Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 652: Thần tiên (1)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Tiêu Bố Y nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Phục Uy, hầu như có cảm giác mình nhặn lằm. Hắn và Đỗ Phục Uy phân biệt cũng không bao lâu, nhung Đỗ Phục Uy biến hóa thật sự quá lớn.

Tiêu Bố Y chưa bao giờ nhìn thấy qua người sup sụp như thế.

Nhưng thấy được đến sự bi thương trên mặt. Tiêu Bố Y lại hiểu rằng, hắn không có nhặn lầm người. Bời vì chi có Đỗ Phục Uy, mới có nhiều khắc cốt ghi tâm, ưu thương không thể xóa nhà như vậy.

Đỗ Phục Uy nhìn Tiêu Bố Y, ánh mắt rất là trống rỗng, chỉ nói: “Rượu, cho ta uống rượu”.

Tiêu Bố Y quay đằu lại nói: “Mang rượu tới đây!”

Hắn trầm giọng quát, chường quẩy tửu lâu lập tức trờ về đem rượu đến. Tửu quỷ này mặc dù suy sụp, nhưng lại quen với Tây Lương vương. Bọn họ đánh bằng hữu của Tây Lương vương, còn có thể lưu lại ở Đông Đô sao? Chường quẩy nghĩ tới đây, hầu như muốn bị hù chết. Ngã lăn lộn mấy vòng, lại như kỳ tích lấy ra được một vò rượu toàn vẹn.

Tiêu Bố Y bóc bùn phong, đem bình rượu đưa cho Đỗ Phục Uy.

Đỗ Phục Uy vốn mờ mịt, nhìn thấy bình rượu liền đoạt lấy. ừng ực rót hềt. Rượu chảy đầm đìa, giội cả toàn thân.

Đến khi uống tiết nừa vò rượu, Đỗ Phục Uy đã tỉnh táo chút ít, mờ to mắt say lờ đờ, lầm bầm hòi. “Ngưai là Tây Lương vương?”

Tiêu Bố Y ngóng nhìn Đỗ Phục Uy nói: “Ta là Tiêu Bố Y!”

Đỗ Phục Uy đột nhiên cười lên ha hả, đem bình rượu đưa qua nói: “Uống!”

Tiêu Bố Y cũng không từ chối, đưa vò rượu lên uống mấy ngụm, không chút cố kỵ. Vô luận binh sĩ, hay là dân chúng, đều hai mắt nhìn đăm đăm.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến qua, thì ra Tây Lương vương uống rượu, so với bọn hắn còn muốn hào phóng hơn.

Lúc này lại vội vàng chạy đến một Lang tướng, thấy thế lặng lẽ cho binh sĩ đem dân chúng tản đi, bảo chường quầy trở về. Chường quầy trong lòng thấp thỏm, nhung lại không dám trái, đành phải quay lại từu lâu.

Thực khách trong từu lâu lại ló đầu ra, hiếu kỳ nhìn quanh. Tin tức Tây Lương vương ở tại đây đã lặng yên truyền đi. Bọn họ đã nghe quá nhiều truyền thuyết về Tây Lương vương. Nhưng ít có người gặp qua, khó tránh khỏi Mếu kỳ.

Tiêu Bố Y đối với những cái này, vẫn làm như không thấy. Hắn không có trách cứ Lang tướng, cũng không có tóc giận dán chúng. Trên thực tế, hắn hiểu suy nghĩ cùa những người này. Lang tướng suy nghĩ vì an nguy của hắn. Dân chúng lại có bản năng trời sinh hiếu kỳ.

Thấy Tiêu Bố Y ùống rượu như uống nước, Đỗ Phục Uy rốt cuộc lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, mặc dù có chút ít cay đắng.

“Ta nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy ngươi. Ngươi đã cho ta mấy mũi nỏ tiễn” Đỗ Phục Uy nhìn về phương xa, “Tiêu Bố Y khi đó, ra tay tàn nhẫn, lại còn có khí chắt thào mãng. Nhưng từ đó về sau, ta cũng không còn gặp qua Tiêu Bố Y khi đó. Tiêu Bố Y hiện tại, là Tây Lương vương cao cao tại thượng, tùy tiện đi tới chỗ nào. đều là tiền hô hậu ùng”.

Tiêu Bố Y sau khi nhìn chung quanh, rốt cuộc nói: “Có đôi khi. ta càng ưa thích cuộc sống cùa các ngươi”.

Đỗ Phục Uy nờ nụ cười, tràn đầy thê lương. “Cuộc sống của chúng ta? Thê từ phản bội, con cái oán hận. Ngươi thực sự thích?”

Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: “Đối với tất cả những gì ngươi gặp phải, ta cũng rất là bất đắc dĩ. Có lẽ ta không bức bách ngươi căng như vậy, ngươi sẽ không thay đổi thành như hôm nay?”

Đỗ Phục Uy bưng lấy vò rượu, ngồi ở dưới đất lảm bẳm nói: “Ngươi không bức bách ta căng nhưvậy? Nói như vậy. tất cả đều là tại ngươi?”

Tiêu Bố Y thờ dài. “Nếu như ngươi nghĩ như vậy sẽ thoải mái hơn chút ít. Đại khái có thể suy nghĩ nhưvậy”.

Đỗ Phục Uy cười cay đắng. “Đúng vậy. Ngươi cũng biết, ta chỉ là lừa mình dối người. Tây Lương vương, ngươi có thể có hôm nay, còn đối với ta không tệ, còn an ủi ta, ta rất vui mừng. Dân chúng ờ dưới tay ngươi, có lẽ thực sẽ có những ngày tháng tốt lành. Huynh đệ cùa ta buông binh khíxuống,Ss không bị triều đinh giết chết”.

Tiêu Bố Y dứt khoát ngồi xệp bằng xuống, tựa ờ góc tường. Các binh vệ tròng mắt như muốn rơi xuống, lại có loại cảm giác thân thiết Bởi vì bọn họ cảm thấy, Tây Lương vương này cực kỳ tùy tiện cùng hiền hòa.

“Ta cả đòi dốc sức làm. nhưng lại là một kẻ vô tích sự” Đỗ Phục Uy tiệp tục nói: “Thật ra ta cũng rất muốn đem sai lầm, đều đổ lên trên người của ngươi. Không có Tiêu Bố Y ngưoi. Đỗ Phục Uy ra sẽ sống rất tốt. Không có Tiêu Bố Y ngươi, ta có lẽ còn có thể giày dụa vài năm. Không có Tiêu Bố Y ngươi, có lẽ lão bà cùa ta, huynh đệ cùa ta còn đang ở bên cạnh ta”.

Phành một tiếng, Đỗ Phục Uy đã ném bình rượu, dùng sức vung cánh tay. lẻn tiếng hô to: “Nhưng ta hiểu rằng, đó là lừa mình dối người! Không có Tiêu Bố Y ngươi, thì còn có Lý Bố Y, Trương Bố Y. Đỗ Phục Uy ta, vẫn là kết cuộc như hôm nay”.

Bình rượu vỡ tan, binh sĩ Gp chút khẩn trương. Tiêu Bố Y lại khoát khoát tay, để cho bọn họ lui ta phía sau.

Nếu như Đỗ Phục Uy phát tiết mà nói, có thể làm cho hắn sống tốt hơn một ít. Tiêu Bố

Y nguyện ý cùng hắn.

“Phượng Nghi thật ra nói không sai, Phụ Công nói cùng không sai, nhưng ta cũng không sai” Đỗ Phục Uy lộ ra nụ cười sầu thảm nói: “Nhưng chúng ta ngay từ đằu. đã đi lên một con đường không lối về. Nếu có một ngày, nếu như có thể Ta thà rẳng không làm tồng quán này. Ta có thể có thời gian cùng thân nhân. Ta thà rằng ta là Phụ Công, ta cũng không muốn lại làm Đỗ Phục Uy!”

Hắn khàn giọng gào thét, trên cồ nổi gân xanh, “Nhưng như vậy có thể sao?”

Tiêu Bố Y chi có thể đặt tay lên vai hắn, “Đỗ tổng quản, ngươi nên nhìn rộng rãi chút ít, ngươi còn có đứa con” Hắn đối địch miệng lười lưu loát, giống như đao kiếm. Nhưng hiện tại khuyên bảo, lại nhiều ít có chút vô lực.

ĐỖ Phục Uy môi giật giật nói: “Ngươi nói không sai, ta còn có đứa con. Cho nên ta sẽ không chết. Ngươi yên tàm ta sẽ không chết”.

Hắn không nói thêm lời nào, lảo đảo đứng lên, lại đi về phía từu lâu. “Tây Lương vương. Ta còn muốn uống rượu. Ngươi có chuyện của ngươi. Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi”.

Hắn lúc này, tuy đứng không vững, nhưng thoạt nhìn đã rất tinh táo.

Tiêu Bố Y hiểu rằng hắn muốn yên tĩnh, cũng không đi theo. Mới định rời đi, Đỗ Phục Uy đột nhiên kêu lên: “Tây Lương vương”.

“Chuyện gì?” Tiêu Bố Y trầm giọng hòi.

Đỗ Phục Uy xoay người lại, trên mặt có sự mê man, đột nhiên hỏi một câu cực kỳ cổ quái: “Ngươi tin trên đòi này, có thần tiên quỷ quái không?”

Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, do dự thật lâu, “Thần quỷ mà nói, ta cũng không quá mức hiểu rõ. Đối với ta mà nói, đối với chuyện không biết, thi không nói tới tin hay không tin. Bởi vi chúng ta dù sao cũng không biểt” Hắn nói được rất huyền bí. đơn giản là bản thân hắn cũng đã cực kỳ huyền ảo. Đỗ Phục Uy suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nói: “Ta thà rằng tin tường”.

Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Tin hay không tin, đều là do ngươi quyết định. Người khác không thể làm chù”.

“Thần cũng tốt, quỷ cũng tốt. Ta chỉ hy vọng, ta có thể ờ nơi đó đền bù sự tiếc nuối của mình” Đỗ Phục Uy nói xong câu này, thất tha thất thải địa đi đến từu lâu. Lúc này, đã không có người nào dám ngăn đón. Người có thể cùng Tây Lương vương kề vai sát cánh. Chưởng quẩy tửu lâu nịnh bợ còn không kịp.

Tiêu Bố Y cân nhắc mấy câu cùa Đỗ Phục Uy, trong lúc nhất thời không rõ có ý tứ gì. Đợi hồi lâu, Đỗ Phục Uy rốt cuộc không thấy nữa, Tiêu Bố Y lúc này mới khoát khoát tay, gọi chường quầy đi qua.

Chường quầy toàn thân đồ mồ hôi, run giọng nói: “Tham kiến Tây Lương vương. Tiểu nhân có mắt không tròng”.

“Người không biết không có tội” Tiêu Bố Y khoát khoát tay. trầm ngâm một lát. “Người này là Đỗ Phục Uy, Trụ Quốc trên triều đình. Ngươi khoản đài cho tốt. không được chậm trễ. Nếu là tổn thất gi, triều đình sẽ đền bù lại cho ngươi gấp đôi”.

Chường quầy không biết nên vui hay buồn, liên tục gật đầu nói: “Nhất định nhất định. Không dám không dám”.

Tiêu Bố Y lúc này mới xoay nguời rời đi, nhưng khi xoay người lại nhìn thấy một người ờ một bên cách đó không xa đi qua Tiêù Bố Y tâm sự đầy cõi lòng, nhất thời không có lưu ý-

Đến khi cảm thấy người nọ hình như có chút quen thuộc, quay đầu nhìn lại, thấy người nọ bước nhanh lên từu lâu. đã không thấy bóng dáng, không khỏi lộ ra sự nghi hoặc.

Hắn khẳng định, tìắh biết người nọ, nhưng trong lúc nhất thời không biết là ai.

Đang suy nghĩ có nên quay lại gặp mặt hay không. Lô lão Tam vội vàng đuổi tới, thấp giọng ở bên tai Tiêu Bố Y nói vài câu. Tiêu Bố Y tinh thẩn chấn động, cũng bất chấp người nọ, bước nhanh về phủ.

Nhưng trong lòng luôn có sự nghi hoặc. Tiêu Bố Y khi đi đến trước phù thì rốt cuộc dừng lại, kinh ngạc nói: “Là hắn. Hẳn là hắn!”

Lô lão Tam bị dọa cho nhảy đựng, “Là ai?”

Tiêu Bố Y cau mày nói: “Vừa rồi ta ờ tại từu lâu nhìn thấy bóng dáng một người. Cảm thấy quen thuộc. Giờ đây nhớ ra, hắn hẳn là Quý Thu!”

Lô lão Tam bật cưòi nói: “Hắn còn sống sao?”

Quý Thu mặc dù không có bi thảm như Đỗ Phục Uy, nhung thực sự cũng tính là đường đời nhấp nhô. Đi theo Vương Thế Sung thất bại, lại bị Tiêu Bố Y bắt lấy, bị buộc bất đắc dĩ làm nội gián. Nhưng hắn hiển nhiên không có gặp thời thành công. Kết quả ngược lại. thất lạc ờ trong loạn quân.

Vốn loại nhân vật này, đừng nói trong lịch sừ, cho dù là người bên cạnh, cũng khó mà đối với hắn có cảm xúc gì. Nhưng Lô lão Tam không ngờ. người này lại đến Đông Đô.

“Hắn không muốn sống nữa sao?” Lô lão Tam nói, “Thần sẽ đi giải quyết hắn”. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tiêu Bố Y khoát khoát tay, “Tính gì, hắn có lẽ còn muốn Ngân thanh quang lộc đại phu gì đó?”

Lô lão Tam nhịn không được cười lên, “Vậy hắn chẳng phải muốn quan mà không muốn sống sao. Phải biết rằng, ờ trước mặt Vương Hoằng Liệt, hắn lại phản bội chúng ta”.

Tiêu Bố Y cười cười, “vẫn câu nói đó. Không có khả năng yêu cầu mỗi người đều là người trung nghĩa. Chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của họ. Nhưng hắn đi tới Đỏng Đô. dù sao cũng là chuyện kỳ quặc, không biết hắn muốn gi. Lào Tàm, ngươi tìm hai hảo thù theo dõi hắn thừ xem. Đỗ Phục Uy đang ở từu lâu, nhớ rõ đừng để cho Đỗ Phục Uy cảm thấy chúng ta đang giám thị hắn”.

Lô lão Tam gật đầu, cấp tốc đi làm. Hắn hiện tại xem như tàm phúc của Tây Lương vương. Thoạt nhìn quả thực so với Tiêu Bố Y còn muốn bề bộn hơn.

Tiêu Bố Y nhìn bóng lưng của hẳn, cũng có chút đồng tình với hắn. Mấy huynh đệ này, vì đền bù chuyện sai cùa lão Nhị, chỉ có càng thêm dụng tàm làm việc. Mà những huynh đệ cùa hắn trước kia, Mộ Nho, A Tú hiện tại đã là Lang tướng, lo chức trách cũng ít cùng hắn bôn ba. Tiễn Đầu, Mạc Phong còn đang ờ thảo nguyên. Ngoại trừ buôn bán ngựa ra, còn phụ trách truyền tin tức từ thảo nguyên về.

Hòe mập ờ đâu không rõ. không có gặp qua Còn Dương Đắc Chí?

Nghĩ đến Dương Đắc Chí, Tiêu Bố Y chỉ có thờ dài. Hắn tôn trọng lựa chọn của người khác. Cũng cảm thấy mấy huynh đệ trước mắt. ngoại trừ Hòe mập cùng Dương Đắc Chí ra, hẳn là sống cũng không tệ.

Nhưng cũng có khả năng, hai người bọn họ cũng có cuộc sống mà mình muốn. Tiêu Bố

Y nghĩ tới đây, đã đi tới trước phòng của Tư Nam.

Đẩy cùa phòng đi vào. Tiêu Bố Y thấy Tư Nam khoanh chân đả tọa. Cuộc sống của Tư Nam cũng rất đơn giản. Ăn cơm, nghỉ ngoi, luyện công. Sau đó là suy nghĩ cùng bảo vệ hắn.

Gặp Tiêu Bố Y tiến đến. Tư Nam nói: “Lại muốn đi?” Đi theo Tiêu Bổ Y, nàng vĩnh viễn không có lúc nào dừng lại.

Chọn tập
Bình luận