Nghe lão nhân quát hỏi, thủ lĩnh Thi Lang nhìn xác chết của Tương Thiên Thần, ánh mắt do dự.
Lão nhân nhíu mày nạt:
– Thi Lang, ngươi còn do dự cái gì? Mau nói đi!
Thi Lang cắn răng đánh liều trả lời:
– Các vị, thú triều này đúng là do chúng ta gây ra. Không lâu về trước Quận vương Tương Thiên Thần phát hiện ngôi mộ địa vương giả trong sơn mạch Đoạn Nha, phái chúng ta đi thăm dò.
– Tiếc rằng vòng ngoài ngôi mộ địa vương giả có nhiều cửu tinh yêu thú bảo vệ, chúng ta không đến gần được, định dụ cửu tinh yêu thú ra rồi hợp thành đại trận lần lượt giết từng con. Nhưng không hiểu sao cuối cùng xúc động cơ quan ngôi mộ địa vương giả, khiến yêu thú cả sơn mạch Đoạn Nha cuồng bạo lên.
– Mấy cửu tinh yêu thú bảo vệ ngôi mộ địa vương giả đều xuất hiện tấn công chúng ta, chúng ta vội vàng ngăn cản. Cuối cùng chỉ còn ba người trốn thoát, mấy cửu tinh yêu thú thì dẫn theo nhiều yêu thú ập đến Quận Võ Uy . . .
– Chết tiệt!
– Tương Thiên Thần đáng ghét!
Dân chúng nghe xong rất tức giận. Thì ra vốn không có yêu thú, toàn do Tương Thiên Thần ham muốn báu vật trong sơn mạch Đoạn Nha mới dẫn đến thú triều tấn công.
So với dân chúng bình thường thì các quận vương liếc nhau, mắt lóe tia sáng. Không ngờ Tương Thiên Thần không nói bậy, trong Quận Võ Uy thật sự tồn tại ngôi mộ địa vương giả, nằm trong sơn mạch Đoạn Nha.
Thủ lĩnh các đại thế lực như Trần Huân thì lòng chìm xuống, chửi thầm Tương Thiên Thần ích kỷ. Nếu Tương Thiên Thần sớm nói cho bọn họ biết tin tức về ngôi mộ địa vương giả, dựa vào phủ quận vương hợp tác cùng các đại thế lực chưa chắc không thể công phá cửu tinh yêu thú bảo vệ, đi vào ngôi mộ địa vương giả.
Lúc này mọi người không rảnh lo nghĩ nhiều nữa.
Giọng Trần Huân ồm ồm vang lên:
– Tất cả võ giả Quận Võ Uy nghe lệnh, từ giờ trở đi toàn thành nhất nhất cảnh giác cấp độ một. Các võ giả nghe theo chúng ta điều khiển, phải bảo vệ Quận thành Võ Uy không cho một con yêu thú nào xâm nhập vào!
Quận thành đang rối lọa, lòng người hốt hoảng bỗng chốc bình tĩnh lại. Tất cả võ giả Quận Võ Uy bắt đầu hành động, chuẩn bị phòng ngự.
Lão nhân Võ điện đến trước mặt các quận vương, cung kính nhờ vả:
– Các vị, hiện tại Quận Võ Uy ta đang trong phút sống chết, mong các vị vứt bỏ hiềm khích lúc trước, dẫn dắt võ giả Quận Võ Uy ta ngăn lại thú triều tập kích.
Bọn họ nghe Thi Lang nói quy mô thú triều, giờ đám cường giả Quận vương Tương Thiên Thần, phủ quận vương chết hết, thực lực Quận Võ Uy trống rỗng. Bằng vào mấy thế lực Quận Võ Uy bọn họ không thể ngăn cản thú triều khủng bố như vậy được. Trước mặt dân chúng thì bọn họ cố ra vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong bụng nóng ruột nóng gan.
Các quận vương nhìn nhau, trong bụng nổi lên nhiều suy tính.
Hoàng Phủ Vô Danh nói thẳng:
– Mấy vị, yêu tộc là kẻ thù lớn của nhân loại chúng ta, giết yêu thú là trách nhiệm của mỗi võ giả đế quốc.
Nghe Hoàng Phủ Vô Danh quận vương nói, đám người Trần Huân thầm mừng.
Hoàng Phủ Vô Danh đổi giọng:
– Nhưng . . . Hiện giờ thú triều thế tới rào rạt, khổng lồ vô cùng. Không phải ta không muốn giúp đỡ mà vì dù chúng ta ra tay cũng không nắm chắc sẽ thắng, vậy nên xin lỗi.
Nụ cười đông cứng trên mặt điện chủ Trần Huân, một số cường giả Quận Võ Uy lòng chìm xuống.
Hoàng Phủ Vô Danh tiếp tục bảo:
– Nhưng điện chủ Trần Huân yên tâm, tuy Hoàng Phủ Vô Danh ta không đi tuyến đầu ngăn địch nhưng tuyệt đối không khoanh tay nhìn. Nếu thú triều đến từ sơn mạch Đoạn Nha thì ta sẽ đi sơn mạch Đoạn Nha một chuyến, dập tắt nguồn thú triều cho Quận Võ Uy.
– Hoàng Phủ Chân, chúng ta đi!
Hoàng Phủ Vô Danh nói xong không đợi đám người Trần Huân có phản ứng gì, gã mang theo Hoàng Phủ Chân phóng lên cao, nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.
– Các vị, Hoàng Phủ huynh nói rất đúng, muốn ngăn cản thú triều nhất định phải chặn từ gốc. Ta cũng đi sơn mạch Đoạn Nha, góp một phần sức cho Quận Võ Uy.
Tuyệt Vô Thần Quận vương quận Lộ Tây, Vương Tương quận vương quận An Định bay lên cao, biến mất phía cuối trời. Trong quảng trường chỉ còn lại quận vương quận Vân Long Tinh Băng Vân, Uất Trì Chiến quận vương quận Sóc Phương, quận vương quận Kim Hà Trương Ngạo Thiên còn chưa đi.
Lòng Trần Huân nổi lên mong chờ, hồi hộp nhìn ba người.
Ba quận vương nhìn nhau, rất muốn giúp nhưng đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Uất Trì Chiến lắc đầu, nói:
– Điện chủ Trần Huân, quy mô thú triều quá lớn, mấy người chúng ta bất lực không ngăn được. Đáng tiếc, nếu lúc trước có nhóm Lâm Tiêu, Quận vương Đông Phương Hiên Viên ở lại thì vài người chúng ta chắc chắn sẽ ngăn lại bầy thú khổng lồ. Tiếc rằng các người không tin lời Lâm Tiêu, hiện tại bọn họ đã đi, chúng ta có lòng mà bất lực, cáo từ.
Uất Trì Chiến xin lỗi xoay người đi.
Quận vương Tinh Băng Vân, Trương Ngạo Thiên cũng lắc đầu thở dài, ba người phóng lên cao biến mất phía cuối trời.
Trần Huân xoay người nhìn nam nhân vạm vỡ, tức giận quát:
– Nhìn xem chuyện tốt ngươi đã làm!
Nếu không phải tại nam nhân vạm vỡ thì sao Lâm Tiêu bỏ đi nhanh như vậy? Hiện tại các quận vương đều đi hết, nhóm người bọn họ sao ngăn cản được thú triều đáng sợ thế này? Các quận vương có thể bỏ đi, nhưng bọn họ là thế lực bản xứ Quận Võ Uy, không đi được, chỉ có thể cùng sống chết với Quận Võ Uy.
Nam nhân vạm vỡ cãi lại:
– Ta làm sao biết Lâm Tiêu nói thật? Hơn nữa ta không tin Lâm Tiêu thật lòng ở lại, chắc chắn bọn họ mục đích gì!
Đối diện nam nhân vạm vỡ là thủ lĩnh mấy thế lực khác ánh mắt giận dữ muốn ăn thịt người.
Trên quảng trường bên dưới, đám cường giả Quy Nguyên cảnh Quận Võ Uy nháo nhào.
– Nếu không tại Lương Quang thủ lĩnh Nguyên Võ thánh địa thì sao đám người Lâm Tiêu rời đi? Giờ thì tốt rồi, Quận Võ Uy chúng ta sắp gặp nguy hiểm.
– Còn nói? Mới rồi ngươi cũng góp phần kêu Lâm Tiêu cút đi.
– Thì sao? Ngươi cũng kêu gào đòi đi chỗ bệ hạ tố cáo hắn!
– Hừ! Ta chỉ nói sướng miệng. Mà đáng chết nhất là Quận vương Tương Thiên Thần, nếu không tại hắn làm gì có thú triều?
Mọi người chỉ trích nhau, lòng vô cùng hối hận.
Trần Huân tức giận quát to:
– Được rồi, mọi người đừng gây gổ nữa, hiện tại hối hận có ích gì? Điều chúng ta có thể làm bây giờ là đồng tâm hợp sức, Quận Võ Uy có sống qua được không phải xem chúng ta.
Trần Huân cũng rất hối hận thái độ đối với Lâm Tiêu lúc trước, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Trần Huân hét lên, toàn trường im thin thít, lòng mọi người nặng trĩu ưu tư.
Cả Quận Võ Uy rơi vào không khí nặng nề vì thú triều, còn trên bầu trời cách Đoạn Nha sơn mạch mấy trăm dặm, đám người Lâm Tiêu đứng trên cao nhìn xuống cảnh tượng khủng bố.
– Grao grao!
Trong sơn mạch phía dưới, các yêu thú khổng lồ gầm rống chạy rầm rầm, thân hình to lớn nghiền nát đá to cổ thụ lớn. Cơ thể yêu thú to cỡ trăm thước, tạo nên hình ảnh vô cùng rung động, làm người run sợ.
Nhất là bầy thú chạy đằng trước nhất. Có mấy con yêu thú to cỡ ngàn thước dữ tợn gầm rống, tiếng gầm chấn vỡ núi hoang san sát nhau, yêu vân sôi trào toàn thân chúng.