Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 207: Loạn chiến

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Lịch Sơn Phi trăm cách khiêu chiến, Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh vẫn không thèm ló mặt ra, đem bộ quần áo nữ nhân qua vốn muốn chọc giận Lý Tĩnh xuất chiến, không nghĩ đến lại là chính bản thân mình nổi trận lôi đình.

Lịch Sơn Phi cũng không còn cách nào, chỉ có thể hy vọng Trịnh Đức Thao dự đoán thời tiết có thể chuẩn một ít. Trịnh Đức Thao tuy nữa chử bẻ đôi cũng không biết, nhưng điểm ấy cũng không làm cho Lịch Sơn Phi thất vọng, ba ngày sau vừa vào đêm trời đã nổi trận cuồng phong cát bay đá chạy, mây đen cuồn cuộn. Lịch Sơn Phi trong lòng mừng rỡ, biết đó là thời tiết rất tốt để quyết chiến, hắn bức bách không kịp muốn tìm Tiêu Bố Y quyết chiến, cũng cho rằng Tiêu Bố Y thân là Hữu kiêu vệ, sẽ không đối với Thái Nguyên bị vây mà ngồi yên không để ý đến, khẳng định cũng ruột nóng như lửa đốt, giờ khắc này là lúc so đấu kiên nhẫn, nếu có cơ hội thì không ai được phép sai lầm.

Trước mắt là gió bão mưa rào, chính là một cơ hội tuyệt hảo, chỉ xem ai có thể chân chính nắm bắt lấy.

Trặng lặn gió gào, sắc trời như mực, Lịch Sơn Phi hiệu lệnh thủ hạ toàn bộ rời doanh trại, dương đả cổ mã diêu linh, trát thảo nhân tố phục binh (dê đánh trống ngựa rung chuông, đem người cỏ làm phục binh – ý giả dạng như vẫn có người ở trong doanh trại), cả doanh trại làm ra bộ dáng toàn quân vẫn ở đó, Lịch Sơn Phi dẫn quân mai phục ở một sơn cốc xa xa.

Gió gấp mưa rào, tạt vào mặt rát rạt, Lịch Sơn Phi vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn về phía doanh trại, hiện tại suy nghĩ Tiêu Bố Y sẽ đi tập kích doanh trại đã biến thành một niềm tin của hắn.

Vương Quân Khuếch cùng Trịnh Đức Thao một trái một phải, sắc mặt có chút phát xanh. Bọn họ thân mang võ công, thể chất cường tráng mà vẫn như thế, còn đám thủ hạ thì đã sớm kêu khổ liên hồi. Mưa càng lúc càng lớn, mỗi người ddefu đã ướt như chuột lột, gió đêm sơn cốc thổi qua, lại khắp cả người lạnh buốt, khổ không nói nên lời.

Chỉ là có Lịch Sơn Phi tọa trấn, nên không có kẻ nào dám lên tiếng oán giận. Mọi người đều chờ đợi Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh đi tới tập kích doanh trại, sau đó sẽ cả đám ùa lên, đánh cho thống khoái.

Nhưng bọn họ hiện tại cảm giác không phải thống khoái, mà là quá mức thống khổ, chỉ muốn tận tình bộc phát ra.

Mọi người canh một rời doanh, canh hai mưa xuống, đên canh ba, ông trời mưa như muốn đem cả thiên hạ đổ sập xuống, nhưng phía doanh trại của Tiêu Bố Y đến nửa điểm động tĩnh cũng không có. Đợi đến canh bốn, mưa rốt cuộc cũng đã ngưng, tất cả tặc phỉ đều vừa mệt vừa lạnh, ngâm mình trong nước mưa, chỉ muốn đâm đầu xuống ngủ.

Tới canh năm, chân trời đã lộ màu xanh nhạt, sau khi mưa lớn, mây đen đã tan hết, sắc trời xem ra hết sức sáng sủa.

Lịch Sơn Phi dầm mưa mà một bụng lửa giận, cũng không thể nào phát tác, quay đầu nhìn về phía Trịnh Đức Thao, nhìn thấy hắn đầu cơ hồ muốn nhét vào bên trong háng, giận dữ nói: “Về doanh”.

Lịch Sơn Phi vừa hạ lệnh, tất cả đạo phỉ như trút được gánh nặng, như dê sút chuồng đều chạy ùa về phía doanh trại. Tuy không có điều kiện tắm nước nóng, nhưng có thể thay quần áo khô, sau đó đánh một giấc, thật sự là so với tạo phản còn muốn khoái trá hơn nhiều.

Các phỉ đạo vừa ùa vào trong doanh trại, Lịch Sơn Phi vẫn đang bồi hồi không có kế gì ở bên ngoài doanh trại, đột nhiên nghe được có tiếng sấm ở phương xa truyền đến, Lịch Sơn Phi không khỏi hỏi: “Đức Thao, còn mưa nữa sao?”

Trịnh Đức Thao còn chưa kịp trả lời, Vương Quân Khuếch trên mặt đã biến sắc, run giọng chỉ về phương xa nói: “Tướng quân, đại sự không ổn, Tùy quân đánh tới”.

Lịch Sơn Phi đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt hàn quang thoáng hiện, một đội Tùy binh không biết từ khi nào đã xông đến trước doanh trại bọn họ không xa, bắt đầu toàn lực xung phong.

Vó ngựa nhẹ nhàng tung vó, bọt nước văng khắp nơi, tạo thành một đợt sóng, âm thanh trầm trầm của thiết kỵ xông tới, làm cho người ta cảm thấy một luồng áp lực đáng sợ đang ập vào mặt mà đến. Trong tiếng vó ngựa oành oành ầm ầm, Lịch Sơn Phi nhìn thấy viên tướng quân cầm đầu mặt đen cầm thiết thương, mặt không chút tình cảm, không khỏi trong lòng run lên, người tới lại là Lý Tĩnh.

Phía sau Lý Tĩnh lần này không phải là ba trăm thiết kỵ, mà là mấy ngàn Tùy binh đông đen.

Mấy Tùy binh này tuy không có động tác chỉnh tề nhất trí như ba trăm thiết kỵ, nhưng nếu bàn về thanh thế, chỉ hơn chứ không có kém. Lý Tĩnh một ngựa đi trước xông vào doanh trại, mang theo cả đội ngũ như một ngọn núi áp tới, trường thương bay múa, tên nhọn vù vù, tặc binh mới trở về doanh trại còn chưa kịp phản ứng lại thì đã mất mạng, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Tùy binh tập hợp thành một cơn sóng thần lốc xoáy tràn tới, bao phủ doanh trại, bao phủ tặc binh, dưới lực trùng kích thật lớn, các tặc binh sau khi tránh thoát được lốc xoáy, không nghĩ tới chống cự mà chạy trốn ra bốn phía.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, một đêm khổ sở chờ đợi tùy quân lại đợi khi bọn họ mỏi mệt cùng không đề phòng nhất mới xuất hiện, một kích đánh thủng hàng phòng ngựcủa bọn họ, hơn nữa lại đánh vào chỗ yếu ớt nhất.

“Lý Tĩnh đến, Lý Tĩnh đến…” Binh sĩ chạy trốn la hét bộc lộ sự sợ hãi trong nội tâm, khủng hoảng nhanh chóng tràn lan, mọi người bị sự kinh hoàng quấn lấy, chỉ cảm thấy thê lương bất lực, đã không còn nghe mệnh lệnh của Lịch Sơn Phi, chạy trốn mới là quan trọng hơn.

Hàng loạt lều trại cùng binh lính bị cuốn vào dưới thiết kỵ Tùy quân, yếu ớt không chịu nổi một kích. Người kêu ngựa hí, nơi nơi đều là tên bắn mâu đâm, xuyên qua xuyên lại, tử vong chính là chỉ trong khoảnh khắc.

Cái này không phải là một hồi giao chiến, nói chính xác ra, thì nên là một hồi tàn sát của Tùy quân đối với tặc phỉ.

Lịch Sơn Phi xa xa nhìn thấy doanh trại cùng binh sĩ từng đội từng đội một sụp đổ, cả doanh trại lâm vào tình trạng cực kỳ hỗn loạn, kiệt lực tập hợp các thủ hạ đang tán loạn, Lý Tĩnh dẫn binh tuy nhiều, nhưng nếu bàn về nhân số thì còn xa mới bì kịp bọn họ, chỉ cần hắn có thể tổ chức lại một nửa số nhân thủ, thì có đủ khả năng cùng Lý Tĩnh chiến một trận.

Một ít tặc phỉ rốt cuộc trấn định lại, lục tục hướng về phía Lịch Sơn Phi bắt đầu tập trung, một lát sau cũng đã được chừng vài ngàn người.

Tặc phỉ đang tán loạn ra bốn phía nghe được Lịch Sơn Phi cao giọng hô quát, cũng không tự chủ được đều tụ tập về phía Đại tướng quân.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh bình minh, loại giết hại thảm thiết này thực sự là đẫm máu, Lịch Sơn Phi cơn giận công tâm, cao giọng hét lên, “Theo ta”.

Hắn một tay cầm thuẫn, dẫn theo hơn mười thiết kỵ cùng mấy ngàn người mới tụ tập lại được đang muốn xông lên, chợt nghe tiếng ầm ầm như sấm động lại từ bên người truyền tới. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Lịch Sơn Phi đột nhiên quay đầu, liền phát hiện Cầu Nhiêm Khách dẫn theo ba trăm thiết kỵ đâm ngang qua. Ba trăm thiết kỵ chỉ làm một việc, không cùng hắn giao chiến, chỉ đâm qua đội ngũ mới tập hợp lại của Lịch Sơn Phi, cắt đứt không cho đội ngũ tập hợp. Cầu Nhiêm Khách dư uy mấy ngày trước vẫn còn, lại đột nhiên xông tới, các phỉ đạo đều không tự chủ mà run rẩy, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn ra bốn phía. Cầu Nhiêm Khách dẫn theo binh sĩ thoải mái xuyên qua tặc phỉ, cũng không tham gia tàn sát, chỉ nhìn thấy chỗ nào tặc phỉ hơi chút dày đặc là lập tức tiến lên chia cắt.

Loại chiến thuật này của hắn cực kỳ hữu hiệu, tặc binh tuy được gọi là có mấy vạn, nhưng đều bị Lý Tĩnh tập trung ưu thế binh lực tiêu diệt chủ lực, bị Cầu Nhiêm Khách không ngừng đánh tan trận hình, đã hội không được quân, không thể tổ chức được sự chống cự hữu hiệu.

Lịch Sơn Phi một cổ bất bình tức giận trong lòng dâng lên, chỉ cảm thấy Lý Tĩnh gian xảo vô cùng, cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng mình chính diện giao phong, bản thân mình có mấy vạn quân, lại bị mấy ngàn quân hắn đánh đến mức không có lực hoàn thủ?

“Lý Tĩnh, ngươi nếu là danh tướng, hãy cùng ta đường đường chính chính chiến một trận”.

Lịch Sơn Phi cao giọng quát một tiếng, đổi lại là tên bay như mưa, mấy ngàn binh sĩ dưới sự chỉ huy của Lý Tĩnh linh hoạt như mười đầu ngón tay, đâm điểm búng vuốt linh xảo biến ảo, nhìn thấy Lịch Sơn Phi dẫn binh tiến lên, Lý Tĩnh chỉ cần vung Hỗn thiết thương lên, đơn giản nói một chữ bắn, mấy ngàn quân của Lịch Sơn Phi vất vả tích tụ lại đã ngã xuống một mảng.

Lịch Sơn Phi thân thủ nhanh nhẹn, dưới mưa tên dày đặc đổ xuống cũng không bị thương, mở miệng mắng to, lại chỉ đổi được mưa tên càng mãnh liệt hơn.

Trịnh Đức Thao bên người đã trúng một phát tên, đau đến nhe răng trợn mắt, ở một bên nói: “Đại tướng quân, Lý Tĩnh đây là dùng phép kích phá, chúng ta không bằng tạm thời tránh đi mũi nhọn, chấn chỉnh lại rồi mới cùng hắn chiến một trận tốt tốt nhất”.

Lịch Sơn Phi cũng muốn phát khùng, một thân võ công cùng mấy vạn nhân thủ không có chỗ dùng, biết Trịnh Đức Thao nói cũng có đạo lý, lại nhìn thấy doanh trướng cơ hồ đã bị Lý Tĩnh đạp bằng, nơi nơi đều là thủ hạ của mình bối rối, không thể chống cự, lập tức dẫn theo mấy trăm thủ hạ nhằm hướng nam chạy trốn. Hắn tuy chạy trốn, nhưng vẫn ôm hy vọng, nam hạ Thái Nguyên cùng Tước thử cốc đều có mấy vạn đại quân của hắn, nếu có thể liên kết lại, cũng có thể cùng Lý Tĩnh tái chiến, hắn thật sự thua không phục.

Lịch Sơn Phi vừa chạy, Tùy quân đã hô to lên, “Lịch Sơn Phi trốn rồi, Lịch Sơn Phi trốn rồi!”

“Bắt sống Lịch Sơn Phi, sẽ có trọng thưởng!”

Tiếng hô thay nhau vang lên, như đấm thẳng vào phòng tuyến tâm lý cuối cùng của tặc phỉ, các tặc phỉ trong khoảnh khắc đã sụp đổ, theo hướng Lịch Sơn Phi mà bỏ chạy, cũng có người không đuổi theo Lịch Sơn Phi, mà nhằm hướng ngược lại mà chạy trối chết.

Lý Tĩnh cũng không bỏ qua, lập tức dẫn theo mấy ngàn đại quân truy kích, trong lúc nhất thời người hô ngựa hí, âm thanh chém giết cũng một đường nhằm về hướng nam.

Lịch Sơn Phi nghe được tiếng vó ngựa phía sau không dứt, quay đầu nhìn lại thì thấy Tùy quân cờ xí phấp phới, không biết bao nhiêu binh sĩ truy kích tới, thủ hạ của mình tuy vẫn còn có mấy ngàn, nhưng ngoại trừ một ít kỵ binh ra, đại đa số đều là dùng hai chân chạy bộ đều bị Tùy binh dần dần dẫm nát.

Lịch Sơn Phi thiếu chút nữa là ngửa mặt lên trời thở dài, nói một câu trời đã hại ta rồi. Trịnh Đức Thao cùng Vương Quân Khuếch theo sát bên người, Trịnh Đức Thao tổng cộng xuất ra hai kế, làm cho binh bại như núi đổ, giờ khắc này không dám lên tiếng, xấu hổ đầy mặt. Vương Quân Khuếch nói: “Đại tướng quân, Tùy quân giảo hoạt thế mạnh, chúng ta cũng không nên quá mức tức giận, nhớ tới lúc trước Vương Bạc, Đậu Kiến Đức, Địch Nhượng người nào mà không từng chiến bại”.

“Vậy hiện tại?”

“Hiện tại thì cũng là lúc thắng lúc bại” Vương Quân Khuếch trả lời lại một câu thiếu chút nữa làm cho Lịch Sơn Phi buồn bực muốn chết, bất quá hắn cũng còn có chút chủ ý, “Đại tướng quân, ta biết nơi này có một con đường nhỏ nối thẳng tới Thái Nguyên, bên ngoài thành Thái nguyên chúng ta còn có mấy vạn binh sĩ vay thành, đến lúc đó chúng ta chỉnh binh tái chiến, hươu chết về tai ai còn chưa biết”.

Lịch Sơn Phi gật đầu, cảm thấy chủ ý này cũng không tệ. Vương Quân Khuếch một ngựa đi trước, dẫn theo Lịch Sơn Phi cùng các tặc binh nhằm hướng tây nam mà phi nhanh, giây lát phía trước là quần sơn nguy nga, có một hạp cốc, xem ra địa thế khá hiểm ác.

Vương Quân Khuếch chỉ tay, cao giọng nói: “Đại tướng quân, xuyên qua sơn cốc này, đến thành Thái Nguyên ít nhất có thể giảm đi nửa ngày lộ trình”.

Lịch Sơn Phi giục ngựa về phía trước, giây lát ghìm lại, vó ngựa đạp đạp mấy tiếng, một người bạch mã trường thương đã ra khỏi sơn cốc, hoành thương thủở miệng cốc, khẽ cười nói: “Lịch Sơn Phi, ngươi giờ mới đến sao chứ, Tiêu mỗ chờở nơi này đã lâu”.

Tiêu Bố Y cầm thương ghìm ngựa, xem ra rất văn nhãn lịch sự, nhưng gần cả ngàn địch quân trong lúc nhất thời cũng không dám tiến lên.

Vương Quân Khuếch khi nhìn thấy Tiêu Bố Y, trong lòng không biết là tư vị gì, hắn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Bố Y.

Hắn lúc đầu nhìn thấy Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y [lúc đó chỉ là một Giáo Thư Lang nhìn không lọt mắt. Đêm hôm đó, chủ sựViên gia cố ý đưa Viên Xảo Hề mà hắn rất yêu gả cho Tiêu Bố Y, đêm hôm đó, cũng là một bước ngoặt trong cuộc đời hắn.

Vương Quân Khuếch thật ra cũng là một áo vải, hắn tuy thành thục binh pháp, võ công trác tuyệt, nhưng thân phận của hắn quyết định hắn sẽ không làm được gì. Hắn vẫn ẩn nhẫn, vẫn hy vọng Viên gia xem trọng hắn, xem hắn là con rể. Hắn vẫn nghĩ đến đối thủ cạnh tranh bất quá chỉ có một Lâm Sĩ Hoằng, hắn bước vào được Viên gia, có Viên gia nâng đỡ, có thể nói là cá chép vượt long môn. Nhưng sau khi Tiêu Bố Y xuất hiện hắn liền biết, hắn đã không còn cơ hội.

Hắn rất mất mác, sau khi trở lại Thượng Cốc không lâu, Lịch Sơn Phi dựng cờ nổi dậy, hắn cũng lập tức đi theo. Một khi đường chính đã không thông, thi cứ học theo Trần Thắng Ngô Quảng Đại Can một phen, cũng có thể có cơ hội vương hầu một cõi!

Nhưng hôm nay đã qua hơn nửa năm, Giáo Thư Lang trước đây đã là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, mà Vương Quân Khuếch trước đây cũng đã làm thảo khấu, hoảng sợ chạy rông như chó nhà có tang. Nghĩ như vậy Vương Quân Khuếch không khỏi nắm chặt trường đao trên tay, cũng không thể tiến lên.

Hắn tuy không phục Tiêu Bố Y, cảm thấy nếu Bùi phiệt cùng Viên gia tiến cử chính là mình, hắn làm cũng sẽ không kém gì Tiêu Bố , nhưng Tiêu Bố Y đứng ở trước cốc như vậy hào tình không thể không làm cho hắn bội phục, tiểu tử này đã không còn như trước kia, không thể nghi ngờ đã có nhiều sự tự tin cùng bá lực.

Lịch Sơn Phi cười lạnh nói: “Tiêu Bố Y, ngươi ở đây chờ chết sao?”

Tiêu Bố Y nở nụ cười, “Đúng vậy, là chờ các ngươi đến chịu chết”.

Vẻ mặt không chút lo lắng của hắn làm cho Lịch Sơn Phi hồ nghi bất định, Trịnh Đức Thao thấp giọng nói: “Đại tướng quân, ta chỉ sợ tiểu tử này có trá”.

“Quân Khuếch, ý ngươi thế nào?”

“Ta chỉ sợ hắn làm kế nghi binh” Vương Quân Khuếch dự đoán nói: “Có lẽ ngựa hắn nhanh nên lúc này mới tới đây đợi trước, chỉ dùng kế trì hoãn kéo dài thời gian, chờ đợi đại quân của Lý Tĩnh đến!”

Lịch Sơn Phi cười to, “Quân Khuếch nói rất đúng ý ta. Tiêu Bố Y, loại không thành kế này của ngươi lừa được ta sao?”

Hắn lời vừa nói xong, đã thúc ngựa xông về phía trước, đối với Lý Tĩnh hắn còn chút sợ hãi, nhưng đối với loại tiểu tử miệng còn hôi sữa như Tiêu Bố Y, hắn thầm nghĩ một cước là giẫm chết.

Gần ngàn tặc binh cùng ùa lên, cũng có chút hoành tráng, Tiêu Bố Y quả nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hoảng thất thố, giục ngựa xoay người bỏ chạy. Lịch Sơn Phi trong lòng đã bình tĩnh, lớn tiếng quát: “Tiêu Bố Y, ngươi muốn trốn chỗ nào!”

Vương Quân Khuếch ngược lại lộ ra vẻ hồ nghi, “Đại tướng quân, Tiêu Bố Y bộ dáng giống như làm bộ để dẫn dụ người nhập cốc, phải đề phòng trong cốc có phục binh”.

Lịch Sơn Phi lắc đầu nói: “Làm sao có nhiều phục binh như vậy, Lý Tĩnh chiến một trận tinh duệ đã ra hết, tên râu ria kia cũng dẫn theo một đội binh mã, bọn họ còn phải lưu người bảo vệ doanh trại, chẳng lẽ bọn họ thực thần cơ diệu toán, biết chúng ta sẽ đi lối này?”

Trong khi hắn nói chuyện, đã tiến đến cửa cốc, chỉ thấy phía trước tảng đá ngổn ngang trên đất, không thể giục ngựa lên thì không khỏi ngẩn ra.

Vương Quân Khuếch cũng thất thanh nói: “Quả nhiên là có mai phục”.

Lời còn chưa dứt, trong cốc Tiêu Bố Y đã cười dài nói: “Lịch Sơn Phi, ngươi lần này còn chưa chịu chết, bắn tên!”

Sau mấy tảng đá lớn đột nhiên xông ra không ít binh lính, mỗi người giương cung lắp lên, toàn lực bắn về phía trước, tặc phỉ đang vọt vào miệng cốc lập tức ngã xuống mười mấy người, Lịch Sơn Phi đã giống như chim sợ càng cong, rốt cuộc không muốn tổn thất nhân thủ nữa, trường thương vung lên, “Có mai phục, lui”.

Mọi người ngưng tiến lên, như thủy triều lui ra phía sau, trong khi chạy vội quay đầu nhìn lại, thì thấy Tiêu Bố Y trong cốc đã giục ngựa lao ra, phía sau đi theo hơn mười binh sĩ, lại còn giận giữ nạt về phía sau mắng: “Toàn thứ không dùng được, mau đem đá đẩy ra”.

Lịch Sơn Phi thầm nhủ may mắn, thầm nghĩ Tiêu Bố Y dù sao cũng còn non nớt, so với Lý Tĩnh lão mưu thâm tính còn kém rất nhiều, tảng đá dĩ nhiên là muốn ngăn cản đường bọn họ, nhưng cũng cản luôn đường ra của mình, thật sự ngu ngốc không thể dùng.

Trịnh Đức Thao ở một bên nhìn thấu tâm tư Lịch Sơn Phi, cảm thấy may mắn nói: “Đại tướng quân, thì ra Hữu kiêu vệ Đại tướng quân này chẳng qua chỉ là hạng hư danh. Hắn một khi đã có mai phục, nên mai phục bên trong sơn cốc, đợi cho chúng ta đi vào mới trước sau giáp công, vậy không phải một mẻ lưới bắt hết sao? Xem ra so với Đại tướng quân dụng binh mà nói, Tiêu Bố Y không đáng nhắc tới”.

“Cũng may Tiêu Bố Y không thông minh bằng một nửa của ngươi” Lịch Sơn Phi lạnh lùng trả về một câu.

Trịnh Đức Thao nhìn thấy Lịch Sơn Phi ngôn ngữ bất thiện, biết vỗ mông ngựa đã vỗ nhằm vó ngựa, không dám nhiều lời.

Vương Quân Khuếch quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Bố Y cũng không có đuổi theo, chỉ cùng hơn mười binh sĩ đứng ở miệng cốc, không khỏi trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ Tiêu Bố Y dùng kế nghi binh? Chỉ là hắn lo tới lo lui, nhìn thấy mặt Lịch Sơn Phi đã như đáy nồi, không dám đề nghị nữa, đành phải cắm đầu đi theo.

Vương Quân Khuếch thật ra không có đoán sai, Tiêu Bố Y hướng trong cốc lớn tiếng hò hét, nhưng đợi hồi lâu, đá lớn thì vẫn là đá lớn, thực không có biến thành binh sĩ mà chạy ra.

Nhìn thấy Lịch Sơn Phi đã đi xa, Tiêu Bố Y khóe miệng nụ cười, giây lát lại có chút nhíu mày, “Đây chẳng lẽ là Lịch Sơn Phi, hình như thiếu đi rất nhiều hào khí? Nếu không phải Lịch Sơn Phi, sao lại cảm thấy hắn có chút quen mắt?”

Trương Khánh ở một bên cười nói: “Đây đương nhiên là Lịch Sơn Phi, bằng không làm sao mà tụ tập được hơn mười vạn tặc phỉ. Trong số tặc phỉở phương bắc, cũng có Đậu Kiến Đức Vương Bạc cùng Lịch Sơn Phi rất có uy vọng, vung tay hô lên, đạo tặc tập trung như mây. Bất quá Tiêu đại nhân chỉ dùng hơn mười người, lấy kế nghi binh cản trở gần ngàn tặc binh của Lịch Sơn Phi, Lịch Sơn Phi mà biết chân tướng quá nửa sẽ tức hộc máu”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Cùng hắn gặp nhau thật ra cũng là ngẫu nhiên thôi, ta cũng không có nghĩ đến Lý Phó tổng quản lại đánh bại Lịch Sơn Phi sạch sẽ gọn gàng như thế, lúc này đại quân nhắm chừng đã rất nhanh sẽ đuổi tới, bất quá vốn chúng ta xuất phát trước, lại thiếu chút nữa để cho Lịch Sơn Phi chạy trước. Nếu chúng ta không hỏi được dân chúng phụ cận, biết nơi này có đường nhỏ đi thông tới thành Thái Nguyên, để Lịch Sơn Phi quay lại thì lại là một phen ác chiến”.

“Hiện tại làm sao bây giờ?” Trương Khánh hỏi.

“Chúng ta theo đường nhỏ đuổi theo Thiếu Phương” Tiêu Bố Y không chút do dự nói: “Không biết hắn hiện tại đã tới nơi nào, sự tình tiến triển như thế nào rồi”.

Phương xa vang lên tiếng vó ngựa oành oành ầm ầm, Tiêu Bố Y cười nói: “Xem ra Phó tổng quản cũng đã đuổi tới, ta biết hắn am hiểu nhất là truy đuổi, nhất định phải đuổi Lịch Sơn Phi tới tan binh mới thôi. Tôn Tấn, một mình ngươi lưu ở nơi này, đợi đại quân Phó tổng quản tới, liền nói chúng ta tất cả y theo kế hoạch mà tiến hành, hiện tại Lịch Sơn Phi đi đường lớn, chúng ta đi đường nhỏ làm việc”.

Tất cả mọi người đều gật đầu, cẩn thận dẫn ngựa vào cốc, rồi lên ngựa đi vội.

Tôn Tấn đợi không lâu, đại quân Lý Tĩnh đã đến, Tôn Tấn đem tình hình nói sơ quan một lần. Lý Tĩnh trầm ngâm một lát, chỉ gật gật đầu, cũng theo hướng Lịch Sơn Phi đào tẩu mà đuổi theo.

Hôm nay Lịch Sơn Phi tuy bại, nhưng thành Thái Nguyên thành cùng Tước thử cốc còn có hai nơi binh lực, nếu đánh bừa khó tránh hao tổn rất lớn. Hắn truy đuổi không tha, một mặt là muốn thừa dịp còn chưa chuẩn bị, trong loạn mà thủ thắng, mặt khác quân địch một khi đã tán loạn, vấn đề thành Thái Nguyên bị vây dĩ nhiên sẽ được hóa giải.

Hắn tuy một đường truy kích, nhưng quan trọng nhất vẫn là tìm hiểu tin tức, khi xuất binh tập kích đại trại Lịch Sơn Phi, ít nhất đã phái mười mấy tên Du dịch sứ đi trước tìm hiểu quân tình, Lịch Sơn Phi đại đội thua chạy, muốn truy đuổi đến cùng cũng không phải là vấn đề. Phương pháp này cũng là phéo mà hắn ở tại thảo nguyên đã truy đuổi Đặc Mục Nhĩ không tha, tuyệt không phải là một đường mãnh tiến. Địch loạn thì tiến, địch mệt thì đánh, kẻ địch nếu đã có chuẩn bị, thì nghĩ biện pháp từ từ tiêu diệt.

Các binh tướng lúc trước nhìn thấy Lý Tĩnh chém Mông Thiện, tuy kính sợ, nhưng nhiều ít cũng có người không phục, cảm thấy Lý Tĩnh giết gà dọa khỉ diễn trò cho bọn hắn xem. Nhưng nhìn thấy Lý Tĩnh né không xuất chiến, vài ngày sau lại đánh bại mấy vạn tặc binh, hao tổn binh sĩ cực nhỏ, không khỏi đều thầm bội phục, nghiêm túc nghe lệnh.

Các binh tướng đều cảm thấy hôm nay trên dưới một lòng, thế như mãnh hổ truy đuổi Lịch Sơn Phi, thật sự là thống khoái bình sinh ít có.

Lý Tĩnh dẫn binh đi tới, trong lòng lại nghĩ, đại ca kinh nghiệm già dặn, tam đệ túc trí đa mưu, hơn nữa mình biết phép dụng binh. Thiên hạ to lớn này, ba huynh đệ liên thủ, đâu cũng có thể đi. Hôm nay chiến chí lập uy, tuyệt đối không thể thất bại, chẳng những phải giải vây thành Thái Nguyên, mà còn muốn làm tất cả mọi người biết thanh danh của tam đệcùng với mình, chỉ là kết quả như thế nào, thì ai cũng không thể đoán trước được.

Chỉ là tam đệ võ công ứng biến đều được, đối đãi với mọi người so với mình tốt hơn rất nhiều, duy chỉ có phương diện lĩnh quân này là còn khiếm khuyết, tam đệ quá mềm lòng cùng trọng cảm tình, đây đều là tối kỵ của binh gia. Mình lần trước buộc hắn chém Mông Thiện, chính là muốn hắn có thể hiểu được chiến trường lãnh khốc vô tình, càng biết quân uy không thể xem thường. Chỉ là lúc này đánh chỉ có thể thắng không thể bại, còn phải thắng một cách sạch sẽ gọn gàng, bằng không cũng đã có thể cho hắn lĩnh quân thử rồi. Bất quá nếu y theo kế hoạch, khi giải vây cho Thái Nguyên, trận chiến cuối cùng cũng có thể để cho Tam đệ lĩnh quân, kinh nghiệm luôn phải trong chiến trận mới có được. Nghe nói tin tức của binh sĩ, Lý Uyên đã dẫn binh từ Hà Đông xuất phát, lại không biết đạo ở Tước thử cốc kia đến tột cùng là như thế nào! Chỉ được thắng, bất quá thắng được thanh danh, cũng không thấy được là ai sẽ cười cuối cùng. Nghĩ như vậy Lý Tĩnh lại cau mày.

Ở phía Lịch Sơn Phi, có hơn mười đạo phỉ, đều ăn mặc rách rưới cùng khốn, nhìn thấy bại quân của Lịch Sơn Phi, đều là cuống quít lùi sang một bên.

Một người trông thấy Lịch Sơn Phi, đưa tay muốn chỉ điểm cái gì đó, vẻ mặt lại lưỡng lự lo sợ, Lịch Sơn Phi cũng cũn ghìm ngựa lại, giận dữ nói: “Không nhận được Lịch Sơn Phi ta sao?”

“ĐạI tướng quân, thực chính là người?” Đạo phỉ khuôn mặt dơ bẩn lấm lem, đã sớm nhìn không rõ bộ mặt vốn có, nhìn thấy Lịch Sơn Phi chất vấn, ngạc nhiên nói: “Người thì ra vẫn còn sống!”

“Lớn mật, sao lại nói chuyện với Đại tướng quân như vậy, ngươi chạy đến nơi đây để làm gì?” Trịnh Đức Thao ở một bên mượn uy hổ nói.

Đạo phỉ quỳ thịch xuống nói: “Đại tướng quân, không ổn lắm, đại quân Lý Tĩnh sáng nay đột nhiên đến thành Thái Nguyên, một phát hỏa thiêu hết lương thảo của chúng ta, hơn nữa thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị, đánh lén doanh trại chúng ta. Lý Tĩnh kia cho binh sĩ nói lớn khắp nơi, Đại tướng quân đã chết, quân tâm đại loạn. Hắn dụng binh xuất quỷ nhập thần, chúng ta rất nhanh cũng ngăn không được. Tướng quân liều mạng chết trận, Mộ Dung La Hầu thủ thành Thái Nguyên dẫn binh thừa thế đánh ra, trong ngoài giáp công, hiện nay ngoài thành Thái Nguyên đã sớm đánh nhau hỗn loạn, chúng ta, chúng ta chính là liều chết mới trốn được đến chỗ này”.

Đạo phỉ nói xong, lên tiếng khóc lớn, “Đại tướng quân, thì ra ngươi còn chưa chết, nói vậy bọn chúng lừa gạt chúng ta!”

Các đạo phỉ cũng đều khóc lớn nói: “Đáng thương cho Dương tướng quân, đã bị Lý Tĩnh cẩu tặc kia giết chết, Đại tướng quân phải báo thù cho Dương tướng quân”.

Lịch Sơn Phi thiếu chút nữa té xỉu, chỉ cảm thấy trước ngực khí huyết sôi trào, muốn phun máu tươi ra ngoài, giận dữ hỏi: “Rốt cuộc là có mấy Lý Tĩnh?”

Đạo phỉ chỉ chỉ vẽ vẽ, “Lý Tĩnh cầm ngân thương, mặt trắng không râu…”

Lịch Sơn Phi giận dữ nói: “Vậy tuyệt đối không phải là Lý Tĩnh, Lý Tĩnh dùng chính là Hỗn thiết thương, khuôn mặt đen như than, làm gì có mặt trắng không râu?”

Đạo phỉ xem bộ dáng cũng muốn té xỉu, ngậm miệng không nói gì, Trịnh Đức Thao ởmột bên cũng thất thanh nói: “Đại tướng quân, thì ra Lý Tĩnh đã sớm có binh giải vây Thái Nguyên, nhiều ngày không tiếp chiến, chỉ là vì muốn giữ chân Đại tướng…”

Lịch Sơn Phi nổi giận nói: “Con mẹ ngươi giờ nói ra cái đó thì có cái con mẹ nó tác dụng gì?!”

Trịnh Đức Thao không nói gì, cho dù là Vương Quân Khuếch đều nhíu mày, vô kế khả thi, phía sau lại có tiếng vó ngựa oành oành ầm ầm vang lên, truy binh chỉ trong chốc lát sẽ đến.

“Đại tướng quân, phải đi thành Thái Nguyên hay đi Tước thử cốc?” Vương Quân Khuếch gấp giọng hỏi.

“Đi thành Thái Nguyên thì còn tác dụng gì nữa?” Lịch Sơn Phi thở dài một tiếng, “Lương thảo đã bị thiêu, nhanh đi Tước thử cốc triệu tập nghĩa quân, không để cho toàn quân bị diệt mới là tốt nhất”.

Mọi người thương nghị vài câu, lập tức quay về hướng Tước thử cốc mà bỏ chạy, còn mấy đạo phỉ báo tin kia cũng không để ý tới.

Mấy người kia muốn đuổi theo, lại sớm bị bỏ rơi lại, chỉ có thể nghỉ chân không theo nữa, mắt thấy đám người Lịch Sơn Phi chạy như bay mà đi, không thấy bóng dáng, đột nhiên cười to lên.

Đạo phỉ vừa nói chuyện đột nhiên nhìn người bên cạnh nói: “Tiêu đại nhân, kế sách này của người quả nhiên không tệ, bất quá ta cũng bị dọa toát một thân mồ hôi lạnh, sợ Lịch Sơn Phi nhìn ra sơ hở”.

Một đạo phỉ vẫn không có lên tiếng sờ soạn bùn đất trên mặt, rõ ràng chính là Tiêu Bố Y!

“Lịch Sơn Phi hoảng sợ như chó nhà có tang, thấy cỏ cây cũng tưởng là binh, đã sớm không nhận ra, nói đến kế sách này của ta chỉ có kẻ bạc tình quả ý mới có thể mắc mưu, nếu là chúng ta, cho dù là thiêu thân đâm vào lửa cũng sẽ đi thành Thái Nguyên xem đến tột cùng là thế nào”.

Tất cả mọi người đều cười to, lại đợi một lát, Lý Tĩnh đãn đại quân đã đến. Tiêu Bố Y tiến ra đón, nói sơ qua một lần, Lý Tĩnh mỉm cười gật đầu, “Tổng quản kế này rất hiểm, cũng bớt đi cho chúng ta rất nhiều phiền toái, bằng không Lịch Sơn Phi tập trung kháng cự, muốn đánh cũng phải cố sức. Một khi đã như vậy, chúng ta không đuổi theo Lịch Sơn Phi nữa, mà nhằm thẳng Thái Nguyên, đánh cho tặc phỉứng phó không kịp. Lịch Sơn Phi đã chạy, chúng ta phái mấy trăm binh sĩ giả dạng làm đạo phỉ, đi trước lẻn vào địch doanh đồn đãi Lịch Sơn Phi đã chết, địch binh tự nhiên không chiến tự loạn, một bước là có thể giải vây cho Thái Nguyên”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Phó tổng quản nói rất hợp với ý ta”.

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng ăn ý, lĩnh quân đã hướng thành Thái Nguyên mà phi nhanh đi.

Lịch Sơn Phi phóng ngựa chạy như điên, nghe được tiếng vó ngựa của truy binh phía sau xa dần, đột nhiên kêu to một tiếng, ghìm ngựa lại không chạy nữa.

Tất cả mọi người đều hỏi, “Đại tướng quân, làm sao vậy?”

Lịch Sơn Phi há miệng phun ra một ngụm máu tươi, lộ vẻ sầu thảm nói: “Chúng ta lại trúng quỷ kế của Tiêu Bố Y Lý Tĩnh rồi, bọn chúng nếu đã giải vây Thái Nguyên, lúc này còn tiến đến thành Thái Nguyên chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao, nghĩa quân chạy trốn trên đường quá nửa là Tiêu Bố Y phái người giả dạng, chỉ muốn gạt chúng ta không đi thành Thái Nguyên, để bọn chúng nhân cơ hội dẫn binh giải vây”.

Mọi người nhìn nhau, không biết nói gì, Lịch Sơn Phi ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Sơn Tây có Lý Tĩnh Tiêu Bố Y trấn thủ, xem ra đã không phải là nơi Lịch Sơn Phi ta sống yên!”

Chọn tập
Bình luận