Hủy diệt tinh thần lạc ấn bên trong, Lâm Tiêu mặc hộ giáp vào người, vốn sau khi tu luyện Tinh Thần Tôi Thể quyết lực phòng ngự đã biến thái, hiện tại có thêm thượng phẩm hộ giáp cho dù gặp phải cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đứng đầu muốn đánh vỡ phòng ngự của hắn cũng rất khó.
Ngoại trừ thượng phẩm hộ giáp, vật giá trị nhất là bội đao của Đường Uyên, tuy chỉ là trung phẩm nguyên khí nhưng ẩn chứa một cỗ tà ý khiến người sợ hãi, là thượng hạng trong trung phẩm nguyên khí, không thua kém một ít thượng phẩm chiến đao bình thường bao nhiêu.
Trong không gian giới chỉ của đám người Tề Khoát Hải, Lâm Tiêu còn phát hiện không ít bảo vật, ngân lượng cùng đan dược bình thường nhiều vô số kể, còn có vài chục viên ma sát tinh đưa cho Phân thân Toản Địa Giáp hấp thu, ánh mắt Lâm Tiêu chủ yếu chú ý vào bí tịch.
Trong đó có hơn mười quyển bí tịch địa cấp, đại đa số đều là địa cấp cao giai, bốn quyển thiên cấp, thuộc về Tề Khoát Hải cùng Vô Tà đao.
Thiên cấp đê giai Vô Tà công, thiên cấp đê giai Truy Tinh Vô Ảnh, thiên cấp đê giai Vô Tà Sát Sinh đao cùng thiên cấp trung giai Vô Không thần chỉ.
– Vô Tà công cùng Vô Tà Sát Sinh đao hẳn là võ học đồng bộ, trong đó tà ý sâu đậm, mặc dù là đao pháp nhưng không thích hợp ta tu luyện, nhưng Truy Tinh Vô Ảnh cùng Vô Không Thần Chỉ có thể tham khảo một phen.
Hiện tại thân pháp cực mạnh của Lâm Tiêu là Hư Tung La Ảnh, mà thân pháp này chú ý ẩn nấp trong chiến đấu, trứ danh mờ ảo vô tế, mà Truy Tinh Vô Ảnh chú ý chính là tốc độ, không xung đột lẫn nhau.
Vô Không Thần Chỉ là bí tịch cấp bậc cao nhất mà Lâm Tiêu đạt được lần này, phân chia bốn thức, thức thứ nhất Huyền Không Chỉ, thứ hai Vạn Trượng Lăng Không Chỉ, thứ ba Phá Thiên Chỉ, thứ tư Vô Không Thần Chỉ, luyện tới tận cùng uy lực còn hơn Đoạt Nguyên Linh Chỉ, nhưng khó khăn cực cao, đặc biệt có độ yêu cầu cực cao với cường độ ngón tay, cho nên dù Tề Khoát Hải cũng mới tu luyện tới thức thứ hai.
Đương nhiên, Đoạt Nguyên Linh Chỉ có thể cướp lấy chân nguyên võ giả, mà Vô Không Thần Chỉ không thể làm được.
– Nhìn xem Vô Không Thần Chỉ có khó khăn thế nào.
Mở ra bí tịch, Lâm Tiêu khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Ba ngày sau.
Trong hậu viện phủ đệ của Lâm Tiêu, lúc này thương thế của Cừu Thành đã khôi phục không ít nên đi qua bái phỏng, hai người ngồi đối diện nhau cùng uống rượu.
– Lâm huynh, ta có vài bình rượu ngon, mời nếm thử.
Cừu Thành xuất ra vài bình rượu ngon điêu khắc tinh mỹ, vừa mở nắp bình hương khí lan tỏa làm người thèm nhỏ dãi.
Lâm Tiêu cũng không khách khí, rót một chén uống cạn, một cỗ nóng cháy chước người lan tràn, lỗ chân lông nháy mắt đều mở ra, Lâm Tiêu thậm chí cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể đang gia tốc vận hành, khiến người sảng khoái tinh thần.
– Rượu ngon!
Lâm Tiêu khen ngợi.
– Ha ha, Lâm huynh quả nhiên hào sảng, đây chính là đệ nhất danh rượu Vương Giả Túy của Đế quốc Thần Võ, ba bình này tương đương một kiện hạ phẩm nguyên khí, thật có ích cho tu luyện.
Cừu Thành cười nói:
– Sau này nếu Lâm huynh đi Đế quốc Thần Võ, ta nhất định chuẩn bị đón chào, tặng ngươi vài rương lớn.
– Ha ha, đương nhiên, vì Vương Giả Túy này xem ra ta nhất định phải đi Đế quốc Thần Võ một chuyến.
– Ha ha…
Hai người đều cười to.
– Đúng rồi Lâm huynh, mấy ngày trước ngươi đánh chết Tề Thừa chính là con trai Huyền Chỉ môn tông chủ Tề Chấn tại Thiên An quận Đế quốc Thần Võ, tuy Tề Chấn là cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nhưng thực lực cực kỳ đáng sợ, là người đứng đầu, Lâm huynh giết thủ hạ của hắn, còn giết con trai độc nhất của hắn, ta tin tưởng với tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua, sau này Lâm huynh phải cẩn thận một ít.
Cừu Thành nhắc nhở.
– Nga? Cường giả Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đứng đầu?
Lâm Tiêu cười lạnh:
– Có dũng khí hắn cứ tới đây, nếu hắn thật sự muốn tìm ta báo thù, ta không để ý giết luôn cả hắn.
Cừu Thành trừng mắt, thở dài:
– Lâm huynh đúng là tài cao gan lớn, nhưng cũng phải, với thực lực của Lâm huynh hoàn toàn không cần sợ hắn.
Cầm một khối thịt cắn một ngụm, Lâm Tiêu chợt hỏi:
– Cừu huynh hỗn trong Chiến trường Ma Uyên lâu như vậy, có nghe được tin tức Thiên Ma lão nhân không?
– Thiên Ma lão nhân?
Cừu Thành nhìn Lâm Tiêu, hiển nhiên cũng biết tin tức Thiên Ma lão nhân bức Lâm Tiêu nhảy vào Âm Sát Giản, cau mày nói:
– Thiên Ma lão nhân là cường giả Quận Võ Lăng Đế quốc Võ Linh, tu luyện thiên cấp công pháp Thiên Ma công, không bị ma sát khí ảnh hưởng, khi còn ở Quy nguyên cảnh hậu kỳ đã có thể đối kháng với chúng ta, trước đó không lâu đột phá Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đã quét ngang Chiến trường Ma Uyên, hai tháng trước có nghe tin tức của hắn, nhưng một tháng trước nghe nói hắn đã rời khỏi Chiến trường Ma Uyên, có thật vậy hay không thì ta cũng không rõ ràng.
– Không nghĩ tới Thiên Ma lão nhân đã rời khỏi, lần này xem như hắn may mắn.
Trong mắt hiện tinh quang, Lâm Tiêu gật gật đầu nuốt khối thịt nướng.
Sau khi Cừu Thành rời đi, Lâm Tiêu đi tới đại sảnh giao dịch Bảo Hộ thành, hỏi thăm vài người mới xác định Thiên Ma lão nhân đích thật đã rời khỏi Chiến trường Ma Uyên.
– Nếu Thiên Ma lão nhân đã rời đi nơi này, ta cũng không cần tiếp tục ở lại.
Đã qua hai năm kể từ khi hắn bị truyền tống tới Chiến trường Ma Uyên, không biết hiện tại cha mẹ như thế nào. Hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi đây lâu hơn, ra khỏi đại sảnh giao dịch liền bay về hướng thông đạo lốc xoáy.
Một lát sau hắn đã đi tới trước thông đạo lốc xoáy tầng ba Chiến trường Ma Uyên, không hề quay đầu lại đi thẳng vào bên trong.
Xoát…
Thời không lưu chuyển, trước mắt Lâm Tiêu nhất thời sáng ngời, xuất hiện trước mặt hắn là một mảnh thủy vực mênh mông cuồn cuộn, trên thủy vực có từng hòn đảo, ngay trung tâm đảo đều có thông đạo lốc xoáy cao trên trăm thước, chính là cửa ra vào Chiến trường Ma Uyên.
Bởi vì võ giả ra vào Chiến trường Ma Uyên thật đông đúc, bởi vậy trên mỗi hòn đảo đều có một thành thị nhỏ, có thể cung cấp cho thật nhiều võ giả nghỉ ngơi, giờ phút này Lâm Tiêu đang đứng ngay vị trí trung tâm thông đạo lốc xoáy, bên trên thành thị vài chục thước.
Dõi mắt nhìn tới, phía trước hơi nước mông lung, nước xanh nhộn nhạo, trời quang vạn dặm, ánh mặt trời chiếu xuống làm lòng người cảm thấy yên tĩnh.
– Đại lục Thương Khung, ta rốt cục còn sống đi ra, ha ha ha…
Cảm thụ được thiên địa nguyên khí nồng đậm, nhìn mặt trời chói chang trên cao, Lâm Tiêu hít sâu một hơi, đứng ngạo nghễ giữa không trung, hai tay mở ra, phát ra một tiếng hét dài thật lớn, vang vọng cả thủy vực, đánh xơ các đám mây trên không trung, giống như muốn phát tiết phẫn uất trong lòng mình.
– Đáng chết, là ai quấy nhiễu ta tĩnh tu!
Một tiếng gầm to vang lên từ thành trì, một cao thủ bay vút lên không, thân mặc hắc bào, thân thể tản ra chân nguyên ba động đáng sợ, là một Quy nguyên cảnh hậu kỳ.