêu dung hợp tất cả ý cảnh sáu thức Luân Hồi Đao quyết, đại biểu lĩnh ngộ cao nhất của hắn, cũng là Luân Hồi Đao quyết bộc phát áo nghĩa cao nhất. Nhát đao chém ra, trời sụp đất nứt, chỉ có chiến đao khổng lồ ầm ầm chém, đại biểu vạn vật luân hồi.
Mọi người nhìn chằm chú, hình ảnh khiến người rung động khó tin xảy ra. Đao quang luân hồi chém đứt vuốt rồng ảo, đao quang khổng lồ xẹt qua không trung tiếp tục chém nát rồng ảo. Đao quang với khí thế đập nát tất cả chém vào Nửa Bước Quy Nguyên hộ thể của La Thiên Đô.
Rầm một tiếng, Nửa Bước Quy Nguyên hộ thể vỡ nát, La Thiên Đô trợn tròn mắt khó tin, hộc máu bay ngược ra ngoài.
Lâm Tiêu thì thở hồng hộc đáp xuống đất, mặt không còn chút máu. Một kích kia tiêu hao nhiều tinh thần khí của hắn, chân nguyên trong cơ thể giảm bớt một phần tư.
Tất cả khán giả ngây người, bọn họ không ngờ kết cuộc là thế này.
Có cường giả Quy Nguyên cảnh nhìn thấu ảo diệu nhát đao cuối cùng của Lâm Tiêu:
– Chân nguyên, hơi thở vừa rồi là chân nguyên thật sự. Lâm Tiêu chỉ là võ giả Hóa Phàm Cảnh, hắn làm sao có chân nguyên?
Trừ ý cảnh, lực lượng chứa trong đao chiêu ra khủng bố nhất là chân nguyên đáng sợ.
Chỉ có đám người phó doanh chủ Bạch Hồng Phi biết nguyên nhân, nhưng vẫn ngạc nhiên trợn to mắt nói:
– Lâm Tiêu luyện Cửu Chuyển Huyền Công tới đại thành? Cô đọng ra một luồng chân nguyên?
Tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công đệ cửu chuyển đến cực độ đúng là có thể cô đọng ra luồng chân nguyên, nhưng tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công rất khó khăn. Trong các thiên tài đỉnh cao tu luyện công pháp này có chín mươi phần trăm không thể tu luyện đến đệ cửu chuyển, dù có đi chăng nữa hiếm ai cô đọng ra một luồng chân nguyên. Thường sau khi bọn họ đột phá Quy Nguyên cảnh vẫn chưa ngưng luyện ra chân nguyên. Làm được như Lâm Tiêu là vô cùng hiếm hoi, trăm nghìn năm khó gặp.
Trong khi mọi người giật mình, La Thiên Đô bị Lâm Tiêu đánh bay đột nhiên gào thét:
– Ta chưa thua!
La Thiên Đô tóc tai bù xù, khóe miệng dính máu. Ánh mắt La Thiên Đô nhìn Lâm Tiêu cực kỳ đáng sợ, gã gầm rống biến mất trong không trung.
– Long Vũ Cửu Thiên!