Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 868: Được làm vua thua làm giặc (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Lý Uyên thê lương cười rộ lên. “Nguyên là báo ứng!” Hắn khẽ vươn tay, bàn chén trà đã rơi xuống đắt. Ôn Phong Nhà sau điện nghe lệnh lao ra, đã đem Lý Thế Dân. Trường Tôn Hẳng An bao vây lại.

Trường Tôn an sắc mặt khè biến, âm thẩm kêu khồ. Thì ra bọn họ một mực đều là ủng hộ Lý Thế Dãn. thấv Lý Thế Dân trên thân kiếm có độc. liên tục giết Lý Kiến Thành cùng Lý Nguyên Cát bẳng thuốc độc. thi vẫn cho là Lý Thế Dân sớm có sát tâm. lúc này đãv mới quyết định thật nhanh nghĩ kế để cho Lý Thế Dân cằm quyền, bẳng không tội giết Thái tử cùng đủ để cho tất cả mọi người cả nhà bị chém. Trường Tòn thị tại nội đinh cùng có nhàn thù. Trường Tôn Vô Kỵ dùng tốc độ nhanh nhắt triệu tập chừng trăm người, tuy không tính, sung túc, nhưng không ngờ Lý Uyên đối với Lý Thế Dân đương nhiên cùng đã có để phòng, cho nén Trường Tôn Hẳng An cùng Lý Thế Dân trực tiếp đi gặp Lý Uyên, vốn dựa theo ý của Trường Tôn Hẳng An, Lý Thế Dân nén cơ quyết đóan, khống chế được Lý Uyên rồi nói cái khác, nhưng Lý Thế Dân tâm tình kích động, chi lo phán rò phải trái, lại thoáng qua bị cấm vệ vây khốn. Xem nhân thủ ỡ đây. Lý Uyên hiển nhiên sớm có chuẩn bị. nếu như đại sự không thể thành công, chi sợ Trường Tôn gia cả gốc cũng bị quật lên.

Lý Thế Dân tay đặt lên chuôi kiểm, lại không úy kỵ. căm tức nhìn Lý Uyên, hai mắt phóng hòa nói: “Ta cúc cung tận tụy cho người, người đối đài với ta như thế sao?”

Lý Uyên nói: “Hoàng món thị lang, dẫn ngưỡi xuống đi”.

Lý Thế Dân khẽ giặt minh, ôn Phong Nhà cũng hầu như cho là minh nghe lầm. hỏi lại: ‘”Thánh Thượng, người nói cái gì?”

“Trẫm nói ngươi dẫn người lui ra!” Lý Uyên tức giận quát. Hắn thân là hoàng đế. ít có khi thất thố như thả ôn Phong Nhà thầy Lý Uyên trong cơn giận dữ. không dám trái, chi có thể mang binh lui ra. Lý Uyên từ sau bàn đi ra, chậm rãi đến trước người Lý Thế Dân nói: “Ta muốn giết các người thi đã giết rồi”.

Lý Thế Dân không thể không thùa nhận Lý Uyên nói là sự thật. Trường Tôn Hẳng An sắc mặt âm tình bất định, không biết Lý Uyên rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Lý Uyên rút kiếm, trường kiếm như nước, mang theo hàn khí lành lạnh.

Trường Tôn Hẳng An lui ra phía sau một bước, Lý Thế Dán không lùi, nghiêm nghị nhìn sang Lý Uyên.

Lý Uyên đảo ngược chuôi kiếm, đem bảo kiếm đưa qua. buồn bà bi ai nói: ‘”Thế Dân vi phụ hiểu rẳng con bị Huyền Bá súc sinh độc hại đã sâu. nói cái gì cũng khó để cho con tin tưỡng. Con nếu không tin tưởng là con ta thi cằm lấv bảo kiếm này. một kiếm đám chết vi phụ là được rồi” Hắn thanh âm nghẹn ngào, chán tình, trẽn mặt loại thẩn sắc cực kỳ bi thương, khiến cho Lý Thế Dân đổi sắc.

“Vì sao không tiếp kiếm, vì sao không đàm?” Lý Uyên hòi.

Lý Thế Dân toàn thân phát nm, không có đi tiếp kiếm. Nhưng chiêu này của Lý Uyẻn như cảnh tinh hắn hoàn toàn tinh ngộ. thất thanh nói: “Cha, chẳng lẽ… Huyền Bá nói là giả?” Hắn một mực bị chuyện bi thương cùa Lý Huyền Bá đả động, trên đường quay lại tâm sự trùng trùng, nghĩ lại tất cả về những năm gần đãv, càng thêm tin tưởng Lý Huyền Bá nói. Hơn nữa sau khi đền Tây Kinh bị Lý Nguyên Cát mọi cách chọc giận thì đã một lòng nhận định mình không phải con của Lý Uyên, cho nên đối với Lý Kiến Thành. Lý Nguyên Cát chết không có bất kỳ thương cảm gì. Nhưng thấy Lý Uyên đối với hắn như thế, thậm chí đem mệnh đểu giao ỡ trên tay hắn thì sao còn có thể nghi ngờ thân phận của minh?

Một khắc này, hắn chi cảm thấv trời sập đất sụt hận tới cùng cục! Hắn đã đúc thành sai lầm lớn!

Lý Thế Dân ngay cả tâm muốn chết cũng đã có!

“Oan nghiệt!” Lý Uyên vươn tay ném kiếm xuống, hai hàng lệ chảy xuống dưới, bi thương nói: “Quả nhiên là tên súc sinh này châm ngòi quan hệ giữa ta và con! Hắn dù đã chết vẫn còn muốn cùng ta đối nghịch!”

“Huyền B á hắn đã chết?” Lý Thế Dân thất thanh nói.

Lý Uyên cắn răng nói: “‘Hấn đương nhiên đã chết, hắn nếu không chết, ta làm sao sẽ thả lòng đề phòng, đúc thành sai lẩm hôm nay? Ta hận không thể năm đó bóp chết hắn! Thế Dân, Kiến Thành rốt cuộc là chết như thế nào? Hắn là thân ca ca của con đó!” Lý Uyên cực kỳ bi thương, lão lệ giàn giụa.

Lý Thế Dân tuy rõ ràng một ít. Trường Tôn Hẳng An lại vẫn là như làm vào sương mù, cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng biết mình đã làm sai chuyện không khòi trong lòng lo sợ. Lý Uyên mặc dù chưa nhìn tới hắn. nhưng hắn đãnhưđứng ngồi khôngvên.

Lý Thế Dân cảm thấy thiên địa sụp đổ. tâm loạn như ma, biết minh rơi vào trong một âm mưu thật lớn, nhưng đã không thể tìm kiểm ra chán tướng. Nghe Lý Uyên hòi thăm, rốt cuộc đem tắt cả những chi tiết sau khi quay lại Tãv Kinh đã phát sanh ra kể lại. nhưng đối với chuyện Trường Tòn thị tru sát thủ hạ Lý Nguyên Cát cũng không có nói đến. Lý Uyên lúc này mới nhin qua Trường Tôn Hẳng An. Trường Tôn Hẳng An sắc mặt như thường, nhưng trong lòng lại đã giật thót.

Lý Uyên ngửa mặt lên tròi thờ dài nói: “Tên súc sinh này, thì ra đã sớm một mực tính toán ta! Trẫm nhất thời mềm lòng, lòng dạ đàn bà, lại muộn nhưvậy mới giết hắn. có thể nói là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời! Không cần hòi. lúc trước Tiêu Bố Y ở Thái Hành Sơn, khắng định chính là tên súc sinh này giả trang! Thế Dân. Lv Huyền Bá súc sinh kia nói chuyện xưa đối với con. khúc trước nói đều là sự thật, nhưng khúc cuối cùng lại cải biển sự thật. Trẽn thực tế. mẫu thân sinh con. Mà Vũ Vãn Tinh tiện nhân kia sinh Lý Huyền Bá. Lý Huyền Bá lẫn lộn thị phị nói hai người đều là Vũ Văn Tinh sinh ra, chính là muốn dụ dồ con mắc lừa. Lại nói tới. vẫn là vi phụ sai!”

Thế Dân rùng minh. Nhớ lại chuyện cũ, không khòi trọn mắt há hốc mồm. Thấy Lý Uyên tràn đằv hối hận, lại không dám đi hỏi thăm đến tột cùng.

“Không đúng. Súc sinh này còn có giúp đờ” Lý Uyên là người lào luyện, tất cả mọi chuyện đều đã biết. Lập tức nghĩ tới điểm đáng ngờ. thất thanh nói: “Rắt nhiều chuyện, hắn một minh tuyệt không thể làm được. Kiến Thành Nguyên Cát uổng mạng, nhắt định là bọn họ đã quấy phá. HoàngMôn Thị Lang!”

“Thẩn ỡ đày” ôn Phong Nhà tuy nói lui ra, nhưng vẫn quan tám đến Lý Uyên, ỡ cách đó cũng không xa. Nghe Lý Uyên phán phó, bước nhanh tiến lên.

Lý Uyên trên mặt còn có ưu thương, trong mắt đã dấy lên lửa giận hừng hực. ‘”Thế Dân. Người đi theo con tạo phản, khắng định có dư nghiệt của Lý Huyền Bá”.

Thế Dân nghe mà cứng lưỡi. Lý Uyên đã hướng về phía Trường Tôn Hẳng An lẻn tiếng hòi rõ tinh huống. Trưởng Tôn Hẳng An thấy Thế Dân chủ ý biến hóa cực nhanh- Lý Uyên có thể tha thứ Lý Thế Dân, hiểu rẳng trước mắt nên là lấv công chuộc tội. lập tức nói ra động tĩnh của Trưỡng Tôn Vò Kỵ.

Thế Dân cầu tinh: “Phụ hoàng. Bọn họ làm tắt cả cái này cũng là vì con. Chi cầu người tha thứ cho bọn họ”.

Lý Uyên hừ lạnh một tiếng, cùng không có trả lời. Trường Tôn Hẳng An trong lòng lo sợ. nhưng đã tiến thối lưỡng nan. Hắn lúc này mới phát hiện so với Trường Tôn Thuận Đức lào luyện cùng sâu xa, hắn và Vô Ky thật sự quá non nớt. Trước mắt Trưởng Tòn gia đi trên lưỡi kiếm, đi con đường nào. thật sự khó có thể lựa chọn.

Nghĩ đến thúc phụ Trường Tôn Thuận Đức. Trường Tôn Hẳng An đột nhiên nghĩ tới điều gì. cúi đầu xuống.

Trường Tôn Vô Ky đang dẫn theo các thân vệ vọt tới ngoài điện. Thán vệ thủ vệ đại điện như làm đại địch, cùng nhân thủ Trường Tôn Vô Ky giẳng co. Nhưng vào lúc này trong điện đột nhiên lại lao ra mấv trăm thân vệ. đem đám người Trường Tôn Vô Ky trùng trùng vây khốn. Trường Tôn Vô Kỵ kinh hài. thầm kêu không ổn. Lý Mạnh Thường ở một bén nói: “Không xong. Chi sợ tin tức tiết lộ. Trường Tôn tiên sinh nhất định phải bắt giặc trước bắt vua, phòng toàn quán bị diệt”.

Trường Tòn Vô Kỵ tâm loạn như ma. khẽ gặt đầu. trong lòng lại có nghi hoặc. Lý Mạnh Thường này đi theo hắn nhiều năm. Trước kia một mực không có biểu hiện gì quá xuất sắc. Tại sao ờ trong tinh huống như thế này vẫn trần định như vậy? Còn chưa kịp nghĩ nhièu thì đã thấy Lý Uyên Lý Thế Dân cùng huynh trưởng sóng vai ra. Trường Tõn Vò Ky dù là trí tuệ phi thường, trong lúc nhất thời cũng không sáng tò rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Trường Tôn Hẳng An thấy Lý Uyẻn tròng lại liền gọi: “Vò Kỵ. Thánh Thượng anh minh, đối với chúng ta cùng không truy cứu. Mau mau bỏ binh khí xuống, bó tay chịu trói”.

Trường Tôn Vô Kv trong lòng run lẻn. thầm nghĩ tại sao lại biến thành tình huống này. Loại làm loạn này là tử tội, bó tay chịu trói, tthặt mặc cho người ta chém giết! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

“Vô Ky. Ngàn sai vạn sai đều là một mình ta sai. Ngươi nếu thật giúp ta, nhanh chóng thu tay lại đi” Lý Thế Dán thấy Trường Tôn Vô Kỵ do dự, muốn tiến lên. Lại bị Lý Uyên một nhát giữ chặt lại.

Lý Uyên ánh mắt như điện, rơi vào trên người Trường Tôn Vô Kỵ, chậm rãi nói: “Vô Ky. Trẫm xem ngươi lớn lên. hiểu rò tiền căn hậu quả chuyện này. Ngươi bảo mọi người buông tha chống cự. Trẫm chuyện cũ sẽ bò qua”.

Trường Tôn Vò Ky đang do dự không quyết, Lý Mạnh Thường thắp giọng nói: “Chuyện cho tới nước này. Chi có thể liều chết đánh cược một lần” Trường Tôn Vô Ky nghe Lý Mạnh Thường đầu độc. trong lòng đã quyết, gật đẩu nói: “Không sai. Phải nên như thế”.

Hắn rút kiếm nơi tay. Lý Thế Dán cả kinh quát lỡn: “Vô Ky. Không thể lỗ mãng!'” Trường Tôn Vô Kv lại quát lớn một tiếng. Một kiếm bổ về phía Lý Mạnh Thường!

Kiếm cho dù bổ về phía Lý Uyên, cũng sẽ không khiến cho mọi người kinh ngạc như thế. Nhưng Trường Tôn Vô Kv bồ về phía Lý Mạnh Thường làm cho không người nào hiểu rõ ngọn nguồn.

Chươna 612: Được làm vua thua làm giặc (3)

Một kiếm này cực kỳ đột ngột sắc bén. Mắt thấv Lý Mạnh Thường muốn bị bổ thành hai nửa. Không ngờ Lý Mạnh Thường vừa lui đã rút kiếm nơi tay, trở tay một kiếm đám ra ngoài. Nếu nói là kiếm kia của Trường Tòn Vô Kv là ra ngoài V định. Thi một kiếm này của Lý Mạnh Thường càng phi thường quy dị. Trường Tôn Vô Kỵ quát to một tiếng, cảm giác một kiểm này đâm tới. mình lại tránh cũng không thể tránh. Nguy cơ trước mắt. đã như diều hâu xoay người lui về phía sau, trẽn không trung máu tươi nhò xuống.

Trường Tôn Vò Kv rớt lại phía sau. lảo đảo một cái, thì ra đã bị một kiếm cùa Lý Mạnh Thường đâm trúng đùi. Mọi người đều kinh ngạc, phải biết 1’ẳng Trường Tòn Vò Kỵ mặc dù không tính là cao thủ tuyệt đinh, nhưng mà cùng tính là vũ kỹ siêu quẩn. Lại bị một Lý Mạnh Thường tầm thường một kiểm đám bị thương. Thật sự là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

“Ngươi không phải Lý Mạnh Thường. Ngươi là ai?” Trường Tôn Vô Kỵ nghiêm nghị quát.

òn Phong Nhà thấy Trường Tôn Vô Kỵ thoát ra. sớm lệnh binh sì đem thị vệ tạo phản bao bọc vây quanh. Những vệ sĩ vũ trang đi theo Trường Tôn Vô Ky kia, đã sớm sắc mặt trắng bệch, khôngbiết nhưthế nào cho phải.

Lý Mạnh Thường một kiếm không giết đượcTrưỡng Tôn Vô Ky. thấy bốn phía tràn đẩv thị vệ, thờ dài nói: “Trường Tòn Vô Ky. Ngươi làm thế nào phát hiện ta sơ hờ?” Lý Mạnh Thường lúc này nói chuyện, không còn kiểu ăn nói khép nép mới vừa rồi, mà thẩn sắc đã có sự cao ngạo.

“Ngươi quá mức cấp bách, cùng Lý Mạnh Thường bình thường đã có khác nhaữ’ Trường Tôn Vô Kỵ nhịn đau nói: “Thi ra ngươi ra vẻ bị Tề vương đả thương, chi là che dấu tai mắt mọi người. Ngươi là ai?” Hắn khi hòi lẻn. trong lòng đã có một đáp án. nhưng đáp án này nhiều ít có chút hoang đường. Lúc này đâv hắn cùng không dám khẳng định.

Lý Uyên ờ phía xa nghe thấy Lý Mạnh Thường lên tiếng, giọng căm hận nói: “Lý Hiếu Cung. Quá nhiên là ngươi!'”

Lý Mạnh Thường mim cười nói: ‘”Thánh Thượng. Người rốt cuộc vẫn nhận ra ta”.

Mọi người kinh hài. Không nghĩ đến Lý Mạnh Thường lại là Lv Hiếu Cung cái trang. Nhưng Lý Hiếu Cung khôngphải sớm đã chết sao?

Lý Uyên mặt trầm như băng, ánh mắt lộ ra vẻ hận thù khắc cốt. “Ngươi cùng Lý Huyền Bá một mực cấu kết với nhau làm việc xấu. Ta nghĩ người tốt không sống thọ. gian nhân sống trăm năm. Ngươi kiên tri làu như vậy. tại sao lại đột nhiên chết đi? Quả nhiên, ngươi dùng giả chết để lừa gạt trảm!”

“Nếu quả thật như Thánh Thượng nói. Thánh Thượng quá nửa cũng có thể sống trên trăm tuổi” Lý Hiếu Cung thản nhiên nói.

Mọi ngưỡi thất sắc không thể tưởng được Lý Hiếu Cung vẫn được Lý Uyên coi trọng, lại dám miệt thị Thánh Thượng như thể.

Lý Uyên cắn răng nói: “Lý Hiếu Cung, ta không biết minh có thể sống bao làu. Nhưng ta biết ngươi tuyệt đối sống không qua khòi hôm nay”.

Binh sĩ tạo phản ngoan ngoãn vứt bò binh khí, dưới sự coi giữ của cấm vệ thổi lui sang một bén.

LÝ Hiếu Cung cũng không để ý tới những vệ binh kia, bị mọi ngưỡi tràng tràng vây quanh, mặt không đổi sắc. thản nhiên nói: ‘”Hóm nay ta đã đến đây đã không có ý định còn sống mà đi ra”.

“Lý Hiếu Cung ngươi đến hiện tại dùng âm mưu quỷ kế hại ta. Chi sợ không ngỡ. Lý Huyền Bá đã sớm tại âm phủ chờ ngươi” Lý Uyên nói.

LÝ Hiếu Cung trong mắt đột nhiên có nước mắt. lại vẫn có thể cười nói: “Ta đương nhiên đã sớm biết rõ Huyền Bá đã chết”.

Lý Uyên ngược lại khè giặt mình. Hắn vẫn cho là Lý Hiếu Cung là cùng Lý Huyền Bá phối hợp hành động. Không ngỡ Lý Hiếu Cung lại đã sớm biết Lý Huyển Bá đã chết. Đã như vậy, hắn vi sao vẫn làm nhưvậy?

“Thật ra cũng bởi vi Huyền Bá chết ta mới càng phải phát động” Lý Hiếu Cung nói: “Lý Uyên. Ngươi bí mặt giết chết Huyền Bá. Chi cho là tin tức không có tiết lộ. Nhưng không biết ta cùng Huyền Bá đã sớm ước định ngày liên lạc. Hắn không tới. cùng không có nửa phẩn tin tức truyền đến như ta đã nói. Hắn khắng định đã xảy ra ngoài ý muốn. Ngươi còn nhớ. Ngươi từng đã đáp ứng Huyền Bá cái gì không?”

Lý Uyên mặt trầm như nước. Cũng không trả lời.

LÝ Hiếu Cung nói: “Ngươi đáp ứng Huyền Bá chi cẩn giết được Đậu Kiến Đức, thì sẽ khôi phục thân phận của hắn, để cho hắn đích thán lình quân, nhất thống Trung Nguyên. Huyền Bá có vẻu cầu quá đáng không? Không. Nhưng ngươi đã nuốt lời!”

Thế Dán sắc mặt âm u, hắn mặc dù đã sớm nghĩ đến rắt nhiều chuyện có thể là Lý Huyền Bá âm thẳm bày ra. Nhưng nghe Lý Hiếu Cung nói đến trong lòng vẫn không biết là tư vị gì.

Lý Uyên cưỡi nói: “Ngươi chẳng lè thật cho ta là kè ngốc sao? Lý Huyền Bá rắp tâm cái gi. Ta còn khôngbiết sao?”

Lý Hiếu Cung thản nhiên nói: “Rắp tâm cái gì cũng không quan trọng. Việc mà ngươi đáp ứng hắn. ngươi cùng không có làm được. Ngươi còn nhớ ước định cùng Lý Huyền Bá năm đó không? Nếy không tuãn ước định, hậu quả sẽ như thế nào?”

Lý Uyên đã thay đổi sắc mặt. Hối hận cùng hắn nhiều lời. quát lớn: “Giết hắn!”

Thị vệ bốn phía đã sớm chờ những lời này, nghe lệnh đều tiến lên. Trường thương đâm tới. đại đao bay múa. Lý Hiếu Cung vũ kỹ không tẩm thường. Trong đám người ngăn cản chém giết, một minh chiến đấu hăng hái, trong một lát quanh thân cũng đã đẫm máu.

Võ công của hắn hiển nhiên không bẳng Huyền Bá. bị bọn thị vệ bao vây đã không thể giết ra vòng vây. nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, cũng không lo lắng. Trong khi ra kiếm, vẫn tiếp tục nói: “Ngươi cùng Huyền Bá ước định. Nếu vi phạm lời hứa ssẽ đoạn tử tuyệt tôn cô độc cả đời. Cho tới hiện tại, đã ứng nghiệm quá nửa…”‘ Hắn chợt kêu lẻn một tiếng đau đớn. dưới xương sườn đã trúng một đao. máu tươi rơi. Lv Hiếu Cung cùng không thèm để ý. vẫn cười nói: “Ta biết HuyềnBá đã chết, lập tức trói Trưởng Tôn Vô cấu, dẫn Lý Thế Dán nghi kỵ. Sau khi biết Thế Dân quay lại thì lại đem ngọc bội của Trưởng Tôn Vô Cấu quắng vào ngõ nhò trước phủ đệ của Lý Nguyên Cát. Sau đó cố V để cho Trịnh Nhân Thái nhặt được… Trịnh Nhân Thái vì thinh công, quả nhiên không thể chờ đợi được đi tìm Lý Thế Dàn”.

Trịnh Nhân Thái nghe thế. vừa vội vừa giận, xông lại chém giết. Không ngỡ Lý Hiếu Cung trở tay một kiếm, đă tráng giữa cổ họng hắn. Trịnh Nhân Thái tràn đằv vẻ khó tin ngà xuống. Lý Hiếu Cung trên đùi lại bị chém một đao. lảo đảo mà đi. nhưng vẫn có thể nói: “Lý Kiến Thành Lý Nguyên Cát trong khi phòng bị Lý Thế Dãn, nào đàu nghĩ đến ta vẫn ờ bên người. Ta âm thẩm bắn ra độc châm, đơn giản bắn trúng hai người bọn họ. Bọn họ chết cùng không rõ ràng! Lý Thế Dân đương nhiên càng u mê! Ta làm bộ nhặt kiếm thuận tay ỡ trên thân kiếm hạ độc. khién cho Trường Tôn Vô Ky hiểu lầm trên thân kiếm có độc. cho rằng Lý Thế Dân sát tâm sớm nồi, cho nén vì bảo vệ chủ tử. cũng vì bảo toàn bản thân mà muốn tạo phán. Ta… đương nhiên phải thuận dòng đẩv thuyền. Theo chân bọn họ tới giết đi ngươi. Ha ha!” Lý Hiếu Cung tuy bị vậy, nhưng lại phi thường đắc ý. Hiển nhiên hiểu rằng khó có thể may mắn thoát khỏi, nén dùng ngôn ngữ đả kích Lý Uyên.

Trường Tôn Vô Kv xấu hổ khó tả. Hắn tự xưng là thông minh, nào đâu nghĩ đến lại bị Lý Hiếu Cung sử dụng như đao! Trường Tôn Hẳng An càng mồ hôi đẳm đia, kinh sợ Lý Hiếu Cung dùng kế kỳ quỷ, làm cho người ta đang ờ trong đó mà vẫn hồn nhiên khôngbiết.

Lý Uyên hai mắt trừng lên như muốn nhỏ máu. Lý Thế Dân càng lửa giận bốc cao. hận không thể đem Lý Hiếu Cung bầm thây vạn đoạn.

“Lý Hiếu Cung. Ta và ngươi có thù oán gì. Ngươi lại muốn hại ta như vậy!” Hắn muốn tiến lên. Lại bị ôn Phong Nhà ôm chặt lấy. Lý Hiếu Cung cùng hung cực ác. võ công bất phàm. Ôn Phong Nhà bảo vệ Thái tử không thảnh, trong lòng đã không yên, thấy Lý Thế Dân phạm hiểm, làm sao mà chịu?

Lý Hiếu Cung cười to nói: “Ngươi cùng ta không có thù oán. Đáng tiếc ngươi là con của Lý Uyên. Ta muốn khiến cho Lý Ưvên ứng với lời thể đoạn tử tuyệt tôn. Cho nên chi có thể ủy khuất ngươi. Hôm nay… cùng là lúc ngươi bị mắt mạng. Xem độc châm của ta!” Hắn quát lớn một tiếng, cánh tay vung lên. Bọn thị vệ đều hoảng sợ. có người đã lặng yên lui ra phía sau. Lý Hiếu Cung kiếm vung lên. sau khi chém một người lại đẳng không bay lên. hướng về phía Lý Uyên nhảy tới.

Có mấv ngưỡi chi cảm thấy thân thể ngứa ngáy cúi đẩu xem, thấy trên ngưỡi đã trúng ngán châm, đều kêu lên sợ hài.

LÝ Hiếu Cung võ công mặc dù cao nhưng dù sao cũng thua xa Lý Huyền Bá. Hơn nữa đã sớm bị thương nhièu chồ. lúc này vừa nhảy lên, động tác đã tri hoàn. Mọi người thấv hắn muốn giết Lý Uyên đều liều mạng tiến lẻn cản trờ.

LÝ Hiếu Cung giữa không trang đã tráng một thương, chi là ở không trang quát lẻn: “Chết đi!” Cánh tay hắn cắp tốc vung lên, giữa không trung lóe lên một đạo hào quang hướng về phía Lv Uyên phóng tới. Lý Uyên không ngờ Lý Hiếu Cung trước khi chết vẫn còn muốn giết hắn. vội vàng lui ra phía sau. Trường Tôn Hẳng An đă vọt tới Lý Uyẻn trước người. Kêu lên:”HỘ giá!” Hắn ngăn cản trước người Lý Uyên, rút kiểm huy vũ. Chi cảm thấv cánh tay tê lẳn trong lòng đã chết lặng. Trường Tôn Vó Kỵ đã chứng kiến độc lợi hại. đã không chút do dự huy kiểm hướng về phía Trường Tôn Hẳng An chém tới.

Trường Tôn Hẳng An quát to một tiếng, cánh tay bị chặt đứt. máu tươi phun ra. Còn có người khó hiểu ý nghĩa, nhưng Trường Tôn Hẳng An lại biết huynh đệ vì cứu minh, noi theo tráng sĩ chặt tay. Nếu không minh bị độc từ máu đánh vào trái tim. chi sợ thoáng qua đã mắt mạng.

LÝ Hiếu Cung cuối cùng không có xông ra khỏi vòng vây, mới vừa rơi xuống, đã bị đâm vài thương. Một đao chặt lên trên vai hắn. đem cánh tay trái cũng bổ xuống. Lv Hiếu Cung kêu to một tiếng, phấn khởi khí lực trường kiểm bay ra, đem người chém tráng đám chết. Nhưng lực đã lực tặn. thoáng qua cánh tay phải lại bị chém đứt. bị trường thương kẹp lấy, cùng không ngã sấp xuống.

Toàn thân giống như huyết nhân, Lý Hiếu Cung nhìn chẳm chẳm vào Lý Uyên, lại vẫn có thể bặt cười, cuối cùng nói: “Thật ra… ta chết sảng khoái, ngươi còn sống, quá nửa so với chết còn muốn thống khồ hơn! Đáng tiếc…” Hắn lời còn chưa dứt. có người thấy Lý Uyên thẩn sắc không vui. biết không cần để người sống, hai thương đã đàm ngập vào trái tim hắn.

Lý Hiếu Cung môi mấp máv, cuối cùng đầu nghiêng sang một bèn, không còn cử động. Lý Hiếu Cung mặc dù chết, nhưng tắt cả mọi người vẫn cảm thấy thảm thiết, trong lòng kinh hoàng.

Chươna 612: Được làm vua thua làm giặc (4)

Lý Uyên vươn tay từ trong tay thị vệ túm lẩy đơn đao. bước nhanh đi lẻn. một đao chém xuống. Hắn dùng lực rất lớn. một đao đã đem đẩu Lý Hiếu Cung bổ xuống, cơn giận còn sót trong lòng vẫn chưa bình, lại chém mấy đao lên trên người Lý Hiếu Cung. Trong lúc nhất thòi huyềt nhục tung tóe. các cấm vệ không dám trốn tránh. Lý Uyên chém đến thở hồng hộc. Lý Thế Dân hoảng sợ kêu lên: “Phụ hoàng!”‘ Lý Uyên nghe con kêu gọi, lúc này mới buông lòng đơn đao. chi cảm thắv toàn thân bủn rùn. Các thân vệ đều lạnh người, không dám nhièu lời. Lý Uyên phục hồi lại tinh thẳiL đối với ôn Phong Nhà nói: “”Hoàng mòn Thị lang. Ngươi lập tức phái người, đi đem những người cùng Lý Hiếu Cung có quan hệ chém hết”, ôn Phong Nhà vội và truyền lệnh xuống, lại sợ còn có dư nghiệt hành thích. Đem những người vũ trang đi theo Trường Tôn Vô Ky đều chém hết.

Trường Tòn vỏ Kỵ xanh cả mặt, nhưng lại không nói một lời. Trường Tôn Hẳng An tay bị chặt, cũng lâu mà không thấy dấu hiệu độc phát thì hiểu rằng quá nửa đã an toàn. Nhưng rốt cuộc có thể an toàn được bao lảu thì ai cũng không thể nói được. Trường Tôn Vô Kỵ đã sớm giúp nhị ca buộc lại cánh tay cụt. Trường Tôn Hẳng An sắc mặt tái nhợt, trầm mặc nhin sang Lý Uyên.

Lý Uyên tâm tư xoay nhanh, chậm rãi đi tới nói: “Trường Tôn Hẳng An hộ giá có công. Thưởng hoàng kim ngàn lượng, gấm vóc ba trăm cây” Lại ân cằn hòi: “Hăng An. Ngươi không sao chứ?”

Huynh đệ Trường Tôn quỳ xuống dập đẩu nói: ‘”Thánh Thượng đối với chúng ta ân trọng nhưnúi. Chúng ta lại khôngbiếttốtxấiỊxấuhổvôcùng”.

“Các ngươi cũng là vi Thế Dân” Lý Uyên thờ dài nói: “Chuyện này cũng là ké gian châm ngòi. Cũng không thể trách các ngươi. Trầm đương nhiên rò ràng điểm ấy, thì làm sao sẽ trách cứ các ngươi? Được rồi. Các ngươi về nghi ngơi trước đi. Ta cùng Thế Dân thương nghị một ít chuyện” Hắn khẩu khí mặc dù hòa nhà. nhưng trên mặt vẫn là phi thường bi thống. Lý Kiến Thành Lý Nguyên Cát chết đi đối với hắn đả kích không cằn nói cũng biết. Nhưng hắn còn không có ngã xuống. Cũng có thể khống chế tâm tinh của minh.

Huynh đệ Trường Tôn liếc nhìn nhau, thi lễ lui ra. Lý Uyên lưu lại Lý Thế Dàn. đột nhiên lệ rơi đằv mặt nói: “Thế Dân. Ta thật thực có lồi với mẹ của con. Ta đã đáp ứng nàng phải chiếu cố cho huynh đệ các con. Nhưng… ta thật..Hắn không cách nào nói tiếp, nghẹn ngào khóc rống lên. Lý Thế Dân quỳ rạp xuống, rơi lệ nói: “Hài nhi bất hiểu. Xin phụ hoàng trọng trách”.

Lý Uyên rơi lệ kéo Lý Thế Dân nói: “Thế Dân. Cha khổ sờ đánh hạ giang sơn là vì sao. Còn không phải là vì truyền cho các con. Đen hiện tại chi còn lại có một mình con. Vi phụ biết con bị kẻ gian ám toán. Thi sao lại đi trách cứ tại con? Tắt cả đều là vi phụ sai. vi phụ hổi hận lúc trước…” Cảm giác đẩu có chút choáng váng. Lý Uyên nói: “Thế Dân. Ngôi vị hoàng đế của vi phụ, sớm muộn cùng truyền cho con. Con đừng phụ hv vọng cùa vi phụ. Ta mệt mòi rồi, con đi về nghi ngơi trước đi”.

Thế Dân xấu hổ. trong lòng khôngbiết là tư vị gi.

Lý Lý Thế Dán lui ra. Lý Uyên chi cảm thấy bốn phía ngọn đèn hòn ám. Từng đợt nhiệt huyết xông lên. Lúc này. cung nhân đem thi thể Thái tử cùng Tề vương về. Lý Uyên nhìn thấy, trong lòng đau đớn, một ngụm máu tươi phun ra, lảo đảo muốn ngà.

Lý Thế Dân ra khỏi hoàng cung, chi cảm thấv thiên hôn địa ám. thể xác và tinh thần không còn chút sức lực nào. Cũng không muốn quay lại phủ Tần Vương, chi theo hoàng thành đi ra ngoài, như cô hồn dã quỷ.

Quốc nạn càng gấp, chuyện huynh đệ không may lại phát sinh ờ trên người hắn, khiến cho hắn cảm thấy mòi mệt trước đó chưa từng có.

Hắn vốn trải qua chiến trường tòi luyện trái tim đã cứng rắnnhưsắt. Nhưngbị Lý Huyền Bá lừa gạt. đem Tãv Kinh quấy đền rối tinh rối mù. thậm chí tự tay ngộ sát đại ca cùng đệ đệ. mặc dù đổi với Lý Nguyên Cát sớm có bắt màn, nhưng cùng chi muốn giáo huấn hắn. Sau khi thật giết thì trong lòng có loại tư vị không cách nào nói nén lời.

Từ chán tường đi xuống, chi thấy trăng non trên đầu, thảm đạm âm lành, bóng cãv liêu xiêu, giống như quy mị. Lý Thể Dân đầu óc choáng váng, cứ như vậy đi tới nửa đèm. hắn đẩv vẻ chán nản trẽn người lại tràn đầy máu tươi, người bên ngoài thấy đã sớm tránh né. sớm nhận thức không ra đãv là Tần vương thanh danh hiển hách. Lý Thế Dán bất tri bắt giác đến trước một phủ đệ trên đó viết hai chữ “Trường Tôn”, lúc này mới ý thức được mình bất tri bắt giác lại đến phủ đệ Trường Tôn.

Mặc dù nói bởi vì huynh trưởng đệ hai người tham dự, khiến cho sự tình càng rối loạn. Nhưng nghe Lý Hiếu Cung nói xong, Lý Thế Dán đã biết hai huynh đệ cũng là vi mình mà suy nghĩ, trong lòng đối với hai người này cùng không có ý trách cứ. Thầm nghĩ Trường Tôn Hẳng An vì phụ hoàng mà mất cánh tay, vô luận như thế nào mình, cùng p bãi đi xem.

Đi đến trước cửa phủ, gò cửa lại không có người lên tiếng. Lý Thế Dân âm thẩm kỳ quái, thẳm nghĩ Trường Tòn gia có đại sự xảy ra, vô luận như thế nào cùng sè không nhanh như vậy mà đi ngủ. Hắn tiếp tục gò cừa. qua hồi lâu lúc này mới có người đáp: “Là ai? Muộn như vậy còn làm cái gì?”

Cửa phủ mỡ ra. một lào bộc ló đầu ra. Lý Thế Dân nhận thức đó là gia lào quản gia của Trường Tòn gia. Đột nhiên nghĩ đến Trường Tôn Vô Ky vẫn không biết ờ nơi nào. càng sốt ruột, thẳm nghĩ tìm Trường Tôn Vô Ky thương nghị việc này.

Lào bộc hồi làu mới nhận ra là Lý Thế Dân, trên mặt có chút ít khác thường. Lý Thế Dân không có chú ý hỏi: “Vô Ky đâu? Ta muốn gặp” Nếu là trước đâv. lão bộc đã sớm đưa Lý Thế Dân vào phù. Nhưng lúc này, lào bộc lại quanh co nói: “Tam công tử ngủ rồi”.

“Ngươi lừa gạt ai vậy. Hắn lúc này có thể ngủ sao?” Lý Thế Dân, ngược lại một điểm cùng không ngu ngốc.

Lào bộc lại ắp úng, Lý Thế Dân trong lòng không bui. một nhát đẳv lào bộc ra, xông vào

trong phủ. Trong phủ cực kỳ vên tình, yên tình một cách chết chóc!

Thế Dân không biết tại sao. trong lòng tuôn ra ý bất an. Đối với Trưởng Tôn phủ hắn là rất tinh tường, vọt tới chỗ của Trường Tôn Vô Kỵ. đá văng cửa phòng ra, chi tháy được trong phòng tối đen, giường nào có bóng người? Vươn tay sờ qua, giường lạnh buốt. Căn bán không phải có dấu hiệu người quay lại. Đột nhiên nghĩ đến cái gi, Thế Dán trong lòng cũng lạnh như băng giống như giường vậy. Lao ra khỏi phòng, một nhát bắt lấy lào bộc. Thế Dân nghiêm nghị quát: “Vô Kỵ đi nơi nào?”

“Tam công tử chưa từng trở về” Lão bộc nói.

Thế Dán quát lên: “Ngươi mới không phải nói hắn đang ngủ sao?”

“Là ta hồ đồ” Lão bộc giãi thích.

Thế Dán một cước đá văng lào bộc ra, lao ra khỏi cửa kêu lên: “Vô Ky. Trường Tôn Vò Ky. Ngươi đi ra đâv!” Hắn tiếng quát thê lương, dần dần đi xa. Lào bộc lúc này mới lau mồ hôi lạnh, kéo cửa phònghô: “Nhanh lên!”

Sau nội đường đi ra một đám người, đều là bao lớn bao nhò. muốn ra khòi cửa đột nhiên đều sửng sốt. Chi thấy Lý Thế Dân sắc mặt xanh lét đứng ờ trước cửa hỏi: “Các ngươi đi nơi nào?”

Những người kia đều kêu lên: “Tần vương. Tam công tử bảo chúng ta ra khỏi thành. Người xem ân tinh khi xưa. xin đừng làm khó chúng ta”.

Thế Dân lạnh giọng hỏi: “Vò Kỵ đã ra khòi thành ?” Mọi ngưỡi hai mặt nhìn nhau, cũng không trả lời. nhưng thần sắc hiển nhiên là cam chịu.

“Hẳng An đương nhiên cùng đi chứ?” Lý Thế Dân lại hòi. Mọi người vẫn bảo trì trầm mặc. Nhưng trong trầm mặc này có một loại lạnh tận đáv lòng. Lý Thế Dán ngửa mặt lên trời cười nói: “Tốt. Tốt!” Hắn mặc dù cười. Nhưng trong nụ cười lại có sự thảm thiết nói không ra lời. Không để ý tới những gia quyến này nữa, xoay người rời đi. Mọi người như được đại xá. đều ròi phủ.

Thế Dân trong lòng đã như băng hàn ngưng kết

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Trường Tôn Vô Kỵ lại cũng sẽ rời hắn mà đi. Hắn tin tưởng, nhưng sự thật đã ỡ trước mắt. Hắn không thể không tin.

Trường Tôn Vô Ky cùng hắn cùng một chồ tham gia bao động vũ trang. Hắn mặc dù không có việc gì, nhưng Trường Tôn thị đã hoảng sợ. Vô luận như thế nào. hôm nay đă như một câv gai mọc ở giữa Trường Tôn thị cùng Lý Đường. Hắn không cầm quyền. Trường Tôn Vò Kỵ chi có thể đi!

Vô tình lãnh khốc. Nhưng lại là sự thật không thể tranh cài!

Thế Dân nghĩ tới đày. đột nhiên cười lên ha hả, giống như điên cuồng. Lúc này có hai người đi ngang qua. tháy Lý Thể Dân cười to thì tường là kẻ điên. Một người nói: “Người này đang đêm lại ờ đâv cười. Thật chẳng khác gì ké điên”.

“Cái này thì tính gi. Chuyện phát sinh hôm nay trong kinh thành so với cái này còn điên cuồng hơn” Một người khác nói tiếp.

Người kia nói: “”Đúng vậy. Ai có thể nghĩ đến Tẩn vương giết Thái tử cùng Tề vương. Hắn thật điên rồi sao?”

Lý Thế Dân cơ thịt trên mặt run rẩy, nắm chặt quyền nhưng cũng không có xông lẻn. Trong lòng lại có thanh âm đang hô to. Ta thật điên rồi sao? Ta thật điên rồi sao? Ta điên khùng đền bị ma quy ám ảnh. nghe tin lời nói của Lý Huyền Bá. lại hại chết huynh đệ ruột thịt của minh. Huyển Bá vẫn đối với minh nhưhuynh đệ ruột thịt, mình đối với hắn cảm kích cùng bội phục đền sát đắt Nhưng hết lẩn này tới lằn khác là hắn cho minh một đao! Thán tinh này tính là cái gì? Trẽn đời này, ai mới đang giá tín nhiệm? Huyền Bá vẫn nói với minh. Nói mình có đại tài, có tướng quán vương. Thi ra đều là gạt người! Phụ hoàng nhièu lằn cho mình cơ hội. nhưng mình vẫn hoài nghi tâm ý của người! Mình mấv lần thất bại. hao binh tồn tướng còn có mặt mũi nào lình quán? Trước mắt cho dù Trường Tôn Vô Ky cũng vì ích lợi bản thân mà vứt bó minh mà đi. Vãn vò bá quan ở thành Tây Kinh này sẽ đối đãi với minh như thế nào? Phụ hoàng mặc dù tha thứ ch mình, nhưng người thương tám gần chết không cần nói cũng biết, bán thân mình làm sao có thể tha thứ cho chính mình?

Tất cả cái này, rốt cuộc là ai sai?

Đầu hồn loạn, nhưng những lòi nói của hai dân chúng kia lại vẫn có thể truyền tới rò ràng.

“Tằn vương không có điên. Chi có quyền lợi làm cho người ta điên khùng” Một người dân nói.

“Ngươi đãv là ý gì?” Một người khác hỏi.

“Trước kia kinh thành cũng đã sớmnóL Tần vương công một mực vượt Thái tử. Cho nên hẳn là nên lặp Tẩn vương làm Thái tử. Nhưng Thái tử lại được ủng hộ. Cho nên huynh đệ trong nhà một mực bất hòa. Lẩn này Tần vương vượt lên trước giết Thái tủ. chính là vì đoạt Thái tử vị”.

“Nhưng bọn họ dù sao cũng là huynh đệ mà”.

“Huynh đệ thi xem là cái rắm gì. Trờ thành Thái tử coi như tương lai làm hoàng đế. có thể muốn gì làm đó. Giết huynh đệ thi tính là cái gì ? Ai không muốn làm hoàng đế. Ngươi không muốn sao?”

“Đừng nói tới quốc sự. Đừng nói tới quốc sự” Người lên tiếng nọ có vẻ khiếp đảm. Hai người rốt cuộc đổi qua ngõ nhỏ không còn thấy bóng dáng.

Chươn2 613: Thay đổi triều đại (1)

Tiêu Bố Y nhìn sang nửa khối ngọc, nhiều ít có chút kinh ngạc, nhưng cũng có chút cảm khái, trên đời. hiểu rò hắn nhất vẫn là Bùi Minh Thúy.

Bùi Minh Thúy tặng khối ngọc này tới. có phải là ám chi nàng lại tim được đáp án mới?

“Bùi tiểu thư vẫn khòe chứ?” Tiêu Bố Y hỏi.

Ảnh tử do dự, “Hàng ờ tại Hoa Sơn. Nàng nói… Huyền Bá hẳn là cùng hy vọng chòn cất tại đó”.

Tiêu Bố Y thẳm nghĩ, Bùi Minh Thúy cả đời đều hiểu rò người khác, nhưng nàng bình luận bản thân như thế nào? Lý Huyền Bá hy vọng chôn cất tại Hoa Sơn, chẳng lẽ là muốn tận mắt thấy Quan Trung diệt vong?

Hiểu rò Bùi Minh Thúv đoạn thời gian trước đến nay cùng Vũ Văn Chi một chỗ, cùng biết Lý Huyền Bá tại Lý Đường cũng bất đắc chí. cho nên hai phong thư này, có thể cùng mình có quan hệ.

Nhưng có quan hệ hay không quan hệ, ỡ trong lòng của Tiêu Bố Y. cũng không phải là quan trọng nữa. Hắn vẫn càng xem trọng nửa khối ngọc, khối ngọc này hắn sớm nhất là ở trên tay Mông Trần Tuyết nhìn thấv thấv. khi đó chi biết là trong ngọc có bí mật kinh thiên, về sauMông Trần Tuyết đem nửa khối ngọc trả lại cho Văn Vù Chu. không ngờ khi thiên hạ gần nhất thống, khối ngọc này lại ma xui quỷ khién xuất hiện ờ trước mắt hắn.

Tiêu Bố Y nhìn khối ngọc, nghĩ tới những năm kinh nghiệm đã qua của mình, cũng cảm khái thế sự kỳ diệu.

Nhìn kỹ phong thư. mới phát một phong là cho Từ Thế Tích. Tiêu Bố Y nói: “Vi sao không đích thán đưa cho Từ Tướng quân, hắn đang ở Đông Đô”.

Ảnh tử nói: “Có lẽ Bùi tiểu thư cảm thấy, do Tâv Lương vương chuyển giao thì tốt hơn một ít”.

Tiêu Bố Y thỡ dài. nghĩ đến cũng là muốn nhờ mình đảm đương vai diễn an ủi này. Lý Huyền Bá không chết, có lẽ Bùi Minh Thúy sẽ đối với Lý Huyền Bá hết hv vọng. Nhưng hắn chết đi. Từ Thế Tích căn bản đã không cách nào tranh cùng Lv Huyển Bá. Có lẽ phong thư này. biểu lộ thái độ của Bùi Minh Thúv.

Vươn tay cằm lấy lá thưcủa Bùi Minh Thúv gỡi hắn. Tiêu Bố Y mới định mỡ ra. thì Ảnh tử nói: “Tâv Lương vương, ta cần phải đi”.

Tiêu Bố Yhơi ngạchòi: “Đông Đô đã rất tháibình. Cô vi saokhônglưu lại Đông Đô?”

Ảnh tử nói: “Đông Đô không có Bùi tiểu thư. Không có nàng, sẽ không có ta hôm nay. Hoa Sơn hiểm ác. ta lo lắng nàng một minh ỡ lại nơi đó. Lúc trước Tương Dương đi không từ già. Kính xin Tây Lương vương đừng nén trách”.

Tiêu Bố Y nhìn sang Ảnh tử nói: “Mộng Điệp. Cò là cô nương tốt. Đáng tiếc là… ta không thể giúp cô thực hiện lời hứa”.

“Là ta chủ động buông tha cuộc sống chăn dê để đi cùng Bùi tiểu thư’! Ảnh tử áv náy nói: “Con người cả đời này cũng không phải là muốn làm cái gì. là có thể làm cái đó. Tây Lương vương, ta nói có đúng hay không?”

Tiêu Bố Y nhớ tới kinh nghiệm của mình, gặt đấu nói: “Nói rất đúng, nhưng cô nếu có thể thì hãy tới Đông Đô. ta rất thích lại nghe tiếng đàn của cô”.

Ảnh tử lộ ra nụ cười nói: “Sẽ có một ngày như vậy. Được rồi, Tây Lương vương, ta đi rồi” Trong giọng điệu của nàng có chút ít không nờ. nhưng sau khi xoay người rời đi. không hể quay đầu lại.

Bùi Bội thờ dài nói: “Bùi tiểu thư cả đời tuy là bất hạnh. Nhưng may mắn là, nàng có thể được rất nhièu ngưỡi kính trọng cùng đi theo. Ảnh tử minh không một người nào là không phải cái bóng của Bùi tiểu thư. Thiép nếu là Mộng Điệp, nếu không có gặp phải chàng nếu không có lúc trước Bùi tiểu thư vẫn vinh quang nhắt thời. chi sợ cũng lựa chọn giống như Mộng Điệp”.

Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Nhân sinh không có nhiều cái nếu như vậy. cũng không khả năng lăp lại!” Trong khi nói chuyện, rốt cuộc mỡ ra phong thư này. xem thật làu. Bùi Bội ỡ một bên lắng lặng nhìn sang Tiêu Bố Y. Nàng thật ra cũng không quan tâm đến thư hay ngọc, nàng chi quan tâm đến Tiêu BÓ Y.

Tiêu Bố Y sau khi xem hết thư xong thì thật làu không nói gì.

Bùi Bội rốt cuộc hòi: ‘”Bùi tiểu thư nói cái gi?”

“Nàng nói rắt nhiều chuyện ta không biết, không rò ràng lắm nàng làm thế nào biết được” Tiêu Bố Y nói: “Trong thư chuyện thứ nhất là nói lai lịch của khối ngọc này. sau khi đem hai khối ngọc họp cùng một chỗ, phổi họp với đổng kính của vỏ thượng vương thì có thể sử dụng để mờ ra Thiên thư!”

“Mỡ ra Thiên thu, đi nơi nào mờ ra?”Bùi Bội hiếu kv nói.

Tiêu Bố Y nói: “Bùi Minh Thúy nói tại Tuyệt Tình động Ba Thục! Nhưng tìm Đại tế tự mờ ra Thiên thư. lại cằn Thái Bình lệnh! Chi có người cẩm trong tay Thái Bình lệnh, mới có tư cách mệnh lệnh Đại tế tự Miêu Cương mỡ ra Thiên thư!”

Chọn tập
Bình luận