– Lão tam nói đúng, mạch Sơn mạch Liên Vân chúng ta không thể như phế vật mạch Sơn mạch Vạn Thú, để Di Thiên cung chủ Đế quốc Thần Võ trưởng thành, bây giờ không tiện xuống tay.
Thanh Thiên Ngưu Mãng Vương toát ra sát khí đậm đặc:
– Thừa dịp tiểu tử này còn trẻ phải nhanh chóng giết chết hắn. Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng đánh bại đệ nhị trọng, tiểu tử này còn đáng sợ hơn cả Di Thiên cung chủ. Không khử hắn sẽ là ác mộng cho yêu tộc ta, dù phải trả chút giá đắt cũng không tiếc!
– Lão đại, để ta đi đi, ta rất muốn gặp tiểu tử này này, xem thử hắn thiên tài cỡ nào.
Huyết Ưng Vương đứng dậy nói:
– Lần này là tiểu tử này giết nhiều thuộc hạ yêu tộc của ta, dọa lùi Thiết Thứ Vương, tính sổ món nợ cũ với hắn.
Thanh Thiên Ngưu Mãng Vương, Ác Long Vương nhìn nhau, gật đầu.
Thanh Thiên Ngưu Mãng Vương nhắc nhở:
– Lão tam, thân phận của ngươi quá mẫn cảm, đừng tự mình ra tay, tìm vài cường giả Yêu Vương cung đi đi. Cần phải chờ hắn ra khỏi thành trì nhân loại mới được hành động. Yêu tộc chúng ta dù sao chưa toàn diện khai chiến với nhân loại, phải cẩn trọng chút, đừng để bị nhân tộc bắt điểm yếu. Còn về Yêu Vương khác thì không cần lo.
Huyết Ưng Vương cười âm trầm:
– Lão đại, ta biết.
Huyết Ưng Vương bước vào hư không, biến mất.
Hoàng cung Đế quốc Võ Linh.
Trong một đại điện xa hoa rộng rãi, Bách Lý Tỉ ngồi trên ngai vàng.
Dưới tay Bách Lý Tỉ, các cường giả cung kính đứng. Khác với chầu triều bình thường, những cường giả này toát ra khí thế khủng bố chấn động hư không, troàn là cường giả đẳng cấp Sinh Tử cảnh, có địa vị cao trong Đế quốc Võ Linh.
– Các vị, việc thanh trừ liên minh ngầm sao rồi?
Một Vương giả mặc giáp bạc tiến lên trước, cung kính nói:
– Khởi bẩm bệ hạ, thuộc hạ dẫn dắt người thanh trừ liên minh ngầm hoàn toàn kết thúc, toàn bộ cứ điểm bị điều tra đã rút đi. Ngoài ra nội ứng trong các đại quận thành, thành trì bị lần lượt nhổ bỏ. Nhưng còn nhiều võ giả liên minh ngầm lẩn vào đế quốc, thuộc hạ đang điều tra.
Người này là phó thống lĩnh khác của quân đội Đế quốc Võ Linh, Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, Thiên Thuẫn Vương.
– Rất tốt.
Bách Lý Tỉ gật đầu, nói:
– Tạm ngừng thanh trừ liên minh ngầm đi.
Vừa trải qua thú triều tập kích thời gian dài, giờ thanh trừ liên minh ngầm, Bách Lý Tỉ bệ hạ biết võ giả trong quân đội Đế quốc Võ Linh đã mệt mỏi vô cùng. Nếu mục tiêu đã hoàn thành, Bách Lý Tỉ sẽ cho mọi người thả lỏng chút, không thì sợi dây cứ căng cứng có ngày đứt.
Bách Lý Tỉ hỏi tiếp:
– Các ngươi điều tra tung tích của Tiêu Dao Vương sao rồi?
Thiên Thuẫn Vương quỳ một gối trả lời:
– Thuộc hạ vô dụng không thể điều tra ra tung tích của Tiêu Dao Vương, xin Bệ hạ thứ tội.
– Thôi, không phải lỗi của ngươi.
Bách Lý Tỉ bệ hạ biết cường giả như Tiêu Dao Vương nếu cố ý muốn trốn thì tình báo của đế quốc không điều tra ra được. Dù sao Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng lên trời xuống đất không chỗ không đi được, gió thổi cỏ lay là chạy trốn ngàn vạn dặm, sẽ không bị khu vực trói buộc.
Bách Lý Tỉ đứng dậy nói:
– Được rồi, mấy ngày này các vị vất vả, hãy ở nhà tu luyện đi. Tiếp theo trẫm đích thân đi Quận Hiên Dật một chuyến.
Có cường giả lên tiếng khuyên:
– Bệ hạ, lúc này du hành thì không ổn.
Đang trong thời kỳ nhạy cảm, Bách Lý Tỉ rời khỏi đế đô, trong đế đô xảy ra tình huống gì hay bệ hạ ở bên ngoài gặp nguy hiểm thì nguyên Đế quốc Võ Linh sẽ nguy hiểm.
Vẻ mặt Bách Lý Tỉ bá đạo, thái độ mạnh mẽ nói:
– Trẫm quyết phải đi Quận Hiên Dật, các vị không cần lo an toàn của trẫm, trong Đế quốc Võ Linh không ai có thể làm trẫm gặp nạn.
Nhưng các cường giả trong đại điện vẫn không yên tâm, xin cho đi cùng. Bách Lý Tỉ từ chối hết.
Trong đám người, Bách Lý Tuyền đứng ra nói:
– Phụ hoàng, hãy cho Tuyền nhi đi chung, cũng có người ở bên cạnh hầu hạ phụ hoàng.
Bách Lý Tỉ không từ chối, các cường giả sửng sốt, thầm suy tư.
Thời gian như nước chảy trôi qua.
Quận Hiên Dật, hồn hải trong não Lâm Tiêu dao động kịch liệt.
Trong hồn hải, lực lượng linh hồn hợp thành các hoa văn quái dị, có bí pháp Thông Thiên Nhãn dẫn động nở rộ ánh sáng chói lòa.
Muốn thi triển Thông Thiên Nhãn thì hải kết hợp hoàn mỹ lực lượng linh hồn và tinh thần lực. Mặc dù Lâm Tiêu có kinh nghiệm tinh thần lực, chân nguyên dung hợp thành tâm hỏa nhưng hắn vẫn gặp khó khăn lớn.
Lâm Tiêu trầm ngâm nói:
– Lực lượng linh hồn khác với chân nguyên, nó vô hình vô chất, không thể nắm bắt. Muốn kết hợp lực lượng linh hồn và tinh thần lực thì phải tách một phần lực lượng linh hồn ra khỏi hồn hải trước, diễn biến thành vật chất hữu hình rồi mới kết hợp với tinh thần lực.
Thông Thiên Nhãn rất bí ẩn, tu luyện cũng vô cùng khó khăn. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Lâm Tiêu tu luyện Thông Thiên Nhãn, nhưng hắn còn xa mới tu luyện thành công đệ nhất trọng.
Lâm Tiêu không bỏ cuộc, hắn đã tu luyện Cửu Ngự Phân Thần thuật, Hồn quyết, độ mạnh và tạo nghệ linh hồn hơn xa Vương giả bình thường, hắn không tin mình không tu luyện ra Thông Thiên Nhãn được.
Lần lượt tu luyện, Lâm Tiêu không ngừng dựa theo bí pháp trong Thông Thiên Nhãn ngưng tụ ra thần hồn, tinh thần lực.
Mười lần.
Trăm lần.
Ngàn lần.
Vạn lần.
Đột nhiên có hai lực lượng sau bao lần Lâm Tiêu thử rốt cuộc hoàn mỹ kết hợp.
Xoẹt!
Giữa trán Lâm Tiêu nứt ra khe hở nhỏ, như mở ra con mắt thứ ba bí ẩn. Hồn quang màu tím toát ra.
Vù vù vù!
Hồn quang vô ảnh vô hình, nháy mắt quét qua vạn dặm, toàn bộ hình ảnh đập vào mắt Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu mừng rỡ đứng dậy:
– Thành công!
Cuối cùng luyện thành Thông Thiên Nhãn đệ nhất trọng.
Thật ra công hiệu của Thông Thiên Nhãn tương đồng với Hồn quyết, điều khác biệt là Hồn quyết là dùng lực lượng thần hồn cường đại khếch tán, phạm vi có hạn nhưng tỉ mỉ. Thông Thiên Nhãn là thần hồn và tinh thần lực kết hợp, phạm vi rộng hơn, nhạy cảm với sinh mệnh hơn, có thể chủ động bỏ qua vật chất không phải sinh mệnh trong phạm vi quét hình, giảm bớt tiêu hao thần hồn. Hơn nữa Thông Thiên Nhãn bí ẩn hơn, khi tu luyện đến đệ nhị trọng có thể làm thủ đoạn công kích, vô cùng đáng sợ.
Dù vui vẻ nhưng Lâm Tiêu không đắc ý quên tất cả. Tu luyện Thông Thiên Nhãn xong năng lực sinh tồn của Lâm Tiêu tăng mảng lớn, có thể né tránh nhiều vị trí nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là hắn mạnh hơn nhiều. Nếu bị cường giả theo dõi Lâm Tiêu vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Tiêu không tu luyện tiếp, hắn đến phủ quận vương.
Đám người Đông Phương Hiên Viên quận vương thấy Lâm Tiêu thì mừng rỡ chào:
– Lâm Tiêu!
Mấy hôm nay Lâm Tiêu luôn bế quan, bọn họ có muốn cũng không gặp được, lại không dám quấy rầy hắn.
Lâm Tiêu mở miệng nói:
– Mọi người chuẩn bị đi, sắp có khách quý đến rồi.
Đám người hoang mang hỏi:
– Khách quý?
Lâm Tiêu ngước đầu lên:
– Đến rồi.
– Không uổng là đệ nhất thiên tài Đế quốc Võ Linh ta, cảm ứng rất nhạy bén.
Trong đại sảnh, không gian sóng gợn lan tràn, một nam nhân trung niên mặc long bào màu vàng cùng với một thiếu nữ bước ra từ hư không.