Nhóm phó doanh chủ Bạch Hồng Phi không nhìn Quận vương Đông Phương Hiên Viên, không nhìn Đông Phương Nguyệt Mính mà cùng nhìn chằm chằm thiếu niên đẹp trai tóc đen.
Phó doanh chủ Bạch Hồng Phi run giọng nói:
– Lâm Tiêu, là ngươi sao ?
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, lại chất chứa ôn hòa và chút bá đạo:
– Bạch phó doanh chủ, Nguyên phó doanh chủ, Vương phó doanh chủ . . . Các vị, đã lâu không gặp.
Tóc dài màu đen xõa quanh tai toát ra khí chất đặc biệt, mặt cười tươi.
– Thật sự là ngươi!
Mấy phó doanh chủ tợn to mắt, bọn họ đã qua tuổi năm mươi nhưng không kiềm được hốc mắt ướt nước, hai tay run run. Lúc trước nghe tin Lâm Tiêu chết, bọn họ thao thức suốt đêm, không ngờ hai năm sau hắn sống sót quay về.
Trong Quận thành Hiên Dật.
– Nghe nói Lâm Tiêu trở lại, hắn còn sống.
– Là Lâm Tiêu kia ?
– Trừ Lâm Tiêu của Quận Hiên Dật chúng ta ra còn có ai ?
– Thật hay giả vậy ? Chẳng phải trước kia Lâm Tiêu chết vào tay lão ma đầu Thiên Ma của Quận Võ Uy sao ?
– Ta cũng không biết có chuyện gì, nhưng mới rồi thấy Lâm Tiêu đứng bên cạnh Quận vương Đông Phương Hiên Viên, giờ còn trong Trại huấn luyện thiên tài.
Vô số dân chúng lúc trước thấy Lâm Tiêu đều điên cuồng, bọn họ truyền tin cho nhau, một truyền mười, mười truyền trăm. Giây lát sau nguyên Quận Hiên Dật sôi trào.
Về danh tiếng thì Lâm Tiêu ở trong Quận Hiên Dật nổi tiếng không thua gì Đông Phương Hiên Viên, có thể nói là cột trụ tinh thần của thế hệ trẻ Quận Hiên Dật. Ngày xưa Lâm Tiêu chết khiến các dân chúng Quận Hiên Dật tức giận, Quận Hiên Dật và Quận Võ Uy suýt đại chiến. Hiện tại có người thấy Lâm Tiêu sống sót quay về, hỏi sao bọn họ không giật mình, không kích động ?
Tin tức truyền về Trại huấn luyện, các đệ tử chen chúc hướng trung tâm quận thành.
Trong một phòng tu luyện trung giai trại huấn luyện thiên tài, một thiếu nữ mặc áo trắng ngồi xếp bằng. Mắt nàng khép, người tỏa ánh sáng rực rỡ, toát ra hơi thở đáng sợ. Nguyên lực ngoài cơ thể thiếu nữ dần chuyển hóa hướng chân nguyên, đã tới cảnh giới Nửa Bước chân nguyên.
Bùm bùm bùm!
Bên ngoài phòng tu luyện trung giai chợt vang tiếng gõ dồn dập, đánh thức thiếu nữ khỏi tu luyện.
Thiếu nữ mở mắt ra, một đôi mắt lạnh băng, trống rỗng, cô đơn, không chứa chút tình cảm, như huyền băng vạn năm trên núi tuyết không tan, hoặc như nếm đủ thê lương trên đời, khiến người đau lòng.
Thiếu nữ mở cửa phòng tu luyện ra. Một thiếu nữ rất đẹp đứng trước cửa, kích động nhìn thiếu nữ kia.
Thiếu nữ xinh đẹp la lên:
– Lâm Nhu sư tỷ, Lâm Tiêu ca ca của sư tỷ còn sống!
Thiếu nữ ngây người:
– Cái gì ?
Trung tâm trại huấn luyện, phó doanh chủ Bạch Hồng Phi kích động qua đi chợt thấy Lâm Hiên đứng sau Lâm Tiêu.
Phó doanh chủ Bạch Hồng Phi giật mình kêu lên:
– Ngươi là . . . Lâm Hiên ?
Lâm Hiên mỉm cười chào:
– Bạch phó doanh chủ.
Đám người phó doanh chủ Bạch Hồng Phi kinh ngạc kêu lên:
– Ngươi . . . Ngươi không chết ?
– May mắn không chết.
Phó doanh chủ Bạch Hồng Phi áy náy buồn bã nói:
– Lâm Hiên, chuyện năm đó thật sự xin lỗi, nếu không tại chúng ta không kiên trì tiếp thì ngươi không . . .
Lâm Hiên lạnh nhạt nói:
– Bạch phó doanh chủ nghiêm trọng rồi.
Lâm Hiên không hề oán trách, gã đã nhìn thấu tất cả:
– Chuyện năm xưa không phải lỗi của các người, ta biết mọi người cũng khó xử, nên ta không trách móc các vị. Nhưng chuyện này sẽ không cho qua, thiện ác có báo, không phải không báo mà là chưa đến lúc.
Mắt Lâm Hiên lóe tia sáng lạnh. Lâm Hiên không trách tội Trại huấn luyện thiên tài, không trách Võ điện, gã chấp nhận tha thứ cho người và chuyện năm xưa. Nhưng Lâm Hiên mãi mãi không tha thứ cho tứ hoàng tử Bách Lý Huyền.
Đám người phó doanh chủ Bạch Hồng Phi lòng run lên nhìn Lâm Hiên, Lâm Tiêu, muốn nói chuyện nhưng không biết nên nói cái gì. Bọn họ buông tiếng thở dài, chuyện của thanh niên nên để người trẻ tuổi tự quyết định.
Nói chuyện một lát sau Lâm Tiêu kinh ngạc kêu lên:
– Quận vương Đông Phương Hiên Viên, phụ mẫu và tam muội của ta hiện đang ở đâu ?
Mấy năm chưa về nhà, Lâm Tiêu nhớ nhất là phụ mẫu, tam muội.
– Lâm Tiêu, Lâm Nhu muội muội của ngươi hiện tại là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài, đang chăm chỉ tu luyện chuẩn bị tham gia đại tái Phong Vân bảng đế quốc sau nửa tháng nữa. Phụ mẫu của ngươi khi nghe tin về ngươi không lâu sau đã trở lại Thành Tân Vệ.
Lâm Tiêu giật mình kêu lên:
– Bọn họ về Thành Tân Vệ ?
Đông Phương Hiên Viên lắc đầu, nói:
– Lúc trước phụ mẫu của ngươi đã quyết ý, chúng ta có khuyên thế nào cũng vô dụng. Nhưng ngươi yên tâm đi, ta phái mấy cường giả canh giữ ở Thành Tân Vệ, chuyên môn bảo vệ an toàn cho phụ mẫu của ngươi.
Lâm Tiêu yên tâm:
– Quận vương Đông Phương Hiên Viên, ta đi gặp tam muội trước . . .
Lâm Tiêu chợt ngừng lời, nhìn đằng trước.
Một bóng người mặc váy trắng nhẹ nhàng lướt đến, ngơ ngác nhìn hướng Lâm Tiêu. Bốn mắt giao nhau, người mặc váy trắng lệ tràn mi, khuôn mặt ướt đẫm.
– Nhị ca!
Lâm Nhu lao vào ngực Lâm Tiêu, gào khóc:
– Nhị ca, là nhị ca sao ? Thật sự là nhị ca ? Tam muội cứ nghĩ sau này không còn được gặp nhị ca nữa!
Lâm Nhu khóc nức nở, nước mắt thấm ướt vạt áo Lâm Tiêu. Trong trại huấn luyện Lâm Nhu mạnh mẽ làm người chùn bước, kiêng dè, kính sợ nhưng lúc này nàng như một đứa bé yếu đuối, bất lực.
Lâm Tiêu ôm Lâm Nhu:
– Tam muội, là ta đây, nhị ca đây.
Lâm Tiêu đau xót nói:
– Tam muội nhìn xem còn có ai ?
Lâm Tiêu buông Lâm Tiêu ra, tránh sang một bên.
Lâm Nhu trợn to mắt ướt nước:
– Đại . . . Đại . . .
Lâm Hiên mỉm cười nói:
– Tam muội, thấy đại ca mà không nhớ sao ? Ta nhớ ngày xưa tam muội là nhóc con hay chảy nước mũi, ai dè bây giờ đã lớn tướng như vậy.
Giọng điệu Lâm Hiên bình tĩnh nhưng Lâm Tiêu nghe ra trong đó chứa kích động, run rẩy giấu trong thanh âm, trong ánh mắt Lâm Hiên.
– Đại ca!
Lâm Nhu ngơ ngẩn ngừng khóc, kích động trợn to mắt không dám tin.
– Ha ha ha ha!
Ba huynh muội nhìn nhau, tình thân ấm áp bao phủ, đây là tình cảm máu hòa tan nước, vĩnh viễn không biến mất.
Mọi người nhìn cảnh tượng huynh muội đoàn tụ cũng bật cười, thấy lòng ấm áp.
Một lúc sau Lâm Tiêu quay đầu mở miệng nói:
– Hiên Viên quận vương, ta và đại ca trở về Thành Tân Vệ trước.
Đông Phương Hiên Viên gật gù đồng ý:
– Được.
Đông Phương Hiên Viên hiểu tâm tình của Lâm Tiêu, gã chợt nhớ một điều:
– Lâm Tiêu, ngươi là mục tiêu của tất cả thiên tài Quận thành Hiên Dật chúng ta, giờ ngươi bình an trở lại, không lâu sau tin tức Quận Võ Uy cũng truyền khắp đế quốc. Ngươi có thể gặp mặt đệ tử trại huấn luyện, dân chúng trong quận thành được không ? Không cần nói gì, để mọi người biết ngươi còn sống là được.
Lâm Tiêu gật đầu, nói:
– Cũng được.
Trực giác Lâm Tiêu nhạy bén cảm nhận được các dân chúng trong quận thành xao động, gặp mặt chỉ là chuyện nhỏ với hắn. Hơn nữa lần này trở về Lâm Tiêu không che giấu gì.
Lâm Tiêu phóng lên cao, đứng ngạo nghễ trên bầu trời Quận thành Hiên Dật nhìn xuống dân chúng bên dưới.