Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 140: Ta là quan tham, ta sợ ai?

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, cái tay Tần Thúc Bảo này dẫu sao cũng là kẻ danh bất hư truyền, hiểu được nhân tình thế sự, so với gã thô lỗ như Trình Giảo Kim khá hơn nhiều, rất nhiều chuyện không phải là không làm được, nhưng tốc độ cũng có hạn, nếu cứ với thái độ này của Trình Giảo Kim, đoán chừng gặp phải Vũ Văn Hóa Cập, đợi đến rùa lớn lên cũng không thể lo liệu xong cho ngươi đâu…

Đang lúc Bố Y trầm ngâm, chợt nghe ở cửa truyền đến một âm thanh: “Các ngươi một người cũng không có, một người cũng không thấy, rốt cục hôm nay chịu gặp chúng ta, thực là đã biết Hoàng đế lão…”

Một người khẽ quát: “Giảo Kim”.

“Ta nói là hôm nay đám Thiếu Khanh các ngươi thực là đã biết Hoàng đế lão đại không hài lòng, chỉ e bị ngài trách phạt, hôm nay không thể không gặp chúng ta sao?”

Tiêu Bố Y mỉm cười, hai kẻ vừa tới dĩ nhiên đó là Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim. Tần Thúc Bảo là người chín chắn, hay lo nghĩ, suy nghĩ thấu đáo, Trình Giảo Kim tuy là kẻ tùy tiện nhưng cũng là kẻ ngoài thì thô mà trong thì tinh, luôn luôn có thể tự bào chữa, xem ra cũng thật không dễ để quản được gã, loại người như Trần Giảo Kim này mà bắt gã ngậm miệng so với chặt đầu hắn có khi hắn còn khó chịu hơn.

Tiêu Bố Y đứng dậy nghênh tiếp, chắp tay nói: “Hai vị vất vả rồi, mời ngồi, mời ngồi”.

Trình Giảo Kim bĩu lòi cả môi bước tới, vốn tưởng là gặp được Thái Phó Thiếu Khanh sẽ làm cho y xấu hổ một phen, ai ngờ lại gặp Tiêu Bố Y đang mỉm cười nhìn mình, cái cằm thiếu chút nữa đã đập xuống chân.

“Tiêu Bố Y, sao lại là ngươi? Đám Bí Thư Tỉnh các ngươi lại bần hàn như thế, chỗ làm công cũng không có, phải chạy đến Thái Phó tự làm việc hay sao?”

“Đại nhân đang ở đây, không được vô lễ” Thừa Hoàng Lệnh nhíu mày, thấp giọng quát.

Tần Thúc Bảo xoay chuyển tầm mắt, chợt nhận ra quan phục của Tiêu Bố Y, kinh ngạc nói: “Tiêu huynh chính là Thái Phó Thiếu Khanh sao?”

“Hả?” Trình Giảo Kim thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Thúc Bảo, ngươi đùa có phải không, Thái Phó Thiếu Khanh là chức quan tứ phẩm, Giáo Thư Lang bất quá chỉ là một chức quan nhỏ tí tẹo cửu phẩm, hắn võ mông ngựa, vỗ đít lừa, đít lạc đã cũng đâu có thể là Thái Phó Thiếu Khanh được, Tiêu BốY, ngươi đừng có tưởng ngươi khoác quan phục vào…”

Tần Thúc Bảo dùng sức lôi lại cánh tay của Trần Giảo Kim, thấp giọng nói: “Giảo Kim, nếu ngươi còn nói lung tung, lần sau ta sẽ không dẫn ngươi theo nữa”.

Trình Giảo Kim ra dấu ngừng lại, chỉ có điều cứ chằm chằm nhìn Tiêu Bố Y từ trên xuống dưới, hơi chút kinh ngạc, thái độ của hắn nửa nghiêm chỉnh, nửa chế nhạo, có đánh chết cũng không tin tay Tiêu Bố Y này lại là Thái Phó Thiếu Khanh.

“Tần huynh nói không sai” Tiêu Bố Y cười cười, “Chỉ là Thái Phó Thiếu Khanh ta mới nhậm chức được mấy ngày gần đây. Biết hai vị huynh đài sẽ đến điều ngựa. Nên hôm nay cố ý ở chỗ này chờ đợi”.

“Thì ra là Thái Phó Thiếu Khanh à?” Tinh thần Trình Giảo Kim rốt cuộc cũng phục hồi lại.

Tiêu Bố Y cười cười, chuyển chủ đề, “Phê văn (tài liệu đã được phê duyệt) của Binh bộ đã tới chưa?”

Tần Thúc Bảo cũng kinh ngạc, nén lòng lại, lấy ra phê văn Binh bộ đưa cho Tiêu Bố Y, cung kính nói: “Tiêu đại nhân, hôm trước yết kiến Thánh thượng xong, hôm qua ta đã đến Binh bộ lãnh nhận phê văn. Bây giờ, tất các mặt quân lương, khí giới, chiến mã đều thiếu hụt, kính xin Tiêu huynh sớm ngày lo liệu cho xong công vụ để thỏa lòng ngóng trông”.

Lúc nói đến chuyện chính sự, Trình Giảo Kim cũng bắt đầu nghiêm túc, không kịp hỏi Tiểu Bổ Y hắn làm sao lại mà lên nhanh đến vậy, thành khẩn nói: “Giáo Thư Lang, không không, phải gọi là Thiếu Khanh, nói thế nào thì chúng ta cũng là không uống không quen biết. Ngài thăng quan, tính tình cũng không nên theo đó mà kiêu căng ra chứ”.

“Kêu Điển Cứu Lệnh tới đây” Tiêu Bố Y cười cười nhìn phê văn trong tay, bên trên có viết xin điều năm trăm con chiến mã, trong lòng đang cân nhắc.

Triệu Thành Bàng vội vàng đi tìm Điển Cứu Lệnh. Sau khi Thiện Tu Văn tới, gã cung kính hỏi: “Đại nhân có chuyện gì phân phó?”

Tiêu Bố Y đưa phê văn cho Thiện Tu Văn, “Năm trăm con chiến mã đến khi nào thì chuẩn bị xong?”

Thiện Tu Văn tiếp lấy phê văn, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Bẩm đại nhân, phải cần thêm mấy ngày”.

“Cần thêm mấy ngày sao?” Trình Giảo Kim bực cả mình, “Ta tới đây đã gần một tháng trời, ngươi có biết trong một tháng này Trương tướng quân trên chiến trường phải bán mạng vào sinh ra tử, giữa đại tuyết băng phong mà giao chiến với đám tặc binh không hả? Bây giờ Hoàng thượng đều đã nói giao cho các ngươi xử lý chuyện này, các người cứ lề mà lề mề, có tin ta đến bẩm với Hoàng thượng lũ các ngươi làm ăn tắc trách, chém bay đầu nhà ngươi không?”

Thiện Tu Văn nhìn về Tiểu Bố Ý, nét mặt lộ rõ vẻ khó khăn, gã cũng không tin loại người như Trình Giảo Kim có thể gặp được Hoàng thượng, hơn nữa, cũng chẳng có gì phải khó xử, cứ theo phép công mà làm, sợ quái gì tay Trần Giảo Kim uy hiếp.

Tiêu Bố Y gật đầu, “Điển Cứu Lệnh, ngươi giải thích cho bọn họ xem tại sao phải cần mấy ngày đi”.

“Theo như thông lệ, chiến mã của việc tiễu trừ phiến loạn đều do địa phương cung cấp” Thiện Tu Văn cười khổ nói, “Bất quá do là gần đây trên đường cũng chẳng có mấy yên ổn nên lượng ngựa năm nay chuyển đến Đông Đô là rất ít. Bởi vì đây là tình huống đặc thù của Trương tướng quân, tình huống đặc thù tất có cách xử lý đặc thù, lúc này mới điều ngựa ở Đông Đô, tuy nhiên muốn Đông Đô điều cho ngựa, lại phải có Binh bộ chuyển công văn, Thái Phó tự báo lên thông tin chi tiết cho các mã trường, sau đó lại cần Giá bộ do Binh bộ quản lý đến thẩm tra kiểm nghiệm, sau đó nữa lại cần đến Thái Phó tự xử lý một vài sự việc khác, Giá bộ cũng phải được thông qua, đi qua đi lại thật là tốn thời gian”.

Trình Giảo Kim đang muốn nổi giận, chợt Tần Thúc Bảo ngay đó kéo lại, ôm quyền nói với Tiêu Bố Y: “Mạt tướng biết đại nhân chắc chắn đã tận lực xử lý, chỉ có điều xin đại nhân làm nhanh chút nữa”.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, cái tay Tần Thúc Bảo này dẫu sao cũng là kẻ danh bất hư truyền, hiểu được nhân tình thế sự, so với gã thô lỗ như Trình Giảo Kim khá hơn nhiều, rất nhiều chuyện không phải là không làm được, nhưng tốc độ cũng có hạn, nếu cứ với thái độ này của Trình Giảo Kim, đoán chừng gặp phải Vũ Văn Hóa Cập, đợi đến rùa lớn lên cũng không thể lo liệu xong cho ngươi đâu.

“Tình huống đặc thù tất có cách xử lý đặc thù” Tiêu Bố Y gõ chỉ nhè nhẹ cái bàn, nhưng quan uy lại mười phần. Trình Giảo Kim trông thấy thật muốn lộn tiết, chỉ cảm thấy thằng điểu nhân trước mặt này làm ăn lôi tha lôi thôi thật là phiền toái. Tần Thúc Bảo sớm cũng biết cơn giận của gã này, khẽ giữ lấy tay của gã.

Tiêu Bố Y ngó hành động của hai kẻ nọ, trong lòng thấy tức cười, hắn sớm đã có ý mượn sức hai kẻ này để Thiện Tu Văn nói ra điều khó xử, bất quả chỉ là làm thêm ngoài giờ mà thôi, “Trương tướng quân hăng hái chiến đấu đẫm máu ngoài xa trường bảo vệ quốc gia, ta hận không thể đi theo giết địch cùng ngài, nếu có thể trợ giúp, kiên quyết sẽ tìm mọi cách trợ giúp Trương tướng quân”.

Thiện Tu Văn thấy Tiêu Bố Y hiên ngang lẫm liệt, đang nghĩ hỏi hắn nói năng ra làm sao, bỗng nhiên Tiêu Bố Y đứng lên nói: “Điển Cứu Lệnh, buổi trưa hôm nay ngươi trước tiên phải đem thông tin chi tiết mới nhất về đám ngựa chuyển đến Giá bộ, còn ta phải cùng Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim tới Giá bộ khơi thông đống sự tình còn lại trước, tất cả sự vụ cần song hành xửlý, Thừa Hoàng Lệnh, Điển Cứu Lệnh xong xuôi làm thành hai bản, ngươi đến Binh bộ xin phê chuẩn, ngoài ra một bản thì đưa đến Giá bộ, xem xem có thể mau chóng xử lý tốt hay không để hai vị tướng quân đây sớm ngày lên đường”.

Điển Cứu Lệnh và Thừa Hoàng Lệnh liếc mắt nhìn nhau, đối với việc vị đại nhân này an bài cũng rất tin phục, trước kia bọn họ làm đơn tuyến, Tiêu Bố Y đem sử dụng qua kỹ thuật nho nhỏ dây chuyền sản xuất song song thời hiện đại khiến bọn họ cảm thấy rất mới lạ. Tần Thúc Bảo cảm khái nói: “Phương pháp song hành của Tiêu đại nhân thật sự là trước nay chưa hề có, Thúc Bảo bội phục”.

“Ta thấy cũng bình thường thôi” Trình Giảo Kim phát ra giọng điệu khôi hài.

Tiêu Bố Ý cũng chẳng để bụng. Trước tiên dẫn Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim đến Giá bộ, Trình Giảo Kim tuy rằng không phục việc Tiêu Bố Y tuổi còn trẻ mà đã có được một địa vị cao là Thái Phó Thiếu Khanh, nhưng cũng bị vẻ nhiệt tình của hắn làm cho xúc động, lời nhảm cũng vơi đi chút ít. Bọn họ đều là thủ hạ của Trương Tu Đà, bất quá ngày nay là một Thiên tướng, phải vào sinh ra tử, trái ngược hẳn với thằng ranh miệng còn hôi sữa Tiêu Bố Y, khó tránh có chút không phục.

Sau khi đến Giá bộ, trông thấy Lý Tĩnh, Lý Tĩnh nhìn thấy Tiêu Bố Y bèn chạy tới. Không kìm được nét vui mừng: “Bố Y, sao ngươi lại tới đây? Ta nghe nói ngươi được phong là Thái Phó Thiếu Khanh, hãy còn chưa kịp tới chúc mừng”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Dù đệ là Thái Phó Thiếu Khanh hay Giáo Thư Lang thì trong mắt nhị ca chẳng phải đều như nhau sao? Nhị ca à, ở đây có văn thư của Binh bộ, huynh xem rồi xử lý thế nào thì mau chóng mà làm đi”.

Một câu nói tùy ý của hắn khiến cho trong lòng Lý Tĩnh khoan khoái hẳn, theo gã cả đời là Hồng Phất Nữ, hiểu rõ gã nhất lại là Tiêu Bố Y. Gã không thích a dua nịnh nọt, giờ đây chức tước trong mắt gã đã phai nhạt đi nhiều. Kết giao cùng Tiêu Bố Y đó là sự việc vui sướng nhất trong mấy ngày qua. Tiêu Bố Y thoạt nhìn so với gã bận rộn hơn nhiều, bất quá mỗi lần tìm đến chỉ là uống rượu tán ngẫu, lần này tìm đến vì công vụ thì mới là lần đầu.

Nhìn lướt qua phê văn, Lý Tĩnh phân phó thủ hạ một tiếng, thủ hạ gật đầu đi ra cửa, Lý Tĩnh nói: “Bố Y, Giá bộ chúng ta phải kiểm kê chi tiết việc cung cấp cho Thái Phó tự các ngươi. Sau đó tuyển chọn chuẩn bị ngựa, theo thự tự mà kiểm kê, ghi chép có trong hồsơ. Bố Y, nếu dựa theo quy củ, thì còn cần phải chờ văn thư từ Điển Cứu Lệnh của Thái Phó tự các ngươi mới phải”.

Trình Giảo Kim tuy rằng oán giận loại quy chế rườm rà này, nhưng thông qua lời nói của Lý Tĩnh cũng biết Tiêu Bố Y làm đúng nguyên tắc, thấy hắn quen người của Giá bộ, ở một bên nói: “Trong luật pháp cũng có tình người, tẩu chìm thúc kéo bàn tay, sự việc cấp bách thì cũng phải có cách khác”.

Gã nói lung tung, Lỹ Tịnh nhìn gã một cái, thầm nghĩ kẻ thô thiển này nói hươu nói vượn, chợt lại liếc vào văn thư, trước mắt sáng ngời, “Chẳng lẽ vị này chính là Trình Công một trong ba mãnh tướng thủ hạ của Trương tướng quân?”

“Trình Công thì không dám nhận, Trình Giảo Kim chính là ta” Trình Giảo Kim tùy tiện nói: “Bất quá ngươi nếu biết ta, ta nghĩ vụ điều ngựa này nên xét theo tình hình cụ thể mà xử lý?”

Ánh mắt Lý Tĩnh nhìn về phía Tần Thúc Bảo nói: “Vị này chắc là Tần Công một trong ba mãnh tướng dưới trướng Trương tướng quân?”

Thấy gã gọi khách khí, Tần Thúc Bảo cũng ôm quyền thi lễ nói: “Tại hạ là Tần Thúc Bảo, không rõ đại nhân làm sao nhận ra?”

Lý Tĩnh đong đưa tấm văn thư cười nói: “Trên đây có viết đại danh hai vị, cho nên ta mới biết”.

Trình Giảo Kim kỳ quái hỏi: “Trên công văn có đại danh của bọn ta, thế nếu trên đó không có tên của ta, ông làm sao phân biệt ta chính là Trình Giảo Kim mà không phải Tần Thúc Bảo”.

Lý Tĩnh mỉm cười nói: “Người ta đều nói Trương tướng quân võ công cái thế, binh tướng thủ hạ đều là dũng mãnh tuyệt luân. Ba mãnh tướng của Trương tướng quân khiến tặc phỉ sợ hãi, ba vị tướng đó là Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim. Tần Thúc Bảo trầm ổn cơ trí, La Sĩ Tín dũng mãnh can đảm, Trình Giảo Kim thì…..

“Trình Giảo Kim thì tùy tiện, nổi tiếng lỗ mãng vô địch hả?” Trình Giảo Kim hỏi.

Đột nhiên tay hắn phát lực, con ngựa hí dài một tiếng, muốn lồng lên nhưng lại “rầm” một tiếng mà gục xuống đất. Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Con ngựa này ngay cả ta dùng lực một tay cũng không chịu được, vậy làm sao có thể chịu đựng được thiết giáp binh sĩ khi chinh chiến?”… truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lý Tĩnh cười mà không nói, thầm nghĩ ngươi hiển nhiên là tự hiểu rõ bản thân mình mà, Tần Thúc Bảo nhịn không được cười cười, chắp tay nói: “Đại nhân không ra Kinh đô, lại biết được sự việc thiên hạ, quả thực khiến Thúc Bảo bội phục, vẫn chưa biết đại danh đại nhân ngài, mong được thỉnh giáo”.

“Ta là Lý Tĩnh, làm chức Giá bộ Viên Ngoại Lang”.

Trước mắt Tần Thúc Bảo sáng ngời, “Chẳng lẽ đại nhân chính là cháu ngoại của danh tướng mà ta ngưỡng mộ Hàn Cầm Hổ, thuở nhỏ văn võ song toàn, cho dù Hàn tướng quân cũng ca tụng là người có thể luận thuạt Tôn Ngô, chính là Lý Tĩnh Lý đại nhân ngài?”

Tiêu Bố Y cũng không biết thì ra là Lý Tĩnh và Hàn Cầm Hổ lại có quan hệ thân thích, Hàn Cầm Hổ Hạ Nhược Bật gã cũng biết, thời Văn Đế, đều là danh tướng, lúc Dương Quảng bình Trần cũng có chiến công hiển hách. Lý Tĩnh thản nhiên nói: “Bất quá đều là chuyện xưa rồi, Lý Tĩnh bây giờ không ôm chí lớn, bất quá chỉ là một Viên Ngoại Lang nho nhỏ mà thôi”.

“Ta thực là không biết cái này” Trình Giảo Kim cuối cùng cũng kìm nén bản thân lại một chút, “Với tài nghệ của Lý đại nhân mà lại ở đây nuôi ngựa, thật sự đúng là nhân tài không được trọng dụng”.

Nghe nói đối phương là Lý Tĩnh. Trình Giảo Kim cũng là có chút ý tôn kính, Tiêu Bố Y thực cũng chẳng nghĩ đến, chỉ cười nói: “Kẻ như ta đây mà nuôi ngựa thì mới là thích hợp đúng không?”

Mọi người cười cười, khoảng cách thu lại không ít, chợt cửa phòng vang lên, ngoài cửa một người bước vào nói: “Viên Ngoại Lang, tìm ta có chuyện gì?”

Kẻ này xem ra cũng là một dạng nhân tài, mi nặng, mắt to, mũi thẳng, mồm rộng, chỉ có điều trên tay lại mang theo bầu rượu, miệng sặc sụa mùi rượu, gã liếc mắt về phía Tiêu Bố Y, cuống quít nâng bầu rượu cất phía sau lên, “Thì ra là Tiêu đại nhân cũng ở đây, hạ quan đã không đón tiếp từ xa, xin thứ tội”.

Tần Thúc Bảo âm thầm lắc đầu, trộm nghĩ, kẻ này đang lúc công vụ còn uống rượu chỉ sợ làm lề mề đến việc của gã, “Bố Y, đây là Giá bộ Thừa Vụ Lang Bùi Tịch”.

Lý Tĩnh giới thiệu nói: “Ta tìm hắn để làm việc cùng Thái Phó tự các ngươi giải quyết cho nhanh hơn”.

Tiêu Bố Y ngó thấy Bùi Tịch bước chân lảo đảo, hai mắt lim dim díp xuống, so với cái vẻ háo sắc của Lý Uyên có hiệu quả tuyệt vời như nhau, “Nhị ca so với đệ nghĩ thật chu đáo, đệ chỉ có thể nói, về phương diện này Thái Phó tự sẽ mau chóng xử lý, còn về phần phải làm cái gì, nói ra thật là xấu hổ, cũng chẳng hay biết gì cả”.

Lúc Bùi Tịch nghe được Tiêu Bố Y gọi Lý Tĩnh là nhị ca, gã khẽ nhíu mày, “Lý đại nhân, không biết cần ta làm chuyện gì?”

Cách xưng hô của gã thay đổi hẳn, nguyên do là bởi Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh như thế nào lại nghe không ra, vẫn cười nói: “Đại nhân thì quả thực không dám nhận. Ta và Bùi đại nhân đều cùng chức vụ, mời đại nhân xem qua công văn, trước tiên hãy dẫn Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim đi chọn ngựa”.

“Cái này thì… công văn của Thái Phó tự đến chưa?” Bùi Tịch trông thấy Lý Tĩnh lắc đầu, gã mỉm cười nói: “Công văn chưa tới, nhưng Tiêu đại nhân tới thì cũng giống như vậy cả thôi, đi nào, đi nào, chọn ngựa thôi”.

Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim liếc mắt nhìn nhau, cảm giác thấy sự việc rốt cuộc cũng có sáng sủa, bèn thở phào nhẹ nhõm, họ cũng biết mọi việc hết thảy thuận lợi đều vì Tiêu Bố Y.

***

Mục trường của Kinh đô tọa lạc không xa phía bắc thành. Địa thế “tựa núi dựa sông”, mọi người dù là công hay tư, làm mát mặt cho cấp trên, đều giương cao roi khoái mã, bằng vào thân phận của Tiêu Bố Y, Bùi Tịch, Lý Tĩnh, khi vào bãi cỏ cũng chỉ là kiểm tra theo lệ, thế núi thế đất vô cùng tốt, có hiệp đạo thuận lợi việc ra vào, hiểm ác phi thường.

Tiêu Bố Y là Thái Phó Thiếu Khanh, cũng là lần đầu tiên tới mã trường Kinh đô, ngoài để ý ngựa ra, thì còn có những loại gia súc, Tiêu Bố Y cũng chẳng để tâm vào những cái khác. Chỉ là xem xét biện pháp phòng hộ nơi hiểm yếu và phân bố binh lực, bản thân suy nghĩ mục trường của mình sau này cũng nên xây dựng như thế. Mục trường nơi này dĩ nhiên hắn chưa tìm ra được vẻ bí ẩn và sự hiểm yếu của nó, nhưng mà được cái tương đối trọng yếu, trên đường đi về phía trước phải qua một chiếc cầu treo bị ngăn cách bởi một một con sông nhỏ rộng chừng mấy trượng đào ra để bảo vệ thành.

Tiêu Bố Y có chút cảm khái về thiết kế hợp lý của nơi này, biết rõ không phải là thủ đoạn của Vũ Văn Hóa Cập, có cơ hội rất muốn đem loại nhân tài thiết kế này gặp qua, sau khi qua cầu treo, lại phát hiện một khuôn mặt có chút quen thuộc, người kia chính là kẻ đã gặp qua tại mã trường Lư Lăng ở Viên trạch – Mã Hành Không.

Lúc Mã Hành Không trông thấy mấy người Tiêu Bố Y đi tới, có chút kinh ngạc, tuy nhiên vẫn cùng tay Giám mục quan vừa cười vừa nói, Giám mục quan thấy Lý Tĩnh và Bùi Tịch, ngó Mã Hành Không nói mấy tiếng áy náy, rồi sải bước tới nghênh đón thi lễ nói: “Lý đại nhân, Bùi đại nhân, không biết các vị hôm nay đến tận chỗ này có việc gì sao?”

Lý Tĩnh có chút kinh ngạc nói: “Phùng giám mục, loại chuyện này ngươi trước tiên phải hỏi Thiếu Khanh”.

“Vị nào là Thiếu Khanh?” Sắc mặt Phùng giám mục khẽ biến, nhìn thấy trang phục của Tiêu Bố Y, ha ha cười nói: “Chẳng lẽ ngài chính là Thái Phó Thiếu Khanh mới nhậm chức?”

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không tin?”

Phùng giám mục cuống quít thi lễ nói: “Thiếu Khanh thứ tội, mấy ngày nay hạ quan đều ở mục trường, không biết đến việc nhậm chức của đại nhân, xin thứ tội”.

“Kẻ không biết không có tội” Tiêu Bố Y cười nói, “Nhưng không rõ là có chuyện gì mà vị Mã trường chủ lại ở chỗ này?”

“Đây chẳng phải Bố Y sao?” Mã Hành Không tùy tiện bước tới, định bụng muốn vỗ vai Tiêu Bố Y, chợt có chút kinh ngạc nói: “Ngươi chẳng phải là Giáo Thư Lang à? Làm thế nào mà lại làm Thái Phó Thiếu Khanh, nói giỡn chắc?”

Cũng không thể trách gã này lại kinh ngạc, ngay cả Phùng giám mục nhìn thấy quan phục của Tiêu Bố Y cũng khó có thể tin, Tiêu Bố Y thực sự tuổi quá nhỏ, với chừng ấy số tuổi lại chính là Thái Phó Thiếu Khanh của Đại Tùy, Đại Tùy từ khi khai quốc tới nay chưa hề có ai.

Tiêu Bố Y vội vàng né tránh bàn tay của gã, “Bản thân ta cảm thấy Mã trường chủở chỗ này trái lại mới làm cho người ta có cảm giác là chuyện giỡn đó, đây là mục trường hoàng gia, không ai được phép vào, Mã trường chủ lại tới đây, ai phê chuẩn vậy?”

Mã trường chủ sửng sốt, có chút bất mãn nói: “Tiêu Bố Y, ngài có ý gì, không nhận ra ta sao?”

Phùng giám mục cuống quít làm ra khuôn mặt tươi cười nói: “Thiếu Khanh đại nhân, Mã trường chủ và chúng tôi đều là chỗ quen biết…”

“Quen biết với ai, đã là luật thì không thể phá, phê văn đâu” Sắc mặt Tiêu Bố Y cau lại, thầm nghĩ làm quan tham thật khó khăn, bản thân muốn lũng đoạn đả kích tay Mã trang chủ này một phen, bản thân là một vị tham quan, nhưng bộ dáng lại rất chí công vô tư, thật cũng xấu hổ.

Phùng giám mục sửng sốt, gượng cười nói: “Đại nhân, do bởi Vũ Văn Thiếu Khanh, nên phê văn cũng thường xem nhẹ, Mã trường chủ lần này đưa tới ngàn con ngựa tốt, là luật thì cũng có tình, ta nghĩ đại nhân rộng lượng, thỉ thoảng phá lệ một lần, cũng có thể lượng thứ?”

“Ồ? Đưa tới ngàn con ngựa tốt à?” Tiêu Bố Y cười lạnh nói, “Phùng giám mục, việc nuôi ngựa Kinh đô do Thái Phó tự quản lý, việc điều hành xét duyệt do Giá bộ Binh bộ có trách nhiệm, ngươi nói thỉnh thoảng nên phá lệ, ta không thấy không trình báo, tức là Giá bộ sẽ chẳng có dự thảo, dẫn đến khiến chúng ta lao hết tâm lực cho việc xin ngựa của Trương Tướng Quân chỉ e cung ứng không đủ. Nhà ngươi thân là Mục giám chỉ có trách nhiệm trông coi chăn nuôi sinh nở của trâu ngựa, ta thân là Thái Phó Thiếu Khanh, lại phải cùng Giá bộ giải quyết ngọn ngành, hôm nay Lý đại nhân và Bùi đại nhân đến chỗ này, phát hiện ra số lượng chiến mã không đúng, xin hỏi trách nhiệm là của ngươi, hay nguyên nhân là do ta?”

Phùng giám mục mồ hôi chảy ròng ròng, “Đại nhân, việc này…”

Bùi Tịch và Lý Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, Bùi Tịch thầm nghĩ, thằng ranh này đang giết gà dọa khỉ, đây là mới lên Thái Phó Thiếu Khanh nên tới đây cốt để ra oai, Lý Tĩnh thì nghĩ Tiêu Bố Y cố ý chuyện bé xé ra to nhất định có dụng ý, cho nên cũng để Tiêu Bố Y tùy ý. Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim trông thấy Tiêu Bố Y oai phong lẫm liệt, quan uy mười phần, cứ tưởng vì nghĩ cho bọn họ nên trong lòng lại có phần cảm kích.

“Thủ vệ bãi cỏ chức trách trọng đại, Thái Phó tự ba lần bảy lượt đã nói rõ, kẻ không phận sự miễn vào, hôm nay ngươi dắt tới một tay Mã trường chủ, ngày mai có thể là Ngưu tràng chủ, Dương tràng chủ, ta hỏi ngươi, nếu thực sự dắt vào một kẻ lòng dạ khó lường, cái bãi cỏ này nó có vấn đề, vậy chém đầu ngươi hay chém đầu ta?”

Phùng giám mục rốt cuộc nói: “Đại nhân, Mã trường chủ và chúng tôi có gần mười năm quan hệ, trước giờ đưa tới toàn là ngựa tốt, hạ quan nhất thời quên mất quy củ mà thôi, Giá bộ đại nhân nói vậy chắc cũng biết đạo lý này, đại nhân hình như…”

Gã muốn nói rồi lại thôi, không dám nói toẹt thẳng ra là tay Tiêu Bố Y này đến sinh sự, chuyện bé xé ra to! Tiêu Bố Y mỉm cười nói; “Ngựa tốt sao? Vậy dắt hai con qua đây xem thử”.

Tinh thần Phùng giám mục chấn động, vội sai hạ nhân dắt theo hai con ngựa tới. Chúng nhân trông thấy hình thể ngựa sung mãn ưu mỹ, đều tấm tắc gật đầu, đột nhiên Bùi Tịch lên tiếng cầu tình: “Tiêu đại nhân, hôm nay thảo tặc thiếu ngựa, chuyện này nên cân nhắc, ta cảm thấy Tiêu đại nhân cũng có thể nhân từ châm chước một chút”.

Lý Tĩnh mỉm cười, Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: “Bùi đại nhân, nếu ngựa mà tốt thì cũng có thể nhân từ châm chước được, ta chỉ sợ lại có kẻ lợi dụng chức vụ, rồi nhét thêm cả ngựa tồi cho đủ số lượng, những con ngựa này cần được đưa đến chiến trường giết địch lập công, con ngựa tồi sẽ làm liên lụy tới tánh mạng của binh tướng, với chúng ta, tội ấy không thể tha”.

“Tiêu đại nhân mà nói không hợp quy củ, ta lại thấy áy náy” Mã Hành Không có chút khinh miệt nói; “Nói muốn xem ngựa, ta chỉ sợ là Giáo Thư Lang trước kia có vẻ không thạo nghề lắm đâu. Ngựa của ta ở cả mục trường Đông Đô này được coi như là phi thường thần tuấn, vương công quý tộc đều chấm ngựa ở mã trường Lư Lăng Mã Hành Không ta, Tiêu đại nhân lần đầu tiên nhậm chức, có rất nhiều thứ còn chưa hiểu được cũng là bình thường”.

Cửa hiệu của gã đã lâu đời, lại là một tay có thâm niên, nhìn thấy một thằng ranh miệng hôi sữa trêu cợt mình, khó tránh khỏi có điều khó chịu, trong lời nói mang chút vẻ châm chọc.

Tiêu Bố Y thấy được vẻ châm chọc của gã, chỉ khẽ cười nói: “Phải vậy không?”

Hắn chậm rãi tới bên một con ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nó, khe khẽ nói: “Trước kia ta mặc dù là Giáo Thư Lang, nhưng cũng biết về ngựa cho chiến trường chinh chiến, lực eo, và lực chân nhất định không thể thiếu”.

Đột nhiên tay hắn phát lực, con ngựa hí dài một tiếng, muốn lồng lên nhưng lại “rầm” một tiếng mà gục xuống đất. Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Con ngựa này ngay cả ta dùng lực một tay cũng không chịu được, vậy làm sao có thể chịu đựng được thiết giáp binh sĩ khi chinh chiến?”

Phùng giám mục hoảng sợ im lặng, Mã Hành Không trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào hết thảy sự việc phát sinh trước mắt.

Chọn tập
Bình luận