(2)
Nhẹ nhàng đặt lệnh bài vào tay Lâm Tiêu, ngay nháy mắt hai bên tiếp xúc, Chỉ Lan dùng móng tay ngón út vẽ nhẹ lên lòng bàn tay Lâm Tiêu, mang theo vẻ hấp dẫn trí mạng.
Nàng nhoẻn miệng cười, lặng yên rời đi.
– Nữ nhân này không đơn giản.
Trong mắt Lâm Tiêu lóe ra tinh quang, xoay người rời đi.
– Tiểu tử kia đã ra rồi!
– Theo sát một chút, đừng để hắn đi mất!
Trong đám đông, hai cao thủ Quy nguyên cảnh âm thầm theo sát sau lưng Lâm Tiêu, tuy ánh mắt bọn hắn luôn đảo quanh, nhưng cảm giác vẫn đặt trên người hắn, xa xa theo dõi.
Hai người này là cao thủ quận Võ Lăng đang lịch lãm tại Thành Hắc Lĩnh, tên là Phong Luân Thương cùng Thiết Mộc chân nhân, thực lực Quy nguyên cảnh trung kỳ cùng Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong Thành Hắc Lĩnh, sau khi nhận được tin tức Lâm Tiêu xuất hiện liền chạy tới đại điện giao dịch, giám thị Lâm Tiêu đồng thời chờ đợi Thiên Ma lão nhân xuất hiện.
– Lâm Tiêu này thật sự là khoa trương, từ khi Phong Vân Bảng chấm dứt cho tới nay chưa qua ba năm, lại đột phá tới Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, tốc độ tu luyện quả thật biến thái, khó trách Tương quận vương xem trọng như vậy, nếu cho hắn thêm thời gian, nói không chừng hắn sẽ trở thành nhân vật đứng đầu như Đông Phương Hiên Viên, đến lúc đó còn muốn giết hắn thì lại càng khó khăn hơn.
Hai người vẫn đi theo sau, hành động thập phần cẩn thận cùng cảnh giác.
Đi theo được hai con đường, đột nhiên vừa rẽ sang góc hai người liền cảm giác chân khí của Lâm Tiêu đột nhiên biến mất.
– Không tốt!
Trong lòng hai người cả kinh, vọt mạnh tới ngã rẽ vừa nhìn, đã không còn thấy thân ảnh Lâm Tiêu.
– Tiểu tử kia đâu?
Sắc mặt hai người xanh mét, vẻ mặt rất khó chịu:
– Đáng chết, sao lại đi mất, chẳng lẽ bị hắn phát hiện?
– Hai vị luôn đi theo ta, không biết có ý đồ gì?
Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên phía sau, khiến hai người cả kinh giật mình, quay đầu nhìn lại liền thấy Lâm Tiêu đang đứng nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng.
Trong lòng hai người không kinh sợ còn lấy làm mừng, trong mắt lóe tinh quang.
– Ha ha, Lâm thiếu hiệp, quả nhiên có ánh mắt, hai chúng ta đi theo là muốn hỏi Lâm thiếu hiệp về chuyện Nguyên Khí đan thất phẩm, nếu như có gì mạo phạm còn mong tha lỗi…
Thiết Mộc chân nhân thần sắc như thường, ha ha cười nói.
– Vậy sao?
Lâm Tiêu lãnh đạm hỏi.
– Đó là tự nhiên…
Phong Luân Thương cười nói.
Đúng lúc này…
Vô Cực đao chợt ra khỏi vỏ, đao mang nhanh như chớp chém về phía đối phương.
– Không xong!
Trong lòng Phong Luân Thương kinh hãi, vội vã lui nhanh về phía sau, nhưng chiến đao của Lâm Tiêu nhanh hơn, trong nháy mắt đao mang sáng ngời đã lướt qua thân thể hắn, chém bay một cánh tay của hắn.
– Lâm Tiêu, ngươi muốn làm gì?
Đau đớn kịch liệt làm khuôn mặt Phong Luân Thương vặn vẹo, thân thể bay ngược phẫn nộ quát.
– Muốn làm gì? Chính là muốn làm chuyện mà hai vị định làm với ta!
Lâm Tiêu thản nhiên, lại chém ra một đao.
Người khác không cảm giác được nhưng với tinh thần lực của Lâm Tiêu làm sao không nhận ra sát ý trên thân hai người, không cần nghĩ, đối phương tuyệt đối là người của một trong ba đại thế lực La Sơn tông, Tứ hoàng tử cùng Quận Võ Lăng, một khi đã như vậy, không cần nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp giết nói sau.
– Đáng giận, Phong Luân Thương, xuất!
Phong Luân Thương hét lớn một tiếng, tay trái hiện ra một thanh trường thương màu xanh, cơn lốc màu xanh thổi quét, huyễn hóa hơn mười đạo thương ảnh đi thẳng tới trước mặt Lâm Tiêu.
– Giết!
Cùng lúc đó Thiết Mộc chân nhân đã xuất thủ, hai tay hợp lại tản mát ra quang mang xanh đen, hai tay đánh ra, trong hư không nhất thời xuất hiện một đôi chưởng ảnh thật lớn, vụ khí bao phủ hướng hai bên Lâm Tiêu đánh tới.
Nếu Lâm Tiêu đã động thủ, giờ phút này hai người đã bất chấp mệnh lệnh của Thiên Ma lão nhân, trong lòng quyết định chỉ cần đánh chết Lâm Tiêu, dù Thiên Ma lão nhân có tới cũng sẽ không trách bọn hắn.
– Ngăn!
Lâm Tiêu khẽ quát một tiếng, trước người đột nhiên xuất hiện một kim sắc thuẫn bài, chính là Huyền Kim thuẫn, hào quang sáng ngời nhanh chóng biến lớn, che chắn trên người hắn.
Oanh long…
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang vọng thiên địa, hắc chưởng đánh trúng Huyền Kim thuẫn khiến cả mặt thuẫn đều chấn động, lực đánh bị mặt thuẫn làm suy yếu sau đó đánh lên người Lâm Tiêu.
Thân thể Lâm Tiêu bay ra, chiến đao trong tay nháy mắt chém lên thương ảnh rậm rạp.
Đinh đinh đinh …
Tiếng kim thiết giao nhau nổ tung vang lên, thương ảnh đều bị đao mang ngăn chặn hóa thành gió lốc tiêu tán trong không khí.
Ba người giao thủ nhìn như bình thường, nhưng tạo thành lực phá hoại khủng bố, ngã tư đường một mảnh hỗn độn, hai tửu lâu chung quanh bị san thành bình địa, không ít võ giả ở gần đều hộc máu thối lui, thần sắc kinh hãi.
– Thật nhanh, lại có thể so được với tốc độ thương ảnh của ta!
Phong Luân Thương chấn động, hắn chủ tu chính là phong chi thuật, từng cử động cực nhanh vô cùng, lại có Thiết Mộc chân nhân hiệp trợ, nhưng Lâm Tiêu vẫn có thể ngăn cản công kích của hắn, quả thật làm người không tưởng tượng nổi.
– Phong chi ý cảnh, người này đích xác có trình độ độc đáo, nhưng ta cũng có lý giải đặc biệt, tuy rằng chưa chắc tinh thâm như hắn, nhưng bằng chút công kích đó muốn đánh trúng ta, không khác gì nằm mơ!
Chỉ một lần giao thủ, Lâm Tiêu đã giải thích được tám chín phần thực lực của Phong Luân Thương.
– Phong Luân Thương, thực lực tiểu tử này không kém, đừng khinh thường!
Thiết Mộc chân nhân quát.
Chân khí của Lâm Tiêu chỉ là Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, cho dù có Huyền Kim thuẫn cũng không khả năng ngăn cản một kích toàn lực của Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh, nhưng một màn trước đó làm cho hắn biết được Lâm Tiêu không đơn giản.
– Phát sinh chuyện gì?
– Có người đang giao thủ!
Động tĩnh thật lớn hấp dẫn toàn bộ cao thủ Thành Hắc Lĩnh chú ý.
– Là Lâm Tiêu Quận Hiên Dật, hai người vây công hắn là Thiết Mộc chân nhân cùng Phong Luân Thương Quận Võ Lăng, bọn hắn vì sao giao thủ?
– Vậy còn phải hỏi? Quận Hiên Dật cùng Quận Võ Lăng là kẻ thù truyền kiếp, Quận Võ Lăng tất nhiên không muốn cho hắn thời gian trưởng thành!
– Lâm Tiêu thật đúng là cây to đón gió, La Sơn tông cùng Quận Võ Lăng đều muốn mạng của hắn!
– Thật là xui xẻo, Thiết Mộc chân nhân cùng Phong Luân Thương đều là Quy nguyên cảnh trung kỳ cùng Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh, thực lực xuất sắc, bất kỳ người nào cũng có thể lấy mạng Lâm Tiêu, hiện tại còn bị hai người vây công, Lâm Tiêu hẳn phải chết không nghi ngờ.
Trong chiến đấu, ba người xông lên trời cao, lập tức hấp dẫn chú ý của toàn bộ mọi người, không ngừng cảm thán cùng kinh hô.
– Tốc chiến tốc thắng!
Sợ có biến, Thiết Mộc chân nhân nhắc nhở Phong Luân Thương, sau đó đánh một chưởng về phía Lâm Tiêu.
– Ta biết, đón một chiêu này của ta, Vô Ảnh Thương!
Phong Luân Thương hét lớn.
Trong hư không, một đạo thương ảnh vô hình hiện lên, như dung nhập vào trong gió, chỉ tạo nên gợn sóng trong không gian tỏ rõ sự tồn tại của nó.
Oanh một tiếng, dùng Huyền Kim thuẫn ngăn cản Thiết Mộc chân nhân tấn công, ánh mắt Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Phong Luân Thương, cảm giác tỏa khắp, bổ ra ba đao nhanh như chớp.