.
Hai bên có bốn cường giả, thực lực ngang ngửa nhau. Cho dù đối phương có thêm một người thì Đông Phương Hiên Viên cũng không sợ, nhưng mục tiêu của nhóm Tương Thiên Thần là đám người Lâm Tiêu. Trong lúc chiến đấu sơ sẩy một cái là sẽ thất bại trong gang tấc, đám người Lâm Tiêu mạnh thật nhưng không chịu nổi một kích của cường giả Quy Nguyên cảnh.
Cụ Phong Ưng đập cánh trước khí thế của nhiều cường giả Quy Nguyên cảnh bay nhanh đáp xuống dưới.
Mắt Tương Thiên Thần lóe tia hung ác đuổi theo:
– Đi đâu?
Ầm ầm ầm!
Đông Phương Hiên Viên nhanh chóng chặn lại trước mặt Tương Thiên Thần, hai bên vỗ chưởng, tự lùi mấy chục thước. Ba người Bạch Hồng Phi đánh nhau túi bụi với ba người Quận Võ Uy.
Đông Phương Hiên Viên vừa đánh vừa tức giận quát:
– Tương Thiên Thần ban ngày ban mặt mà người dám tấn công chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta bẩm báo lên Bách Lý Tỉ bệ hạ trị tội ngươi sao?
Quận Võ Uy, Quận Hiên Dật nói sao thì là quận thành thuộc Đế quốc Võ Linh. Tương Thiên Thần là quận vương Quận Võ Uy, ban ngày ban mặt ngang nhiên mai phục mưu sát thiên tài đại tái Phong Vân bảng đế quốc, trong đó có người đạt hạng nhất là Lâm Tiêu. Nếu tin này chui vào tai hoàng đế Bách Lý Tỉ thì Tương Thiên Thần sẽ chịu cơn giận ngút trời.
Đám người Lâm Tiêu không chỉ là thiên tài Quận Hiên Dật còn là thiên tài của toàn Đế quốc Võ Linh, nếu không Bách Lý Tỉ đã chẳng lấy ra phần thưởng Thần Nguyên Trì quý giá nhất của dòng họ Bách Lý thị cho năm người Lâm Tiêu nhận tẩy lễ.
Tương Thiên Thần cười gằn, đầy sát khí nói:
– Nếu Bách Lý Tỉ bệ hạ có trách tội thì ta một mình gánh chịu, đáng tiếc trước lúc đó ta đã giết chết tất cả thiên tài của Quận Hiên Dật các ngươi rồi.Thiên tài Quận Hiên Dật không chết thì ta không yên lòng, đặc biệt là Lâm Tiêu kia!
Mắt Tương Thiên Thần độc ác, gã tấn công điên cuồng, uy mãnh như một vị sát thần.
Ầm ầm ầm!!
Nhưng mặc cho Tương Thiên Thần công kích dữ tợn cỡ nào thì Đông Phương Hiên Viên vẫn che trước mặt gã không lùi một bước, khí tức đáng sợ bộc phát.
Đông Phương Hiên Viên hừ lạnh một tiếng:
– Bằng vào mấy người muốn thoát khỏi tay ta? Nực cười. Tương Thiên Thần, hôm nay Đông Phương Hiên Viên ta sẽ tính sổ với ngươi!
Đám người Lâm Tiêu cưỡi Cụ Phong Ưng bay càng lúc càng xa, Tương Thiên Thần thì bị Đông Phương Hiên Viên bám giữ chặt chẽ, vẻ mặt gã chẳng hề lo lắng.
Tương Thiên Thần cười to bảo:
– Đông Phương Hiên Viên, ngươi nghĩ ta ngốc sao? Biết rõ các ngươi có nhiều cường giả, chẳng lẽ ta chỉ mang theo ba người?
Tương Thiên Thần chợt dừng lại, hét to với bên trên:
– Không mau đuổi theo mấy tiểu tử kia đi? Giết hết bọn họ!
– Tuân lệnh quận vương đại nhân!
Xẹt xẹt xẹt!
Trong tầng mây bão tố trên bầu trời lại bị xé rách toang, hai bóng người nhanh như chớp bay ra. Hai người đó một là Quy Nguyên cảnh trung kỳ, một ngươi khác mới là Quy Nguyên cảnh sơ kỳ. Hai người biến thành luồng sáng đuổi theo hướng đám người Lâm Tiêu bay xa.
Đông Phương Hiên Viên sắc mặt khó xem nói:
– Ở lại đây!
Đông Phương Hiên Viên tức giận xòe tay hóa thành cự trảo vươn ra.
– Ha ha ha! Đối thủ của ngươi là ta!
Trong tiếng cười vang vọng, Tương Thiên Thần vỗ chưởng đập nát thế tấn công của Đông Phương Hiên Viên, chặn gã lại.
Ba phó doanh chủ Bạch Hồng Phi sắc mặt khó xem nói:
– Chết tiệt!
Đám người phó doanh chủ Bạch Hồng Phi muốn tiến lên nhưng bị ba đối thủ cản đường. Bọn họ cười to bao vây ba người Bạch Hồng Phi, không cho nhóm phó doanh chủ có cơ hội chạy đi.
Trận đại chiến kinh thiên bùng nổ.
Cách nơi hai bên đánh nhau mấy ngàn dặm, Lâm Tiêu điều khiển Cụ Phong Ưng bay nhanh.
Trên Cụ Phong Ưng, Đông Phương Nguyệt Mính tức giận nói:
– Tương Thiên Thần của Quận Võ Uy quá kiêu ngạo. Ban ngày ban mặt dám xuống tay với chúng ta, còn không thèm che giấu hành động của mình. Tương Thiên Thần không sợ bị Bách Lý Tỉ bệ hạ trừng phạt sao?
Đám người Lý Dật Phong cũng lộ biểu tình bất mãn.
Chỉ có Lâm Tiêu là sắc mặt âm trầm. Tương Thiên Thần Quận Võ Uy bất chấp tất cả quyết tâm giết bọn họ cho bằng được, cho nên gã có hậu chiêu, sẽ không để bọn họ dễ dàng rời đi.
– A?
Lâm Tiêu bỗng nhiên đứng dậy, mắt nhìn phương xa, biến sắc mặt nói:
– Nguy rồi, có cường giả Quy Nguyên cảnh mai phục!
Mọi người ngước lên nhìn, hai tia chớp từ chân trời lao tới, tốc độ cực nhanh chớp mắt đã đến gần. Hai người đó khí thế hùng hổ, chỉ phát ra chút hơi thở đã làm nguyên lực trong cơ thể mọi người bị áp lực lớn, lòng sinh ra kinh hoàng.
Đám người Lý Dật Phong sắc mặt tái nhợt, trầm giọng nói:
– Chết tiệt, còn có hai cường giả Quy Nguyên cảnh.
Bọn họ được xưng là thiên tài trong võ giả Hóa Phàm Cảnh, vô địch cùng đẳng cấp nhưng đối diện võ giả Quy Nguyên cảnh mạnh hơn bọn họ một cấp độ lớn thì không có chút sức chống cự. Hai bên không cùng một đẳng cấp.
Mọi người trên Cụ Phong Ưng cùng nhìn hướng Lâm Tiêu, bao gồm Đông Phương Nguyệt Mính:
– Lâm Tiêu, hiện tại nên làm gì?
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn sang Lâm Tiêu, kể cả Đông Phương Nguyệt Mính cũng vậy. Lúc Quận vương Đông Phương Hiên Viên không có mặt thì Lâm Tiêu là trụ cột của bọn họ, bởi vì thực lực của hắn mạnh nhất ở đây, còn mạnh hơn Đông Phương Nguyệt Mính rất nhiều.
Lâm Tiêu sắc mặt âm trầm nói:
– Hết cách, tốc độ của Cụ Phong Ưng không nhanh bằng cường giả Quy Nguyên cảnh, không trốn thoát thì chỉ đành đánh một trận.
Nếu là một người thì Lâm Tiêu có thể một mình dụ đối phương đi, lặng lẽ phóng thích Phân thân Toản Địa Giáp ra giết người rồi quay về. Nhưng có đến hai người đang lao tới, Lâm Tiêu mà đi thì nhóm Đông Phương Nguyệt Mính sẽ cường giả Quy Nguyên cảnh khác của đối phương giết ngay. Lâm Tiêu không muốn thấy điều đó.
Mắt Lâm Tiêu lạnh băng nhưng lòng không hề sợ hãi thầm nghĩ:
– Bất đắc dĩ sẽ phải lộ ra Phân thân Toản Địa Giáp thôi.
Từ phương xa, hai bóng người đến càng lúc càng gần.
Chưa đến gần Cụ Phong Ưng, một người đã cười to bảo:
– Ha ha ha! Rốt cuộc đa đuổi kịp, một đám kiến hôi mà thôi. Nghe nói bên trong có Lâm Tiêu đệ nhất đại tái Phong Vân bảng lần này, tiếc rằng sẽ phải chết hết!
Người đó tung ra một một quyền.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời bao la, nguyên lực nổ tung. Một bóng quyền đen to lớn hiện ra. Quyền ảnh mông lung cao hàng trăm thước, uy thế càn quét vô địch đẩy tới trước, dọc đường tất cả đều là không khí nổ đùng như sấm sét.
Nhìn quyền ảnh to lớn ầm ầm ập đến, đám người Đông Phương Nguyệt Mính biến sắc mặt nói:
– Mạnh quá!
Đòn công kích đáng sợ thế này làm sao bọn họ đỡ nổi?
Quyền ảnh to lớn giáng xuống, nhắm ngay Cụ Phong Ưng. Khi Lâm Tiêu định thả Phân thân Toản Địa Giáp ra thì . . .
Tầng mây bên trên đột nhiên bị xé rách, một bóng ngươi giáng xuống. Bàn tay vươn ra, ngón tay mảnh khảnh nhẹ xoay phất thẳn vào quyền ảnh đen mênh mông, đỡ lấy đòn công kích này.
Đông Phương Nguyệt Mính mừng rỡ reo lên:
– Tỷ tỷ!
Đám người vô cùng kích động, lòng dâng lên hy vọng:
– Là Quận chúa Đông Phương Nguyệt Linh!