Chương này trung với 873, do nguồn bản dịch đăng vây nên chịu thôi.
Tương Thiên Thần tháo xuống mặt nạ của nam tử kia.
Khuôn mặt có chút quen thuộc lộ ra trước mặt mọi người.
– Cái gì?
Hoa!
Diễn cảm mọi người thật khiếp sợ.
– Hắn là…Lâm Tiêu, không đúng, người này lớn tuổi hơn Lâm Tiêu không ít, hình dáng chênh lệch, nhưng khuôn mặt thật tương tự, chẳng lẽ là thân nhân của hắn?
Mà khiếp sợ hơn nữa chính là Đông Phương Hiên Viên cùng Đông Phương Nguyệt Minh, ánh mắt hai người kích động, trong lòng không khỏi nghĩ tới một người, đôi tay âm thầm siết chặt.
Đôi mắt Tương Thiên Thần lộ hung quang, lạnh lùng nói:
– Chư vị chắc đang giật mình về khuôn mặt của người này, không sai, khi tại hạ nhìn thấy hắn cũng kinh hãi, sau khi điều tra mới phát hiện hắn chính là ca ca của Lâm Tiêu, Lâm Hiên.
– Đối với Lâm Hiên có lẽ mọi người còn xa lạ, ta giải thích một chút, người này từng là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật, từng có một đoạn tình cảm lưu luyến với con gái Đông Phương Hiên Viên là Đông Phương Nguyệt Linh, hơn mười năm trước mất tích, không nghĩ tới hiện tại hắn lại giết chóc khắp nơi trong Quận Võ Lăng chúng ta, Đông Phương Hiên Viên, ngươi còn có lời gì để nói.
Đông Phương Hiên Viên siết chặt hai tay, nội tâm giằng co kịch liệt, ánh mắt dữ tợn đáng sợ, hắn thật không ngờ nam tử này là ca ca của Lâm Tiêu, hiện tại Lâm Tiêu đã chết, dù là vì Lâm Tiêu hắn cũng nên cứu Lâm Hiên, nhưng mà…
Hắn đưa mắt nhìn qua Đông Phương Nguyệt Minh, hiện lên tia bất đắc dĩ.
– Tương Thiên Thần, người này đích thật là đại ca Lâm Tiêu, nhưng nghe nói năm xưa đã vẫn lạc, không liên quan gì tới quận vương phủ Quận Hiên Dật, vì sao hắn ra tay với quận vương phủ của ngươi, ta nghĩ trong lòng ngươi hẳn rất rõ ràng.
Đông Phương Hiên Viên lộ ra sát khí, lãnh đạm nói.
– Không quan hệ tới Quận Hiên Dật của ngươi? Tốt lắm!
Trong mắt Tương Thiên Thần hiện hàn mang, nhe răng cười, đột nhiên bổ ra một chưởng đánh lên người Lâm Hiên.
– Phanh!
Lâm Hiên miệng phun máu tươi, thân thể nện xuống quảng trường, mặt đất hiện lên khe nứt, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa không dứt, vô cùng thê thảm.
– Ngươi…
Thần sắc Đông Phương Hiên Viên âm tình bất định, trong lòng giằng co kịch liệt, vô cùng phẫn nộ.
– Chậc chậc, Đông Phương Hiên Viên, người này là võ giả Quận Hiên Dật, ngươi lại thờ ơ, thật khiến lòng người lạnh lẽo ah.
Thanh âm Tương Thiên Thần vang vọng, bộ mặt đáng sợ như ma quỷ:
– Nếu không quan hệ tới Quận Hiên Dật các ngươi, như vậy ta sẽ không khách khí, bất luận kẻ nào liệp sát đệ tử Quận Võ Lăng chúng ta, ta phải cho hắn sống không được, chết không thể!
– Người đâu, tế trận!
Tương Thiên Thần vung tay lên, nhất thời có vài cao thủ đi tới bố trí trận văn trên quảng trường, bốn phía xuất hiện bảy trụ đồng màu đen, quanh quẩn hắc mang, mà Lâm Hiên bị trói trên một trụ đồng ở trung ương.
– Đây là…Vạn Ma Phệ Tâm trận!
Mọi người kinh hãi, không rét mà run, trận pháp này sẽ làm thân thể người bị ăn mòn từng chút một, mãi tới khi hóa thành xương khô, quá trình duy trì suốt ba ngày, là một trong những trận pháp tàn nhẫn nhất.
Oanh long long…
Sắc mặt Tương Thiên Thần không chút thay đổi, mở ra đại trận, từng luồng sương mù màu đen điên cuồng tràn vào thân thể Lâm Hiên, thân thể hắn bộc phát ra từng trận khói đen, phát ra thanh âm ăn mòn làm lòng người kinh hãi.
– Chư vị, đây là kết cục đắc tội Quận Võ Lăng chúng ta!
Tương Thiên Thần dữ tợn cười to.
– Ha ha ha…
Lâm Hiên đột nhiên cười điên cuồng, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo, ánh mắt tản mát ra cừu hận nhìn chằm chằm Tương Thiên Thần, cười lớn:
– Tương Thiên Thần, đây là thủ đoạn của ngươi sao? Lâm Hiên này là người từ trong địa ngục đi ra, chút năng lực tra tấn này làm gì được ta, ngươi chờ xem, không lâu tương lai ta sẽ cho ngươi thi cốt vô tồn, chết không toàn thây, ha ha…
Mọi người đều chấn động, khó tin, không thể tưởng tượng có người bị Vạn Ma Phệ Tâm trận hành hạ mà còn cười to nói chuyện được, làm người ta rợn tóc gáy.
Tương Thiên Thần hung tợn gào thét:
– Luyện, luyện chết hắn đi!
Tương Thiên Thần nổi giận.
Mấy người khống chế trận pháp sắp tăng mạnh mức độ thì phương xa vang tiếng quát chói tai.
– Dừng tay!!!
Bầu trời trên đầu mọi người lóe tia sáng oanh kích vào Vạn Ma Phệ Tâm trận, phát ra những tia sóng gợn lăn tăn.
– Là ai!?
Mọi người ngước lên nhìn. Luồng sáng từ xa bay đến, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài màu tím từ trên trời giáng xuống. Thiếu nữ ngơ ngẩn nhìn Lâm Hiên trong Vạn Ma Phệ Tâm trận, đôi mắt tràn đầy đau lòng, giọt lệ trong suốt lăn dài trên gò má trắng mịn.
Đông Phương Hiên Viên, Đông Phương Nguyệt Mính, mấy cường giả quận Hiên Dật phấn khởi tinh thần, sốt ruột kinh kêu:
– Linh nhi!
– Tỷ tỷ!
– Đại tiểu thư!
Người đến là Đông Phương Nguyệt Linh.
Đông Phương Nguyệt Linh ngơ ngác nhìn Lâm Hiên, nhỏ giọng nói:
– Lâm Hiên.
Thanh âm nhẹ nhàng, mắt mông lung.
Trong Vạn Ma Phệ Tâm trận, người Lâm Hiên run lên, lòng nhói đau, nỗi đau khắc sâu tận xương còn hơn bị Vạn Ma Phệ Tâm trận luyện hóa.
Mắt Lâm Hiên đỏ rực hét to:
– Nàng đến làm gì? Đi đi, mau đi đi!
Lâm Hiên gào khàn giọng, gã cúi đầu, không chịu nhìn thiếu nữ xinh đẹp chờ gã mòn mỏi hơn mười năm. Lòng Lâm Hiên đau như bị dao cắt, hốc mắt ướt nước.
Tương Thiên Thần lấy lại tinh thần trước, gã sửng sốt giây sao đôi mắt tràn ngập mừng như điên:
– Đông Phương Nguyệt Linh?
Tương Thiên Thần ngửa đầu cười to bảo:
– Ha ha ha! Đông Phương Hiên Viên, ngươi còn nói người này không liên quan đến Quận Hiên Dật? Giờ thì sao? Đúng là trời cũng giúp Quận Võ Uy ta. Người đâu, bắt hết người Quận Hiên Dật lại, chờ xử lý!
Tương Thiên Thần vốn muốn lợi dụng Lâm Hiên dụ Đông Phương Hiên Viên ra tay, để lấy cớ bắt gã. Nhưng không ngờ Đông Phương Hiên Viên chịu đựng rất giỏi, miễn gã không thừa nhận thì Tương Thiên Thần không thể làm gì được gã. Bây giờ Đông Phương Nguyệt Linh đến cho Tương Thiên Thần có cái cớ, gã bắt bẻ ngay.
Đông Phương Hiên Viên lắc đầu:
– Ài.
Đông Phương Hiên Viên biết không còn cách nào tránh khỏi trận chiến này. Đông Phương Hiên Viên nhìn ánh mắt Đông Phương Nguyệt Linh đau lòng đang nhìn Lâm Hiên, gã không nói nên lời trách móc.
Đông Phương Hiên Viên đành quay sang nói với đám người bên cạnh:
– Các vị, hôm nay cùng ta chiến đi.
Mấy cường giả Quận Hiên Dật rống to:
– Thề sống chết đi theo!
Bọn họ không hề sợ hãi.
Đông Phương Hiên Viên âm thầm truyền âm cho Đông Phương Nguyệt Mính:
– Mính nhi, ngươi tìm cơ hội đi trước.
Trong tay Đông Phương Hiên Viên đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương màu tím. Tia điện chạy dọc trường thương, tiếng sấm ầm ầm. Đông Phương Hiên Viên đâm ra một thuương nhanh mạnh vào đại trận chính giữa quảng trường, gã định chuẩn bị giải cứu Lâm Hiên.
Tương Thiên Thần cười to bảo:
– Đông Phương Hiên Viên, ta chờ ngươi đã lâu. Hôm nay ta muốn ngươi có mạng đến, không mạng quay về!
Một thanh chiến đao màu đỏ xuất hiện, đỡ thương của Đông Phương Hiên Viên.
Răng rắc!
Tia chớp và ánh sáng đỏ vô tận va chạm ngay giữa quảng trường. Chân nguyên khủng bố càn quét, áp lực chấn nhiếp cửu thiên thập địa. Lực trùng kích làm người xem sợ hãi, đám võ giả Quận Võ Uy, dân chúng tụ tập trên quảng trường hộc máu thụt lùi. Một số dân chúng vô tội thực lực yếu bị lực trùng kích nổ nát.