Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 264: Nam chinh bắc chiến B

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Trương Tu đã dẫn hai vạn tinh binh đi ngày đêm, thuận kênh đào mà lên, lặng yên không một tiếng động đã tới Phương Sơn.

Sau khi đến Phương Sơn, Trương Tu đã cũng không nóng lòng tiến quân, chỉ phái binh chiếm giữ Phương Sơn trước, để ngừa tặc khấu tập kích Lạc Khẩu.

Hắn tuy sốt ruột, nhưng cũng không nóng vội, nhiều năm chinh chiến cho hắn biết, dũng khí có thể cho ngươi mạng sống, nhưng xúc động chỉ có thể cho ngươi cái chết.

Trong giới thảo mãng, có rất nhiều hào kiệt, rất có thể có kỳ nhân dị sĩ ẩn thân trong đó, Trương Tu đã biết Địch Nhượng, Lý Mật có thể công Kim Đê quan thì đã không thể xem thường, hôm nay tặc binh tụ chúng mười vạn, hắn bất quá chỉ hai vạn tinh binh, tuy nói hoàn toàn không sợ hãi, nhưng cũng phải hành sự chu toàn.

Phương Sơn ở phía nam Yển Sư Hổ Lao, cùng Yển Sư, Hổ Lao tạo thành thế tam giác, mà Lạc Khẩu là ở trong tam giác đó.

Giang Nam là nơi chứa nhiều lương thực, Lạc Khẩu chiếm giữ con đường thông thương lớn nhất, đạo phỉ có thể tụ nhanh như vậy, một yếu tố cũng là do Huỳnh Dương trữ lương thảo sung túc, Trương Tu đã nghĩ tới đây, đã quyết định lấy ổn cầu thắng, chiếm giữ Lạc Khẩu này, tuyệt đối không thể để cho đạo phỉ đoạt đi.

Thành Huỳnh Dương ở phía đông Phương Sơn Hổ Lao, Phương Sơn, Hổ Lao, cùng thành Huỳnh Dương, lại tạo thành thế tam giác, nghĩ đến đây, Trương Tu đã tinh thần cũng phấn chấn, thành Hổ Lao tường cao thành dày, địa thế cực kỳ hiểm ác, binh tinh lương đủ, hôm nay có Bùi Nhân Cơ canh gác, làm cho hắn cũng không lo lắng, nếu như lúc này có một nhánh kì binh nữa…

Nghĩ tới đây Trương Tu đã hai hàng lông mày cau lại, ánh mắt từ phương xa chuyển đến trên người ba người.

La Sĩ Tín, Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim đều im lặng, cũng đưa mắt nhìn về phương xa, bảo trì sự trầm mặc…

Bọn họ rất ít khi trầm mặc như vậy, Trương Tu đã có chút bùi ngùi, thầm nghĩ ba người này theo mình đánh Đông dẹp Bắc, trung tâm có thừa, nhưng nếu cứ thế mà đánh tiếp, bản thân cũng có chút mệt mỏi, huống chi là bọn hắn.

Mệt mỏi không đến từ thân thể, mà là trong sự bi ai hằn sâu trên khuôn mặt.

Dương Quảng không thay đổi sách lược trị quốc, thì cuộc chiến này nhất định không thể thủ thắng, mà thắng thì đã sao, Trương Tu đã nghĩ tới đây, thần sắc nhiều ít có chút hoảng hốt…

“Tướng quân, phía trước có thám tử hồi báo” La Sĩ Tín lớn tiếng nói.

Một kỵ sĩ từ xa chạy tới, lập tức phi thân xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Trương tướng quân, quân tình ở tiền phương báo lại”.

Thám tử trình văn thư lên, Trương Tu đã mở ra xem, mày chợt nhíu lại, La Sĩ Tín ở một bên hỏi, “Tướng quân, làm sao vậy?”

Trương Tu đã đem văn thư đưa cho La Sĩ Tín, than nhẹ một tiếng, “Quận Huỳnh Dương đã có ba huyện bị phá, Huỳnh Dương hiện nay trừ bên ngoài thành Huỳnh Dương ra, các quận huyện còn lại đa phần đều bị phá, Huỳnh Dương đã trở thành một tòa cô thành. Đạo phỉ thậm chí còn lui tới trước Hổ Lao quan. Chư đạo Hà Nam đa số đã quy phục Ngõa Cương, thanh thế to lớn. Theo quân tình tiền phương cho biết, thì có Vương Đức Nhân, Bành Hiếu Tài, Mạnh Nhượng dựa lưng mà làm loạn, đạo phỉ hiện nay còn hơn lúc chúng ta xuất phát, thanh thế càng lúc càng lớn, không thể khinh thường”.

La Sĩ Tín nghe xong nhíu mày, Vương Đức Nhân, Bành Hiếu Tài cùng Mạnh Nhượng mà Trương Tu đã đề cập tới đều từng là địch thủ, cũng cầm binh mấy vạn, quấy nhiễu Trung Nguyên.

Ba người hiện nay tuy không phải là nổi, nhưng cũng đều là làm loạn một phương, hôm nay đều nhập vào Ngõa Cương, đích xác là chuyện làm cho người ta đau đầu.

Nhìn thấy Trương Tu đã lo lắng, La Sĩ Tín an ủi nói: “Tướng quân không nên lo lắng, Huỳnh Dương Hổ Lao hai thành binh tinh lương đủ, chỉ cần chuyên tâm phòng thủ, tặc khấu tuyệt đối không thể làm gì được”.

Trương Tu đã trầm ngâm nói: “Ta lo lắng không phải điểm ấy, mà là đạo phỉ Huỳnh Dương trải rộng, chúng ta ra quân quá nửa là không thể bí ẩn hành sự, chỉ sợ đạo phỉ lần nữa nghe gió mà chạy, không thể trừ tận gốc. Thúc Bảo, Giảo Kim, các ngươi có kế sách gì không?”

Trước đây thương nghị quân cơ, Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim đều tích cực hưởng ứng, hôm nay quân tình truyền đến, hai người lại có chút yên lặng.

Nghe được Trương Tu đã hỏi, Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim đi tới, đều lắc đầu, Tần Thúc Bảo nói: “Tướng quân, lần này đạo phỉ thanh thế to lớn, lại vừa chiếm cứ lương thảo ở Huỳnh Dương, lương thảo không lo. Chúng ta không thể khinh địch, dựa vào Phương Sơn, theo lệ cũ mà xuất kích, tặc binh có thể bại”.

Trình Giảo Kim cũng gật đầu, “Tặc binh thế lớn, nhưng binh lực không mạnh, kháng không được tinh binh Đại Tùy trùng kích, ta cũng thấy lấy ổn mà cầu thắng là tốt nhất”.

Trương Tu đã gật đầu, “Thúc Bảo, Giảo Kim, lời các ngươi nói cùng suy nghĩ của ta không mưu mà hợp. Chỉ là hôm nay tặc binh thế lớn, mũi nhọn không thể xét theo lẽ thường, chánh binh mặc dù tốt, nhưng tổn thất cũng lớn…”

“Vậy tướng quân có cái nhìn thế nào?” Ba người không hẹn mà cùng hỏi.

Trương Tu đã trầm giọng nói: “Huỳnh Dương, Phương Sơn, Hổ Lao thành thế tam giác, Huỳnh Trạch lại ở sau Huỳnh Dương. Tặc binh tuy mạnh, nhưng tạm không dám binh động Hổ Lao, chỉ có thể tại phụ cận Huỳnh Dương cướp phá, sớm đánh tan một ngày, dân chúng sớm một ngày thoát cơn nước lửa. Y theo ta suy nghĩ, nếu như có một người có thể trực tiếp đi tới Hổ Lao, dẫn dẫn hai ngàn tinh binh khinh kỵ (kỵ binh hạng nhẹ) ra khỏi thành, theo Hoàng Hà đi xuống, lấy kì binh bất ngờ chiếm cứ Huỳnh Trạch, cùng chúng ta hình thành thế tiền hậu giáp kích, mạnh mẽ trùng kích phía sau đạo phỉ vây công Huỳnh Dương, địch binh hoảng loạn, nhất định sẽ bại”.

Ba người đều gật đầu, nhưng lại đều trầm mặc.

Trương Tu đã trên mặt khổ ý càng đậm, lẩm bẩm nói: “Chỉ cần một tướng dẫn mấy ngàn tinh binh… Người nào có thể làm được?”

Cả tam đều trầm mặc, Trương Tu đã cũng trầm mặc xuống.

Gió núi lất phất, có chút lạnh lẽo, đại kỳ hành quân tung bay trong gió, ở trên có một chữ Trương, thoạt nhìn cũng cô đơn vô hạn.

Hai vạn đại quân đóng ở Phương Sơn, bỗng nhiên biến thành yên tĩnh không tiếng động, binh sĩ đóng quân ở xa xa không có nhìn về phía mấy người Trương Tu Đà, mà nhìn về hướng đông bắc có chút thê lương.

Nơi đó, qua bình nguyên, vượt sông, giải khai đạo phỉ trùng trùng ngăn trở, mà tới nơi mà hồn của bọn họ mơ mộng quanh quẩn.

Trương Tu đã lần này dẫn theo hai vạn tinh binh, cơ hồ đều là tinh binh lúc đầu theo hắn đánh Đông dẹp Bắc.

Các binh sĩ này phần lớn đều là người Tề quận, đi theo Trương Tu đã nhiều năm, thân kinh bách chiến, cùng sinh cùng tử, cơ hồ trường hợp nào cũng đều đã thấy qua.

Bọn họ không sợ sinh tử tàn sát, trước kia chỉ là vì bảo vệ gia đình vì người thân, nhưng còn bây giờ thì sao, người thân đã cách quá xa.

Trương Tu đã trầm mặc, ba tướng trầm mặc, các binh sĩ cũng trầm mặc, nhưng tâm tư như nước thủy triều cũng không phải một mình Trương Tu Đà. Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên sự bi thương, loại tình hình này trước kia hắn cũng đã từng gặp qua.

Lúc trước khi tấn công Vô Thượng vương, tặc binh rất nhiều, Tùy quân hết lương, chống đỡ không được mấy ngày. Mặc cho tinh binh đúc bằng sắt, nhưng nếu không có lương thảo, cũng tuyệt đối chống đỡ không được mấy ngày. Trương Tu đã là danh tướng Đại Tùy, so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng xuất binh nằm ở sự hợp lý, lấy bất ngờ mà thắng. Hắn lúc ấy nghĩ kế, giả vờ rút lui, rời xa tặc binh đến tấn công, nhưng lại lưu người đi thiêu đốt lương thảo của Vô Thượng vương, tặc binh lương thảo một khi cạn, hiển nhiên sẽ bại, đến lúc đó lại dẫn đại quân phản công, đã thu được toàn thắng.

Nhưng kế sách của hắn tuy tốt, hỏi có ai chịu đi, các tướng lại không người nào nhận. Sau có Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín rốt cục đứng ra, dẫn tinh binh tập kích, vừa lúc gặp Lý Tĩnh đến, rốt cuộc kích phá được Vô Thượng vương. Ba tướng đều là người mà hắn cực kỳ tín nhiệm, làm sao mà nghe không ra ý trong lời của hắn, Trương Tu đã nghĩ tới đây, than nhẹ một tiếng, “Rốt cuộc là người nào…”

Ánh mắt quét tới, Tần Thúc Bảo ánh mắt lẳng đi, La Sĩ Tín gục đầu xuống.

“Nếu như tướng quân không chê lão Trình ra thô mãng, ta có thể đi Hổ Lao xin binh xuất phát” Trình Giảo Kim đột nhiên nói.

Trương Tu đã vui mừng, nhưng bi thương càng nhiều hơn, hắn không có trách cứ Tần Thúc Bảo cùng La Sĩ Tín, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên sự áy náy đối với bọn họ.

“Giảo Kim trong thô có tinh, có thể đảm nhiệm” Trương Tu đã phấn chấn tinh thần, “Lão phu cũng nên tự tay viết một phong thư. Giảo Kim nhanh chóng đi Hổ Lao lãnh binh thuận Hoàng Hà mà xuống, đi đường vòng đến Huỳnh Trạch, nếu như thuận lợi, bốn ngày sau chúng ta tiền hậu giáp kích vây công chư đạo Huỳnh Dương…”

Trương Tu đã ngồi xuống, trên mặt đất đầu tiên là vẽ lại chi tiết bố trí, rồi quay về lều viết một phong thư giao cho Trình Giảo Kim, mỉm cười nói: “Giảo Kim, ngươi vai gánh trách nhiệm nặng nề, việc này nếu thành, ngươi tất sẽ được ghi công đầu”.

Trình Giảo Kim cười rộ lên, “Công lao thật ra không nghĩ tới, chỉ muốn sớm bình phỉ, quay về nhà sớm một chút”.

Hắn sau khi nói xong những lời này, xoay người lên ngựa, nhằm hướng bắc chỗ Hổ Lao quan mà phóng đi, Trương Tu đã im lặng nhìn bóng lưng của hắn, cho đến khi biến mất không thấy. Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín vẫn đang nhìn Trương Tu Đà, thấy Trương Tu đã quay đầu lại, lại dời ánh mắt đi. Trương Tu đã kỳ quái hỏi, “Các ngươi có việc sao?”

Tần Thúc Bảo lắc đầu, La Sĩ Tín lại hỏi một câu, “Trương tướng quân, cho dù đánh bại Địch Nhượng, Lý Mật Ngõa Cương thì thế nào?”

Trương Tu đã khẽ giật mình, hình như chưa từng lo lắng qua vấn đề này, một lúc lâu sau mới nói: “Ta mới vừa nói, đạo phỉ chỉ là đạo phỉ, giết chóc cướp phá không gì không làm, chúng ta là binh sĩ Đại Tùy, tất phải bảo vệ sự an bình của dân chúng”.

La Sĩ Tín còn muốn nói cái gì, rốt cuộc lại thay đổi đề tài, “Tướng quân, ăn cơm thôi”.

Trương Tu đã gật đầu, truyền lệnh xuống đào bếp nấu cơm, đợi khi cơm chín, Trương Tu đã lại đi ra trước tuần doanh, nhìn thấy binh sĩ ba người một nhóm, năm người một đám yên lặng ăn cơm, tùy ý tìm một chỗ mà ngồi xổm xuống.

Các binh sĩ nhìn thấy là Trương Tu Đà, đều đứng lên, thấp giọng nói: “Tướng quân…”

Trương Tu đã phất tay ý bảo các binh sĩ tiếp tục ăn cơm, tiện tay cầm một chén cơm tự mình bới cơm, cầm lấy đôi đũa làm từ nhánh cây, cùng mọi người ăn cơm.

Các binh sĩ nhìn Trương Tu Đà, trong mắt có chứa sự khâm phục cùng tôn kính. Trương Tu đã nếu như bỏ chiến giáp trà trộn vào trong bọn họ, thật sự không khác gì lão nông. Trương Tu đã uy danh cực kỳ hiển hách, nhưng đối với các binh sĩ thật sự không tệ, cùng mọi người ăn cơm cũng rất là tự nhiên.

Những binh sĩ xem Trương Tu đã là tướng quân, cũng là bằng hữu, cũng là phụ thân, cũng là huynh đệ cùng sinh cùng tử…

Trương Tu đã ăn nửa chén cơm, nhìn thấy một binh sĩ còn trẻ bên cạnh chén cơm chỉ là ăn vài miếng, nhẹ giọng hỏi, “Tại sao không ăn cơm?”

Binh sĩ lấy làm kinh hãi, từng ngụm từng ngụm mà lùa cơm, chỉ là do ăn quá mau, cơm bị nghẹn vội cuống quít ho khan, cơm trong miệng phun ra ngoài đất.

Những người khác đều nhìn binh sĩ nọ, không có sợ hãi, nhưng nhiều ít lại có chút tràm mặc. Trương Tu đã đi qua, nhẹ nhàng giúp hắn vỗ vỗ sau lưng, binh sĩ được yêu mà sợ, vội buông chén cơm xuống, rốt cuộc ngừng ho, nhưng vẻ mặt đỏ bừng, “Tướng quân…”

Hắn nói nửa chừng, lại đưa đũa đi nhặt những hạt cơm trên mặt đất, rồi đưa từng hạt lên miệng, người khác trong mắt chỉ có sự đồng tình, không có kỳ quái.

Trương Tu đã cũng đưa đũa gặp một miếng cơm ở trên mặt đất, đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Binh sĩ lại vừa muốn ho, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, lo sợ nói: “Tướng quân, chén cơm này ta đã ăn xong rồi”.

Trương Tu đã cười cười, “Không sao, ngươi tốt lắm, biết lương thực này một miếng cũng không được lãng phí”. Hắn sau khi nói xong, hai mắt cũng có chút mờ đục, vẻ sầu khổ trên mặt lại lộ ra nụ cười, “Các ngươi cũng tốt lắm”.

Các binh sĩ trong mắt cũng là nước mắt lưng tròng mà nhìn nhau, rồi lại nhìn Trương Tu Đà, tràn đầy sự kích động…

Trương Tu đã chậm rãi đứng lên, gật đầu, xoay người muốn rời đi. Một binh sĩ đột nhiên kêu lên: “Tướng quân, ta có thể hỏi người một câu được không?”

“Ngươi nói đi” Trương Tu đã xoay người lại, giống như một người cha nhìn binh sĩ, tràn đầy sự cổ vũ.

“Chúng ta rời quê quán đã lâu, chúng ta lúc nào thì mới quay về?” Binh sĩ được khuyến khích nên có dũng khí, nhìn thấy ánh mắt rất khoan dung của Trương Tu Đà, ngược lại lo lắng nói không nên lời, “Ta… ta… ta rất muốn… về nhà, rất nhớ… người thân”.

Hắn nói mấy chữ, đã dùng hết khí lực toàn thân, trong mắt cũng đã có nước mắt.

Binh sĩ ở một bên cũng trầm mặc, có người nhìn Trương Tu Đà, có người nhìn binh sĩ nói chuyện, có người cúi đầu, cũng có người trên mặt lặng yên không một tiếng động mà nước mắt lạnh như băng chảy xuôi xuống.

Bọn họ đi theo Trương Tu Đà, đánh đâu thắng đó, nhưng bọn họ dù sao cũng là người, cũng có cảm tình, cũng nhớ tới cha mẹ không ai lo, cũng nhớ tới thê tử đang chờ đợi, cũng nhớ tới con gái khóc đòi ăn, binh sĩ nói ra chính là tiếng lòng của rất nhiều người nơi đây.

Trương Tu đã không có trách, chỉ là than nhẹ nói, “Lão phu xin lỗi các người…”

Binh sĩ hoảng sợ, thịch thịch quỳ rạp xuống đất, khấu đầu nói, “Tướng quân, ta không có bất mãn, người không cần xin lỗi chúng ta. Năm đó nếu không có người khai thương mở lương, dân chúng Tề quận không biết sẽ chết đói bao nhiêu, mạng của chúng ta, mạng của người nhà húng ta đều là do tướng quân một tay ban cho, đại ân đại đức của tướng quân, chúng ta trọn đời khó quên!”

“Đại ân đại đức của tướng quân, chúng ta trọn đời khó quên” Binh sĩ chung quanh đều quỳ xuống, cùng kêu lên.

Trương Tu đã mắt rưng rưng, đi tới đưa tay đỡ các binh sĩ, giống như đối đãi với con của mình vậy.

Tề quận khai thương mở lương, Trương Tu đã trong đầu lại hiện lên lúc ấy, cảm giác rất xa xôi, mà lại như ở trước mắt.

Năm ấy Dương Quảng viễn chinh Cao Lệ, Tề quận vốn thuế phú rất nặng, lại gặp phải thiên tai, lương thực rất quý, thậm chí đổi ngang cân nặng với tiền. Dân chúng gặm vỏ cây, ăn cỏ để sống qua ngày, Trương Tu đã chờ không được tấu rõ tình huống với Dương Quảng, dân chúng cũng chờ không nổi. Trương Tu đã không đợi Thánh chỉ của Dương Quảng, đã quyết định khai thương mở lương. Các quan Tề quận đều biết Thánh thượng nghi tâm rất nặng, tội danh một mình khai thương cũng cùng cấp với mưu phản, cũng khuyên Trương Tu đã không thể coi thường vọng động, tránh gặp phải họa sát thân. Trương Tu đã nói với các quan ở Tề quận, Thánh thượng cách quá xa, nếu xin Thánh chỉ, thì không biết sẽ có bao nhiêu người chết đói nữa. Khai thương mở lương, lão phu một mình gây nên, nếu Thánh thượng trách cứ, lão phu một mình gánh chịu.

Đúng là bởi vì Trương Tu đã kiên trì cùng đảm đương, vô số dân chúng ở Tề quận tránh khỏi chết đói, lại bởi vì Trương Tu đã tác chiến dũng mãnh, vì Dương Quảng thủ vững sau khi chinh phạt Cao Lệ, Dương Quảng sau khi biết việc này cũng không có trách cứ, ngược lại còn trấn an, tưởng thưởng cho Trương Tu Đà. Các binh sĩ này đa số nhà ởtại Tề quận, cha mẹ huynh đệ tỷ muội bởi vậy mà được cứu sống, đối với Trương Tu đã hiển nhiên cảm ân đức, binh sĩ vừa rồi ho phun cơm ra trong mắt người bình thường, nhặt lên ăn thật sự vô cùng buồn cười, nhưng làm soa có thể biết, những hạt cơm này trong lòng binh sĩ thật sự so với vàng còn muốn quý trọng hơn.

Trương Tu đã nâng các binh sĩ dậy, cảm thán nói: “Chúng ta đích xác rời đi đã lâu, các ngươi nhớ tới người nhà cũng là chuyện thường tình, lần này đánh bại Ngõa Cương, giải vây Huỳnh Dương xong, lão phu sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các người trở về Tề quận bảo vệ gia viên”.

Mọi người cùng kêu lên: “Tạ ơn tướng quân!”

Trương Tu đã mặc dù già, sống lưng vẫn thẳng, chỉ là thần sắc lại càng sầu khổ, khóe miệng còn dính hạt cơm, nhẹ nhàng nuốt xuống, cảm giác tràn đầy cay đắng!

***

“Trương Tu đã muốn cùng Địch Nhượng, Lý Mật khai chiến” Tiêu Bố Y nhìn lá cây có chút vàng ở trên cây, nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói lần này Ngõa Cương thanh thế to lớn, không phải tầm thường, chỉ sợ lại có một phen thảm thiết”.

“Đây là chuyện tốt, chúng ta chiếm cứ thành Tương Dương, tuy nói hôm nay giao thông cách trở, nhưng tin tức một ngày nào đó truyền tới tai Dương Quảng, nếu như Trương Tu đã có ở đó, sẽ không thể không đến đánh chàng. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chúng ta lại có chút thời gian chuẩn bị” Bùi Bội ở bên cạnh Tiêu Bố Y, nhỏ nhẹ nói.

Tiêu Bố Y trên mặt đã nhuốm vẻ bi ai, “Vô luận như thế nào, ta cuối cùng vẫn kính trọng Trương Tu Đà, không muốn cùng hắn là địch”.

“Cho dù hắn muốn giết chàng?” Bùi Bội nhẹ giọng hỏi. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Hắn muốn bố cục giết ta, ta sẽ bố cục giết hắn, cái này vốn là chuyện hiển nhiên. Nhưng chuyện xong ta nghĩ lại, hắn tự thấy không sai, ta cũng tự nhận không sai, sai ở đây chính là chúng ta lập trường khác nhau, sinh không gặp lúc, nếu không ta cũng có thể cùng hắn làm bằng hữu tốt, ta rất thích có bằng hữu giống như hắn vậy”.

Bùi Bội ở một bên nói: “Nhưng hắn muốn giết chàng, thiếp cũng muốn giết hắn, chỉ tiếc thiếp giết không được hắn, đáng tiếc thiếp không có thực lực như Bùi tiểu thư, nếu như nàng đến bố cục, giết Trương Tu đã cũng không phải là không có khả năng. Nhưng Trương Tu đã là một tòa lương đống của Đại Tùy, Bùi tiểu thư làm sao có thể giết hắn? Ài…”

Nói mấy câu vô cùng đơn giản, nhưng Bùi Bội nói như chém đinh chặt sắt, Tiêu Bố Y tràn đầy cảm động, nhẹ nhàng cầm lấy tay của nàng, “Hiện tại không cần chúng ta động thủ, Trương Tu đã đã là địch của đạo phỉ khắp thiên hạ, ta không hy vọng nàng đi mạo hiểm. Hơn nữa trên đời này, võ công cao tới đâu cũng đánh không lại người có tâm cơ, không biết Trương Tu Đà… sẽ bại như thế nào?”

Tiêu Bố Y trong giọng điệu có chút nghi hoặc, Bùi Bội lại không để ý đến hàm nghĩa sâu xa của hắn, gật đầu nói: “Thiếp cũng hy vọng thua chính là Trương Tu Đà, dù sao Ngõa Cương nếu thắng, Trương Tu đã bại, Huỳnh Dương bị chiếm, yếu đạo Giang Nam với Đông Đô bị phong tỏa, Dương Quảng đang ở Giang Nam sẽ hoàn toàn không thể quay về. Hắn bị vây ở Giang Nam, thiên hạ đại loạn xu thế đã thành, hắn cũng vô lực vãn hồi, chỉ là Trương Tu Đà… hắn không cần thiết phải thất bại!”

Tiêu Bố Y khóe miệng có vẻ trào phúng, “Trương Tu đã thắng thua cũng không liên quan đến chuyện của chúng ta, cho dù hắn thắng được Ngão Cương, thì vẫn cách Tương Dương thật sự quá xa, không thể bận tâm tới chúng ta”.

“Vậy chàng lúc đầu sao lại cho Từ Thế Tích áp giải Địch Nhượng đi Ngõa Cương. Có phải cũng đã chuẩn bị thả Địch Nhượng hay không? Chàng thả Địch Nhượng, có đã lo lắng đến thế cục hôm nay hay không? Chàng biết Trương Tu đã muốn giết chàng, cho nên chàng đã sớm chuẩn bị, để cho Địch Nhượng, Lý Mật kềm chế vây khốn Trương Tu Đà, chàng sẽ có thời gian phát triển sung túc ? Nếu không Trương Tu đã vẫn truy đuổi chàng, chàng căn bản không có thời gian phát triển” Bùi Bội đột nhiên nói, vẻ mặt có chút khác thường.

Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Nàng không khỏi nghĩ ta đáng sợ như thế chứ, ta làm sao mà lo lắng xa xôi như vậy ? Ta nếu như nàng nói, chẳng phải không khác gì thần toán sao, ta bất quá là bởi vì làm người tốt thì được báo đáp mà thôi”.

Bùi Bội nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói: “Người tốt thì được báo đáp là một nguyên nhân, nhưng một điểm quan trọng hơn là bởi vì chàng là thiên cơ, thiên cơ đương nhiên so với bất luận kẻ nào lo lắng đều phải nhiều hơn”.

Tiêu Bố Y trầm mặc xuống, về chuyện thiên cơ, rất nhiều người đều không hiểu, nhưng đa số đều không hướng tới Tiêu Bố Y nhắc tới việc này giống như Bùi Bội.

Tiêu Bố Y trầm ngâm một lúc lâu, “Bội Nhi, ta thật sự không biết giải thích với nàng như thế nào…”

Bùi Bội nở nụ cười, “Tiêu đại ca, chàng không cần giải thích, thiếp biết chàng làm việc luôn luôn có đạo lý của chàng. Thiếp mặc dù nói chàng quá mức lề mề, có lẽ thiếp chính là thích cái sự lề mề của chàng, nhân sinh là kỳ diệu như thế, thường thường không thể giải thích. Thiếp mặc kệ chàng là ai, thiếp chỉ biết là, thiếp đời này sẽ không tách rời cùng chàng, trừ khi…”

Nói tới đây, Bùi Bội ngừng lời, quay đầu nhanh lại nhìn Tiêu Bố Y, thấy hắn đã nhìn mình, ngượng ngùng cười nói: “Không nói chuyện thiên hạ nữa, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt có được hay không?”

“Nói như thế nào?”

“Như là đàn gảy tai trâu chẳng hạn”.

Hai người đều cười, ít có khi được vui vẻ như vậy. Tiêu Bố Y cùng Bùi Bội giờ phút này sóng vai đi dạo trong Tương Dương, hưởng thụ thời gian ấm áp hiếm được.

Ngày hè nóng bỏng lặng yên qua đi, Đại Tùy Trung Nguyên sát khí ngay cả ngày hè cũng mang lại ý lạnh nhè nhẹ.

Thu vàng thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, tràn đầy sự vui mừng của một mùa thu hoạch, dân chúng trong thành Tương Dương chạy đi thông báo, hôm nay thành Tương Dương tới một tướng quân tốt, cùng Quận thủ một lần nữa ban bố Quân điền lệnh, Tô dong điều chế, hơn nữa phú thuế năm nay toàn bộ được miễn, điều này trong lòng dân chúng, Tiêu tướng quân quả thực so với Hoàng đế còn muốn lợi hại hơn.

Rất nhiều người thật ra cũng không tin, nhưng lại không muốn không tin, đạo phỉ đến là cướp phá, dân không thể sinh sống, hoa màu có trồng cũng không thu được, nếu như quan phủ thúc dục nói không chừng sẽ lại có nhiều người đi gia nhập vào hàng ngũ đạo phỉ. Nhưng Hoàng thượng lâu rồi không nói gì, Tiêu tướng quân lại tuyên bố miễn toàn bộ phú thuế, Quận thủ cũng tuân theo, lại bắt đầu triệu tập dân chúng, án theo đầu người mà phát trâu cày, phân loại đất đai, đầu đường cuối hẻm dân chúng hoan hô nhảy nhót, giống như là ăn tết vậy.

Tất cả mọi người đều vui vẻ, cũng không quên chia sẽ với những người xung quanh, Tiêu Bố Y hiện tại cảm giác được, thật ra bản thân cũng rất hạnh phúc.

Dưới bầu trời màu lam, mây trắng nhẹ bay, Tiêu Bố Y cùng Bùi Bội đã đi được một hồi lâu.

Hai người nói ít, đều hưởng thụ loại cảm giác thân mật này, chỉ có người đi qua mưa máu gió tanh, mới biết được sự quý giá cũng những thời khắc như thế này.

Buồn buồn thở dài, Bùi Bội đột nhiên nói: “Tiêu đại ca, chúng ta đã bao lâu không có sóng vai đi như vậy?”

Tiêu Bố Y quay đầu nhìn gương mặt như ngọc của nàng, Bùi Bội không có quay đầu lại, trên mặt lại nổi lên màu hồng nhạt.

Nàng cùng Tiêu Bố Y quen cũng đã lâu, nhưng sự thẹn thùng ngược lại rõ ràng hơn.

Tiêu Bố Y đột nhiên nở nụ cười, “Nàng cùng Xảo Hềở cùng nhau đã lâu, sự thẹn thùng của nàng ta hình như cũng lây sang cho nàng”.

Bùi Bội khẽ cắn hàm răng, muốn trừng mắt nhìn Tiêu Bố Y, nhưng không có dũng khí như lúc đầu, nàng cũng cảm giác được mình đã thay đổi rất nhiều, “Không có người phụ nữ nào thích cả ngày nghĩ tới đánh đánh giết giết, Tiêu đại ca, có nhớ lúc trước chàng đã nói muốn kết hôn với thiếp?”

Tiêu Bố Y không chút do dự, “Đúng vậy, ta nói muốn kết hôn với nàng, lúc gặp lại cũng là lúc lấy nàng, nhưng…”

“Nhưng thiếp không có đáp ứng…” Bùi Bội mỉm cười nói: “Thật trong lòng thiếp một trăm lần nguyện ý, một ngàn lần nguyện ý…”

Nàng nói tới đây, trên mặt càng đỏ bừng lên, trong mắt cũng có ý xấu hổ, Tiêu Bố Y cơ hồ không thể tin được nàng lại là Bối Bồi ở tại thảo nguyên hô quát dấy phong vân, lực địch Lịch Sơn Phi .

“Thiếp biết Tiêu đại ca đã nói thì nhất định thực hiện, nhưng thiếp còn chưa có lập tức đáp ứng chàng, chàng có biết tại sao không?” Không đợi Tiêu Bố Y trả lời, Bùi Bội đã buồn bã nói: “Bởi vì thiếp cảm giác được đối với người nào cũng không công bình, nhất là đối với Xảo Hề cùng Mông Trần tỷ tỷ. Tiêu đại ca, thiếp biết, thiếp biết đến chàng muộn, chàng đối với các nàng cũng khó có thể dứt bỏ, thiếp vẫn đang do dự, thiếp cảm thấy bản thân đang đoạt cái gì đó của người khác, một thứ rất quý giá…”

“Nàng đem ta so với thứ gì đó sao?” Tiêu Bố Y nở nụ cười.

“Chàng không phải đồ vật gì đó,” Bùi Bội khôi phục sự giảo hoạt, trong mắt tràn đầy ý cười, “Chàng trong tim của thiếp, vĩnh viễn là Tiêu đại ca cùng thiếp cứu nhau trong lúc hoạn nạn, sinh tử không rời, vĩnh viễn không chia cách!”

Những lời này của nàng thật ra trong lòng đã sớm nói qua rất nhiều lần, lần này nói ra cũng rất tự nhiên, Tiêu Bố Y tràn đầy cảm động, Bùi Bội lại nói: “Nếu là trước đây, tthiếp đoạt được chàng cũng không có áy náy, nhưng ở lâu cùng chàng, cùng Xảo Hề muội muội ở chung, thiếp phát hiện đoạt lấy chàng là một chuyện rất ích kỷ tàn nhẫn, cho nên thiếp chuẩn bị chờ, chờ chàng một lần đưa bọn thiếp vào nhà, lúc này mới làm cho thiếp áy náy với Xảo Hề giảm đi một ít, Tiêu đại ca, đáp ứng thiếp có được không?”

Chọn tập
Bình luận