– Vô Song bá kiếm – Diệt Thiên Thức!
– Tung Hoành Như Nguyệt – Lạc Tuyết Vô Ngân!
– Giết!
Hai người đồng thời giận quát một tiếng, quang hoa bộc phát, bắn thẳng về hướng Lâm Tiêu, hai cỗ lực lượng va chạm trên hư không, cuối cùng hình thành một cỗ lực lượng cực lớn ầm ầm nghiền áp Lâm Tiêu.
– Lần này nhìn ngươi làm sao ngăn chặn!
Triệu Vô Cực cùng Hứa Mạn nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt điên cuồng, sát khí trải rộng.
Bọn hắn không tin lúc này đối phương còn lực lượng ra tay, một khi Lâm Tiêu không đối phó được một kích liên thủ của họ mà sơ sẩy, sẽ là lúc hai người toàn diện áp chế.
– Vốn không muốn bại lộ quá nhiều lá bài tẩy, hiện tại xem ra đã không còn cách nào!
Lâm Tiêu lắc đầu, vào lúc này hắn cũng đã không kịp thi triển Tinh Thần Khung Ấn cùng nhị muội chân hỏa, dù sao cũng cần phải có quá trình tích lũy, duy nhất có thể sử dụng chính là nó.
Tâm niệm vừa động, trước mặt Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện một lô đỉnh phong cách cổ xưa, lô đỉnh đón gió liền biến thành to lớn hơn, nhanh chóng cao ngang thân người, bên trên phát ra năng lượng mênh mông, thần bí khó lường.
– Chẳng lẽ tiểu tử này còn một kiện chí bảo!
Triệu Vô Cực cùng Hứa Mạn không khỏi hoảng sợ, nhưng sau khi cẩn thận đánh giá Bát Quái Lô, không khỏi thở ra một hơi dài, bởi vì bọn hắn không cảm nhận được chút khí tức vương giả trên lô đỉnh, hiển nhiên không phải là chí bảo.
– Chỉ là một phá lư hương mà cũng muốn ngăn cản tấn công của chúng ta, quả thật là người si nói mộng!
Hai người cười lạnh, chỉ cần không phải chí bảo, hai người cũng không chút sợ hãi, cho dù là chí bảo nhưng gặp hai người liên thủ cũng chưa chắc không có lực đánh một trận.
Trong hư không, Bát Quái Lô cùng một kích liên thủ của hai người ầm ầm va chạm vào nhau.
Một kích liên thủ của hai người yếu ớt không chịu nổi, lập tức bị chấn vỡ, ngay sau đó Bát Quái Lô như gió thổi cỏ rạp nghiền áp thẳng tới chỗ hai người.
– Cái gì?
Hai người chấn động, trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn ngây dại, không tin những gì mình nhìn thấy.
Chẳng lẽ lô đỉnh này là vương giả chi binh hay sao? Nhưng bọn hắn không hề cảm nhận được khí tức vương giả trong đó!
Ngay trong lúc hai người còn đang khiếp sợ, Bát Quái Lô đã đi tới trước mặt Hứa Mạn, hung hăng đánh tới.
– Thiên Đạo Vô Cực – phong!
Hai tay Hứa Mạn vung lên, lúc này nàng đã bất chấp thao tác Diệt Hồn Linh ngăn cản Sinh Tử Ma Bàn của Lâm Tiêu, tầng quang mang sáng lạn trên tay nàng bay ra, hình thành đạo hoa văn quỷ dị bao trùm khắp thân thể nàng, trong phút chốc cả người nàng như bao phủ thêm một vầng sáng màu tím, thần thánh mà cường đại.
Bí pháp này là một môn vũ kỹ phòng ngự cực kỳ cường đại của Di Thiên cung, dùng chân nguyên làm dẫn, hóa thành đạo văn bao trùm thân thể, kết hợp cùng hộ thể chân nguyên khiến lực phòng ngự của võ giả tăng lên thật lớn.
Bát Quái Lô vừa đánh tới, ầm ầm va chạm lên người Hứa Mạn, một tiếng ầm vang, sắc mặt an định của Hứa Mạn đột nhiên lộ ra thần sắc kinh khủng.
Tầng phòng ngự bên ngoài thân thể nàng bị đập vỡ, ngay sau đó là quần áo, hộ giáp dập nát, thân hình bay ngược ra sau phun trào máu tươi, dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng lô đỉnh không chút thương hương tiếc ngọc đánh thân hình nàng khảm sâu vào vách tường phía sau.
– Chư vị, ta không quản được chuyện này nữa!
Ngay thời điểm nguy cơ, Hứa Mạn hoảng sợ quát to một tiếng, trong tay hiện ra một khối thủy tinh trắng, sau đó bị nàng không chút do dự bóp nát.
Phanh!
Thủy tinh vỡ nát, trên thân Hứa Mạn hiện ra bạch mang rậm rạp, ngay sau đó không gian ba động chợt lướt qua, thân hình nàng nháy mắt biến mất, Bát Quái Lô va chạm vào vách tường phía sau, nện ra một hố sâu thật lớn.
– Đáng chết, Hứa Mạn một mình chạy trốn!
Mọi người trợn mắt nhìn một màn này, đặc biệt Triệu Vô Cực, vẻ mặt xanh mét hai mắt cơ hồ phun lửa, đồng thời trong lòng tràn ngập hàn ý.
– Không gian bí bảo sao?
Trong lòng Lâm Tiêu nghĩ thầm, sở dĩ hắn không muốn bại lộ quá nhiều lá bài tẩy chính vì nguyên nhân này, ngay cả Bách Lý Tỳ bệ hạ cũng có bảo vật Hư Không Châu, thiên tài như Hứa Mạn, thế lực của nàng làm sao không lưu cho nàng bí bảo chạy trốn.
Hứa Mạn vừa biến mất, Diệt Hồn Linh nhất thời mất đi người thao tác, bị Lâm Tiêu thu nhập vào Thương Long Tí.
– Còn lại mấy người các ngươi!
Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua đám người Triệu Vô Cực cùng La Bàn, nếu đã động thủ thì tuyệt không thể thả bọn hắn rời đi, thả hổ về rừng không phải tác phong của hắn.
Trong mắt nhóm người La Bàn hiện lên tia hoảng sợ, vì sao bọn hắn lại đắc tội người như vậy, chẳng những thủ đoạn ùn ùn, bảo vật lại nhiều vô số, cường đại tột đỉnh, nếu cho bọn hắn thêm một lần cơ hội, bọn hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn ra tay với Lâm Tiêu, nhưng hiện tại chỉ có thể thừa nhận quả đắng mà mình đã gieo xuống.
– Trước xuống tay với các ngươi, cuối cùng tiếp tục đối phó ngươi!
Lâm Tiêu tay cầm chiến đao, chậm rãi đi về hướng nhóm người La Bàn, Triệu Vô Cực là thiên tài Danh Kiếm sơn trang, muốn đánh chết hắn còn khó hơn giết Hứa Mạn, một khi như vậy thì giết nhóm người La Bàn rồi tính sau.
– Muốn giết chúng ta, không dễ dàng như vậy đâu!
Triệu Vô Cực nổi giận gầm lên một tiếng, trong cơ thể đột nhiên lao ra một cỗ khí tức kinh khủng, uy lực trường kiếm bạo tăng, đem Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn đánh bay, cho tới khi lao ra khỏi trói buộc của Lâm Tiêu.
– Muốn tránh thoát trói buộc của ta? Nằm mơ!
Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, Sinh Tử Ma Bàn nháy mắt đi tới trước người Triệu Vô Cực, một trái một phải kết hợp cùng Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn đem đường lui của hắn hoàn toàn phong kín, xoay tròn làm hao mòn chân nguyên trong cơ thể hắn, vây hắn trong thông đạo.
– Đáng giận, tiểu tử này vì sao có thể đồng thời khống chế mấy đại chí bảo, còn thành thạo như vậy!
Triệu Vô Cực nghĩ mãi không rõ Lâm Tiêu làm sao có thể đồng thời khống chế mấy kiện chí bảo, thậm chí bản tôn cùng phân thân đều có thể đồng thời hành động, phải biết rằng Nửa Bước Vương Giả bình thường khống chế một món chí bảo mới có thể hoàn toàn phát huy được uy lực, khống chế hai kiện đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy, thường thường chỉ có luyện dược sư mới có thể làm được, về phần đồng thời khống chế vài kiện, trước kia chưa từng nghe qua.
Đích xác đối với Nửa Bước Vương Giả bình thường đồng thời khống chế hai kiện chí bảo đã là cực hạn, nhưng đối với Lâm Tiêu từng tu luyện Cửu Ngự Phân Thần thuật mà nói đồng thời đối kháng cùng vài địch nhân chỉ là chuyện thật sự bình thường.
Lợi dụng hai kiện chí bảo khống chế Triệu Vô Cực, Lâm Tiêu điều khiển Bát Quái Lô oanh về hướng nhóm người La Bàn.
– Chết!
Bát Quái Lô cường đại xuyên qua không gian nháy mắt đi tới trước mặt La Bàn.
– Không, ngươi không thể giết ta, giết ta Vương giả Sinh tử cảnh Phái Vô Cực sẽ không bỏ qua ngươi, ta có thể thề, chỉ cần ngươi thả ta, sau này ta sẽ không tiếp tục tìm ngươi gây phiền toái nữa!