Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 610: Giải oan (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

“Không làm tướng quân, vậy đệ muốn làm cái gì?” Tiêu Bố Y phục hồi lại tinh thần, quan tâm hòi.

“Đệ còn nhò. chờ đánh trận xong, đệ không biết có thể ra trận giết địch hay không nữa” Tiểu đệ chăm chú nói: “Đệ hẳn là nên tìm chuyện thích hợp với đệ mà làm”.

“Vậy chuyện gì thích hợp với đệ?” Tiêu Bố Y buồn cười nói.

“Buôn bán” Tiểu đệ nghiêm mặt nói.

Tiêu Bố Y phi thường kinh ngạc, “Đệ muốn buôn bán? Đệ tại sao lại có ý niệm này?”

“Lý đại ca nói, sau này thiên hạ nhất thống, giàu có mới là người rất bản lành, đệ muốn buôn bán!” Tiểu đệ nói năng đầy lý lẽ, vưan tay đưa qua một phong thư, “Thiếu chút nữa quên chính sự, đây là thư của Lý tướng quân đưa cho đại ca”. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tiêu Bố Y tiệp nhận thư. xem qua lập tức hiểu được. “Đệ vốn là Thái Phó Thiếu Khanh. Buôn bán mà nói… hẳn là quan thương”.

“Quan thương?” Tiểu đệ nghi hoặc hòi: “Cái gì là quan thương?”

“Chính là buôn bán cho triều đình” Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Được, ta sẽ cho đệ đạt mong muốn, nhưng mà buôn bán cùng chiến tranh, cũng là sơ sầy không được. Đệ nếu là có sai, ta khẳng định phải phạt”.

“Đệ hy vọng huynh có thể phạt đệ!” Tiểu đệ tràn đầy tự tin nói.

Tiêu Bố Y nghe hắn nói một câu hai ý nghĩa, thầm nghĩ tiểu đệ cũng rốt cuộc cũng đã lớn, sau khi bảo hắn quay về nghỉ ngoi, ngay lập tức đi mời Viên Lam tới. Viên Lam trong khoảng thòi gian này phi thường cao hứng. Tiêu Bố Y đã để cho bọn họ thuận tiện mở rộng làm ăn buôn bán, lại đề cao địa vị thương nhân. Hắn ban đầu ở thào nguyên liều mạng đánh cược một lần, rốt cuộc đã lấy được thu hoạch lớn nhất.

Nhưng mà hắn là người có tầm nhìn, nhưng lại cực kỳ có bổn phận, nghiêm lệnh người trong gia tộc không thể nhập triều đình làm quan, điểm ấy cũng làm cho Tiêu Bố Y có chút tán thường.

Viên Lam nghe được hắn nói muốn cho tiểu đệ làm ăn buôn bán, chỉ có kinh ngạc, khó hiểu hòi: “Tiểu đệ còn nhò, tại sao lại có ý niệm buôn bán trong đầu?”

“Hắn một lòng muốn làm đại sự, đi gặp tỷ tỷ” Tiêu Bố Y cười khồ nói: “Có lẽ thế giới của chúng ta, muôn màu muôn vẻ, hắn làm rất nhiều, mục đích cũng rất đơn thuần, chỉ là vi hoàn thành một sự cổ vũ cho tỷ tỷ. Bời vì hắn lén đi Ba Thục vấn an tỷ tỷ. nhung bởi vì cũng không có làm ra thành tích gi, nên Uyển nhi không muốn gặp hắn”.

“Thái Phó Thiểu Khanh còn không tính thành tích sao?” Viên Lam nhíu mày hỏi.

“Đó là ta đề bạt, có lẽ trong sùy nghĩ cùa Uyển nhi, còn hy vọng tiểu đệ có thể bằng vào hai tay cùa mình, một phen xông pha thiên hạ”.

“Uyển nhi cô nương thật sự là dụng tâm lương khồ. Nàng chỉ sợ tiểu đệ quèn mất bản thân, không biết phẩn đấu là quan trọng, lúc này mới nhịn không chịu gặp” Viên Lam thở dài nói: “Nhưng mà buôn bán xem như đại sự sao?”

Tiêu Bố Y đem thư cùa Lý Tĩnh giao cho Viên Lam, Viên Lam mờ ra xem. bừng tinh đại ngộ, “Thì ra Lý tướng quân muốn người Thục trị Thục, bảo vệ sông núi an bình, lúc này mới muốn cho tiểu đệ tới Ba Thục buôn bán, cha hắn từng là Thục Vương, sau này hắn nếu có thể có thành tích, chẳng những có thể chưởng quản Ba Thục, còn có thể trừ khử ân oán với người Ba Thục, thật sự nhất cừ lưỡng tiện, Lý tướng quân mưu kế rất hay!”

Tiêu Bố Y gật gật đầu, “Lý tướng quân dụng tâm lương khổ, kính xin nhạc phụ thành toàn”.

Viên Lam cười ha hả nói: “Tây Lương vương khách khL chỉ cần người phân phó. ta làm sao mà không theo. Quen biết nhiều năm, người cũng không có thay đổi chút nào. Xào Hề gả cho người, thật sự là phúc kỈLÍbằng trời”.

Hắn khi nói đến Xảo Hề, khuôn mặt hơi có u sầu, Tiêu Bố Y nhìn ra tàm tư của hắn, lại cười nói: “Nhạc phụ, thật ra Xảo Hề còn nhò, nhất thòi cũng không nẽn tính toán gi”.

Viên Lam khẽ thờ dài một hơi, thẳm nghĩ trong số ba người, chỉ có con gái mình là chưa có mang thai, chi sợ Tiêu Bố Y từ nay về sau xem nhẹ. Nghe Tiêu Bố Y an ủi, trong lòng hơi định, cáo từ mà đi.

Tiêu Bố Y sau khi dàn xệp tất cả, tìm Tư Nam cùng đi gặp Đỗ Phục Uy.

Đỗ Phục Uy bị thương mặc dù nặng, nhưng dù sao bị thương cũng đã nhiều, nên khòi cũng nhanh, đã đi lại không ngại. Thấy Tiêu Bố Y tiến đến. cuống quít thi lễ nói: “Ra mắt Tây Lương vương”.

Tiêu Bố Y đờ lấy, ân cần nói: “Thương thế cùa ngươi còn chưa lành, không cần đa lễ”.

Đỗ Phục Uy thấy Tiêu Bố Y vẫn nhiệt tình như vậy, cặm thấy cảm động. “Tây Lương vương, hạ quan có chuyện cần bầm báo”.

“Cứ nói”.

“Thật ra thần tới Đông Đô, là hơi bị bất đắc dF” Nhìn thấy Tư Nam trừng hai mắt. Đỗ Phục Uy cuống quít lên tiếng giải thích: “Không phải quy thuận bất đắc dĩ. mà là muốn đối phó với uy hiệp của Thái Bình đạo, chi có thề thuận theo tâm ý của bọn họ. Nhưng quân Giang Hoài hiển nhiên còn có vẩn đề. thằn còn muốn trấn an chiêu hàng, lúc này mới có thể quy thuận. Thần lần này đến Đông Đô. thật sự vô cùng vội vàng, thằn chỉ sợ quân tâm di động, tạo thành cho Lý tướng quân phiền toái”.

Tiêu Bố Y gật đầu nói:.”Đỗ tfụ quốc có tâm ý này, bổn vương cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng mà ngươi có thương tích trong người, nói đến trong quân Giang Hoài nội gian còn không rõ, chưa chắc chỉ có một Phụ Công!”

Đỗ Phục Uy nghe nói đến Phụ Công, cơ mặt run rẩy. hồi lâu mới nói: “Nếu thật là Phụ Công, thi thần càng phải trở về mới tốt. Thần bị thương chút này. không đáng ngại”.

Tiêu Bố Y lúc này mới nói: “Đỗ trụ quốc, ta nghe nói Đỗ phu nhản cùng lệnh lang đều có tin tức”.

Đỗ Phục Uy thân ầình chấn động, cắn răng hòi: “Bọn họ như thế nào?”

Tiêu Bố Y nhìn sang hai mắt của hắn, đem tất cả những gì phát sinh ở Lịch Dương kỹ càng nói qua một lần, Đỗ Phục Uy thờ dài một hoi. trong mắt lộ ra vẻ thống khổ.

TưNam khó hiểu hỏi: “Vợ con ngươi không có chết, ngươi hẳn là cao hứng mới đúng”.

Tiêu Bố Y lặng lẽ khoát khoát tay, ngăn lời cùa Tư Nam lại, Đỗ Phục Uy nhìn Tư Nam nói: “Lần trước cô nương cứu ta, ta còn chưa có tạ ơn. Phu nhân cùng con ta tuy không việc gi, nhưng bọn họ nếu roi vào trong tay Phụ Công, càng làm cho ta thương tâm. Thoạt nhìn, ta nhất định phải trờ về mới được”.

Tiêu BỐ Y mỉm cười nói: “Đỗ trụ quốc. đã như vậy, ta và ngươi cùng đi tới Lịch Dương”.

Tư Nam ngấn ra, khó hiểu Tiêu Bố Y vì sao phải tự minh đi tới Lịch Dương. Đỗ Phục Uy hiểu rõ chỉ bằng Lịch Dương, còn không nhọc công Tiêu Bố Y xuôi nam, dò hòi: “Ta nghe nói Tây Lương vương cùng Vương Thế Sung cũng là người quen biết cũ? Lần này đi GiangNam, có phải là cũng muốn chiêu an hắn?”

Tiêu Bố Y cười cười, “©à lâu không gặp. ta xác thực cũng muốn nhìn xem. hắn rốt cuộc như thế nào!”

Mấy ngày thoáng cái trôi qua Quân Giang Hoài càng bối rối.

Tây Môn Quân Nghi sống một ngày bằng một năm, cuối cùng cũng có một ngày được mệnh lệnh của Phụ Công, mọi người lại tập trung ở phòng nghị sự, mở ra thư cùa Đỗ Phục Uy, thương nghị đại kế sau này.

Tây Môn Quân Nghi không nghĩ đại kế, chỉ muốn bảo toàn, nếu không phải bời vì Đỗ Phục Uy tín nhiệm, đã sớm nghĩ cời giáp về làm nông, không để ý tới thế sự.

Đỗ Phục Uy vừa đi, Tây Môn Quân Nghi có chút ít mòi mệt. cảm thấy chinh chiến lâu ngày, không còn bất luận mục tiêu gì đáng nói. Nếu như nói lúc trước vì mạng sống, vì thiên hạ thái binh mà khởi nghĩa, hiện tại Tiêu Bố Y rất được dàn tâm. Bọn họ vì sao còn phải chiến?

Trong quân quan trọng nhất là quân tâm. Quân tâm mất đi. thì chi như một nắm cát vụn.

Chờ Tây Môn Quân Nghi đến trong sảnh. Mọi người cùng đã đến đù, Tây Môn Quân Nghi liếc nhìn Từ Thiệu An. Trông coi thư có Từ Thiệu An, người này trung thành, xem như là tâm phúc của Đỗ Phục Uy.

Phụ Công khi tìm người trông coi thư. ngoại trừ lưu lại mấv nghĩa từ cùa Đỗ Phục Uy ra, Từ Thiệu An cũng là tâm phúc cùa Đỗ Phục Uy, làm việc thặt sự làm cho không người nào có thể bắt bẻ.

Thấy Từ Thiệu An gật đầu, Tây Môn Quân Nghi hiểu rằng thưkhông sao. trong lòng an tâm một chút Chỉ cần có thư của Đỗ Phục Uy, hắn tin tường quân Giang Hoài không có sai lẩm gì lớn.

Lần này nghị sự, ngoại trừ các nghĩa từ của Đỗ Phục Uy ra, các tướng lành đều ở đây, thậm chí bên ngoài phòng đều có cấp thù lĩnh trong quân Giang HoàỊ Phụ Công đem những người này đều đưa tới, hiển nhiên là muốn cho mọi người đưa ra quyết định.

Tây Môn Quân Nghi ngồi vào chỗ cùa mình, Phụ Công chậm rãi tiến đến. ngồi ở vị trí của hắn. Tây Môn Quân Nghi nhịn không được hòi, “©ã tìm được phu nhân chưa?”

Phụ Công trầm giọng nói: “Chẳng những tìm được phu nhân, còn tìm được Đức Tuấn”.

Tây Môn Quân Nghi tuy tâm sự nặng nề, nhịn không được vui vẻ nói: “Bọn họ ở nơi nào?”

Phụ Công phân phó nói: “Mời phu nhân, Đức Tuấn tiến đến”.

Đạo phỉ đều tinh thần hoi chán động, bên ngoài phòng đi tới một phụ nhân, dẫn theo một đứa nhò. Đứa nhò tuổi còn nhỏ, nhưng hai mắt có chút linh hoạt, mơ hồ có bộ dáng của Đỗ Phục Uy.

Phụ nhân đung nhan thanh tú, chỉ hoi tiều tụy. Tây Môn Quàn Nghi nhìn thấy, cuống quít đứng lên nghênh đón, “Tẩu tử, Đức Tuấn, mọi người không có việc gì, vậy là tốt rồi”.

Phụ nhân trong mắt lóe lên vẻ cổ quái, hàm nghĩa ngàn vạn, chi nói: “Cũng chưa chắc là đã tốt”.

Tây Môn Quân Nghi khẽ giật mình, còn đang cân nhắc ý tứ của Đỗ phu nhân, thì phụ nhân đã tới vị trí vốn cùa Đỗ Phục Uy, bảo con ngồi xuống. Nàng ngồi xuống bên cạnh con, lúc này mới nói: “Phụ bá, không biết hôm nay tìm ta đến, có gì phân phó?”

Tây Môn Quân Nghi ngượng ngùng đứng ờ nơi đó, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng rốt cuộc bất an ở đâu. lại không thể rõ ràng.

Phụ Công trên ghế hơi chút hạ thấp người thi lễ, thở dài nói: “Hôm nay nói đệ muội tới, thật sự có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Phục Uy đột nhiên mất tích, mấy ngày không thấy bóng dáng, đột nhiên lưu lại phong thu nói là để cho ta cùng Quân Nghi. Miêu Hải Triều cùng xem. Hắn chậm chạp không thấy, ta cuối cùng cảm thấy, muốn đệ muội đích thân ở đây xem thư là tốt nhất. Lúc này đây ta mới tìm kiếm khắp noi. may mắn tìm được đệ muội Cùng Đức Tuấn, đã làm phiền đệ muội”.

Hắn nói khách khí Đỗ phu nhân hạ thấp người thi lễ nói: “Phụ bá thật sự khách khí rồi, nghĩ tới người cũng đã lo lắng cho mẹ con chúng ta”.

“Mọi người đã đến đông đù, chắc hẳn có thể xem thư” Phụ Công nghiêm nghị nói: “Hám Lăng, đem thư trình lên”.

Hám Lăng trình thư lên, mọi người nhịn không được tiến lẽn. Miêu Hải Triều tuy lạnh nhạt, cũng nhịn không được cũng chậm rãi đi tới, bời vì hắn cũng có phần quan sát. cũng thật sự muốn biết Đỗ Phục Uy rốt cuộc nói gì đó. Phụ Công nói: “Quàn Nghi, ngươi cũng tới đây, chờ ba người chúng ta sau khi xem thư, lại cụng các huynh đệ nói rõ”.

Hắn mới chịu định mờ thư, Đỗ phụ nhân đột nhiên nói: “Chậm đã”.

Phụ Công khẽ giật mình, “Không biết đệ tức có lời gì muốn nói”.

“Ai xem thư của phu quân ta, tà cũng không phản đối. nhưng nơi này, có một người lại xem không được!”

Phụ Công cau mày nói: “Ai xem không được?”

Đỗ phu nhân xoay chuyển ánh mắt. đã từ trên người Miêu Hải Triều xẹt qua. Miêu Hải Triều nhịn không được lui về phía sau một bước, cho rằng nàng nói mình, vốn ở trong quân Giang Hoài, hắn một mực đều xem như người ngoài, Đỗ phu nhân phàn đối đã ở trong dự liệu của hắn. Không ngờ ánh mắt cùa Đỗ phu nhân lại roi vào trên người Tây Mòn Quân Nghi.

Tây Môn Quân Nghi cười lớn nói: “Tẩu từ, người không phải nói ta xem không được chứ?” Hắn vốn là vui đùa, không ngờ Đỗ phu nhân lại gật đầu. “Không sai. chính là ngươi xem không được! “

Tây Môn Quân Nghi ngạc nhiên, “Tẩu từ vì sao nói như vậy?”

Đỗ phu nhân oán hận nhìn sang Tây Môn Quân Nghi nói: “Đơn giản là… ngươi là hung thù sát hại phu quân ta, lá thư này sao có thể để cho ngưoi xem?”

Các tướng xôn xao, Tây Môn Quân Nghi sắc mặt biến đồi!

Chọn tập
Bình luận