Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 274: Cân bằng

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

A Lặc Thản chất vấn rất kiêu ngạo, nhiều người trong tộc vẫn bảo trì trầm mặc.

Mạc Phong muốn đứng lên, nhưng rốt cuộc tiếp tục bảo trì trầm mặc, so với mấy năm trước, hắn ít đi phần xốc nổi, hơn nhiều phần trầm ổn, cũng biết lúc này giải thích lại càng làm cho người ta nghi ngờ, bởi vì hắn là người của Tiêu Bố Y.

Nhưng hắn muốn bảo trì trầm mặc, A Lặc Thản cũng không bởi vì hắn trầm mặc mà bỏ qua hắn.

“Tháp Cách, người tên là Mạc Phong này từ trước đến nay vẫn theo ngươi sao? Hắn chính là thủ hạ của Tiêu Bố Y? Các người vẫn thông đồng một mạch lừa gạt tiền tài của Mông Trần tộc sao? Mông Trần Tuyết, ngươi không nên chối bỏ, cái này cũng không phải do là ngươi có thể chối bỏ được”.

Mông Trần Tuyết không gọi hắn là thúc phụ, gọi thẳng tên, A Lặc Thản cũng không gọi nàng là Tháp Cách nữa, tới lúc này, hai bên đều biết không thể có đường thối lui nữa.

Mông Trần Tuyết nhìn tộc nhân bốn phía, thấy bọn họ đều bán tín bán nghi, nếu nàng mới quay về thảo nguyên, gặp phải loại chất vấn này, nàng nói không chừng sẽ thất thố, nhưng tới hôm nay, nàng vô luận thế nào cũng sẽ không tức giận.

“A Lặc Thản, đối với sự chất vấn vô lễ của ngươi, ta vốn không cần trả lời, nhưng vì ích lợi của tộc nhân, ta cũng phải nórõ ràng mt chuyện”.

“Vì ích lợi của tộc nhân, chỉ sợ là vì ích lợi của bản thân” A Lặc Thản châm chọc nói.

Mông Trần Tuyết cũng không bị khich, nghiêm túc nói: “Điểm đầu tiên, trưởng lão Mông Trần tộc đều biết, ngựa của chúng ta chính là bán cho mã thần thảo nguyên, cũng chính là Tiêu Bố Y, không biết ngươi nhắc lại chuyện xưa là có dụng tâm gì. Mã thần quan hệ tới hạnh phúc của người thảo nguyên, bảo vệ thảo nguyên, rất được người thảo nguyên yêu quý cùng ủng hộ, chúng ta cùng mã thần giao dịch là vinh quang, là bảo chướng, hơn xa những lợi ích không an toàn mà ngươi chỉ nói miệng nhiều”.

Các trưởng lão chậm rãi gật đầu, A Lặc Thản cười lạnh nói: “Ngươi nói hắn là mã thần. Hắn phải là vậy sao?”

Mông Trần Tuyết thản nhiên nói: “Khả Đôn cùng mục dân thảo nguyên cùng thừa nhận, chẳng lẽ ngươi muốn lấy lực một người nghi vấn trí tuệ của mọi người sao?”

A Lặc Thản sắc mặt khẽ biến, chỉ lặng lẽ cười lạnh, nghĩ cách ứng đối. Mông Trần Tuyết lại nói: “Tiếp theo Mạc Phong đích xác là chính là thủ hạ của mã thần, bất quá là vì để thuận tiện giao dịch nên hắn phải ở lại thảo nguyên, hắn cũng không oán không hận, thậm chí cũng đã gốc rễở thảo nguyên. Hắn là thủ hạ của mã thần là không giả, ai cũng có thể thấy, hắn đối với Mông Trần tộc có tình cảm không thua gì chúng ta? Hắn cho tới hôm nay, chưa bao giờ nói qua một câu oán hận. Chẳng lẽ chúng ta là con dân của chân chủ, không biết cảm ân, ngược lại còn vong ân phụ nghĩa sao?”

Mạc Phong khóe mắt có chút ướt át, đột nhiên cảm giác được, mình ở tại thảo nguyên mấy năm nay rất đáng giá.

“Vậy ngươi phủ nhận có quan hệ với Tiêu Bố Y sao?” A Lặc Thản xuất ra một kích tự nhận là trí mạng nhất.

“Ta không cần phủ nhận?” Mông Trần Tuyết bình tĩnh nói: “Ta thương hắn, cũng không liên quan gì đến ngươi!”

Nàng nói kiên định, tất cả mọi người đều gật đầu, cũng cảm giác A Lặc Thản là một con chó ồn ào, hay xen vào việc của người khác.

A Lặc Thản mặt đỏ lên, “Đúng là không liên quan đến chuyện của ta, nhưng quan hệ đến ích lợi của Mông Trần tộc, hiện tại có cơ hội kiếm tiền rất tốt, không có người nào sẽ bỏ qua. Ngươi không nên cứ dựa vào hai chữ mã thần mà nói, cũng không cần lấy Khả Đôn để đè người, chúng ta lo lắng là ích lợi trong tộc! Mông Trần Tuyết, hôm nay chúng ta để cho các trưởng lão trong tộc biểu quyết, quyết định rốt cuộc có muốn kiếm tiền nhiều hơn hay không”.

Các trưởng lão đều chần chờ, một trưởng lão hỏi: “A Lặc Thản, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phần nắm chắc?”

A Lặc Thản vỗ ngực, “Mười phần nắm chặc, Mông Trần Tuyết, ngươi nếu thật sự lo lắng cho tộc, thì sao lại không dám để cho các trưởng lão lựa chọn một lần?”

Mông Trần Tuyết không để ý tới A Lặc Thản, đi tới trước mặt Bì Già, quỳ một gối xuống nói: “Phúc họa đi cùng, có đôi khi, có nhiều người bị một ít lợi ích trước mắt mà che mờ hai mắt, lại không thể nhìn ra bẫy rập đi theo. Bì Già đã kinh qua tang thương, tộc nhân giống như sơn dương lạc đường, mong ngươi chỉ điểm cho chúng ta con đường sáng”.

Mọi người ánh mắt đều ngóng nhìn Bì Già, A Lặc Thản âm thầm cau mày, thầm nghĩ Mông Trần Tuyết này thích ỷ thế hiếp người, đầu tiên là Khả Đôn, sau là mã thần, giờ lại tới Bì Già, muốn cầm quyền, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bì Già hai mắt mờ đục, nếp nhăn trên mặt giống như đao khắc, nhìn Mông Trần Tuyết, mà lại như không nhìn thấy gì.

Môi nhúc nhích, Bì Già thấp giọng nói: “Ta chỉ biết là, người săn thú sẽ không đi đốt cháy rừng rậm, người thu hoạch da dê sẽ không đi giết dê con. Trên đời này, không có ích lợi vô duyên vô cớ đưa lên tới cửa, bẩy rập ẩn dấu phía sau lại ít có người nhìn thấy”.

Lão sau khi nói xong mấy câu này, chậm rãi nhắm mắt lại. Mông Trần Tuyết đứng dậy mỉm cười nói: “Đa tạ Bì Già”, thái độ đã trở nên rất kiên định, “A Lặc Thản, ta hiện tại sử dụng chức trách Tộc trưởng, sẽ lo lắng cho ích lợi của tộc nhân, ta không đồng ý cho ngươi buôn bán ngựa!”

“Ngươi…” A Lặc Thản thở hổn hển, “Mông Trần Tuyết, ta không phục!”

“Ngươi đương nhiên có thể không phục, đây là chuyện của ngươi” Mông Trần Tuyết bình tĩnh nói: “Bất quá ngươi nếu muốn mua bán ngựa cũng không phải là không có khả năng, đó chính là thuyết phục Khả Đôn, thuyết phục trưởng lão, thuyết phục tộc nhân cho ngươi lên làm tộc trưởng, khi đó sẽ tùy theo tâm ý của ngươi. Nhưng một ngày ngươi không phải là Tộc trưởng, thì đó không phải là chuyện mà ngươi dính vào”.

A Lặc Thản nhìn mọi nơi, thấy các trưởng lão cũng không vì ích lợi mà động, sau khi rời đi chiên trướng còn bỏ lại một câu, “Các ngươi sẽ có một ngày hối hận!” Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Hắn tức giận ra khỏi trướng, lại đụng phải một người, người nọ rõ ràng là Tác Kha Đột dưới trướng của Khả Đôn.

A Lặc Thản cũng không chào hỏi, hừ lạnh một tiếng, tức giận mà rời đi.

Tác Kha Đột nhíu mày, chậm rãi đi vào doanh trướng, Mông Trần Tuyết ngạc nhiên, tới chào đón hỏi, “Không biết Tác đại nhân đến có chuyện gì?”

“Khả Đôn muốn gặp cô”.

Mông Trần Tuyết trong lòng thấp thỏm, gật đầu nói: “Được, tôi lập tức đi”.

Khi gặp Khả Đôn, Mông Trần Tuyết cảm thấy trán của bà nếp nhăn đã nhiều hơn một chút.

Đối với Khả Đôn, Mông Trần Tuyết trong lòng vẫn cảm kích. Lúc đầu tuy có Tiêu Bố Y giúp đỡ, nhưng nếu không có Khả Đôn trợ giúp, nàng cũng không thể cứu giúp Mông Trần tộc.

Nhưng Đại Tùy rối loạn, Khả Đôn đương nhiên lo lắng, chẳng những là vì Đại Tùy, mà còn vì quan hệ vi diệu giữa thế lực của Khả Đôn cùng Khả Hãn ở tại thảo nguyên, thế lực này tan thì thế lực kia mạnh, người nào cũng biết Khả Đôn là vợ của Khả Hãn, nhưng Mông Trần Tuyết lại biết, cái này bất quá là hữu danh vô thực. Khả Đôn cho tới bây giờ cũng không phải là một phụ nữ an phận, chịu để người khác bài bố, Nhạn Môn bị vây có thể coi như là một bước ngoặt của Đại Tùy, nhưng ai có thể biết, Nhạn Môn bị vây cũng là một bước ngoặt giữa Khả Đôn cùng Khả Hãn.

Từ đó về sau, hai người đã như nước với lửa, ít khi gặp mặt.

Khả Đôn không muốn Đại Tùy sụp đổ, càng không thể để Dương Quảng bị Khả Hãn bắt, nhưng nàng ngàn tính vạn tính cũng thật không ngờ, Đại Tùy tốc độ xuống dốc đã vượt xa tưởng tượng của nàng. Đại Tùy ngã, địa vị của nàng cũng lâm nguy!

Khả Hãn hiện tại sở dĩ không có động tới nàng, đương nhiên không phải vì tình vợ chồng, mà là bởi vì hiện tại trên thảo nguyên cũng nổi sóng gió mãnh liệt.

Khả Đôn nhìn thấy Mông Trần Tuyết đến, phất tay ra hiệu nàng ngồi xuống, lần này bên cạnh Khả Đôn chỉ có Tác Kha Đột cùng người áo xanh, Khắc Lệ Ti cũng bị Khả Đôn cho rời đi.

Mông Trần Tuyết trong lòng lo sợ, đang cầm chén trà mà lại tưởng như cầm một củ khoai nóng phỏng tay.

“Tuyết Nhi, gần đây vẫn ổn chứ?” Khả Đôn rốt cuộc hỏi.

Mông Trần Tuyết nhẹ giọng nói: “Đa tạ Khả Đôn quan tâm, ta vẫn ổn”.

Trong trướng tĩnh lặng xuống, Khả Đôn uống trà, Tác Kha Đột nghiêm mặt, người áo xanh vẫn đứng như khúc gỗ.

Mông Trần Tuyết đã sớm không phải không hiểu chuyện như lúc xưa, cũng biết lần gặp mặt này cũng không tầm thường.

“Ta biết, Tiêu Bố Y cùng ngươi quan hệ rất thân mật” Khả Đôn lại nói: “Hắn gần đây vẫn ổn chứ?”

Mông Trần Tuyết lần này cũng không do dự lâu, “Hồi Khả Đôn, hắn vẫn ổn. Hắn rời Thiên tử Đại Tùy, cũng là bất đắc dĩ, cũng không trách được hắn”.

Khả Đôn cười rộ lên.”Tuyết Nhi, ta cũng không nói gì tới trách hắn” rồi lại thở dài một hơi, Khả Đôn lắc đầu nói: “Thánh thượng cho người ta đuổi giết Tiêu Bố Y, thật sự là tự hủy trường thành. Ta chỉ hận lúc ấy không có ở bên cạnh Thánh thượng, không thể khuyên can. Nghĩ đến Tiêu Bố Y trung tâm như thế, lại là người có hậu, thì làm sao mà làm ra chuyện phản bội Thánh thượng?”

Mông Trần Tuyết trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp, hơi chút an tâm. Nàng vẫn lo lắng Khả Đôn sẽ vì Tiêu Bố Y phản bội mà tức giận, nhưng lúc này xem ra, nàng vẫn là thông tình đạt lý.

“Khả Đôn, ta thay Bố Y cám ơn sự thông cảm của người”.

Khả Đôn khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái, “Ngươi thay Bố Y cám ơn ta?”

Mông Trần Tuyết mặt có chút đỏ lên, “Khả Đôn, ta nói không ổn, mong người thứ lỗi”.

Khả Đôn lại trầm mặc một lúc lâu, “Tuyết Nhi, ta đối với ngươi thế nào?”

Mông Trần Tuyết vội vàng nói: “Khả Đôn đối với Mông Trần tộc ân trọng như núi”.

“Đối với Mông Trần tộc…” Khả Đôn lẩm bẩm nói.

Mông Trần Tuyết chỉ có thể nói: “Tuyết Nhi thân là người của Mông Trần tộc, Khả Đôn đối với Mông Trần tộc ân trọng như núi, thì chính là đối với ta ân trọng như núi”.

Khả Đôn cười cười, “Nhưng lúc này, chỉ sợ là ta, có lẽ không giữ được Mông Trần tộc các ngươi”.

Mông Trần Tuyết kinh hãi, thất thanh nói: “Khả Đôn…”

Khả Đôn nhìn xung quanh, “Tuyết Nhi, ta biết Khắc Lệ Ti cùng ngươi rất tốt, tình như tỷ muội, cũng biết ngươi cùng Tiêu Bố Y quan hệ thân mật, coi như là vợ chồng”.

Mông Trần Tuyết đỏ bừng cả mặt, không biết Khả Đôn rốt cuộc biết bao nhiêu, lại bị mấy chữ có lẽ không giữ được làm cho hãi hùng khiếp vía, “Khả Đôn…”

“Ta vẫn xem ngươi như con gái ruột, nên mới ủng hộ ngươi lên làm Tộc trưởng Mông Trần tộc, ta đã không xem ngươi như người ngoài” Khả Đôn than nhẹ một tiếng, “Nhưng hiện tại đã có chuyển biến, sự yêu quý của ta đối với ngươi cũng không thay đổi, nhưng đã có người sẽ xuống tay với ta”.

“Là… là… nhưng…” Mông Trần Tuyết cảm giác tay chân lạnh lẽo.

Khả Đôn gật đầu, “Không sai, là Khả Hãn. Hắn hiện tại vẫn chưa có ra tay với ta, bất quá chỉ vì cố kỵ ta ở tại thảo nguyên có uy vọng. Năm ngoái từ Nhạn Môn về, hắn đã nhận lấy đại nhục, ta lúc ấy làm gì, Tuyết Nhi ngươi cũng biết. Nhưng hắn cho dù tạm thời không đối phó được với ta, nhưng lại có thể xuống tay đối với ngươi, ví dụ như mua chuộc người trong tộc của ngươi, ngươi không thể không cẩn thận một ít”.

Mông Trần Tuyết sắc mặt khẽ biến, “Khả Đôn, người nói A Lặc Thản?”

Khả Đôn chậm rãi gật đầu, “A Lặc Thản có lẽ đã bị mua chuộc, hắn tuyệt đối sẽ không trung tâm với Mông Trần tộc”.

“Ta nên làm cái gì bây giờ?” Mông Trần Tuyết khẽ cúi đầu.

Khả Đôn lại nhấp ngụm nước trà, nhẹ giọng nói: “Trên đời này nếu còn có người có thể giải quyết nguy cơ trong tộc của ngươi mà nói, vậy đã không phải là ta”.

“Đó là…” Mông Trần Tuyết chợt hiểu, “Khả Đôn, người nói là Tiêu Bố Y? Nhưng hắn đối với chuyện của thảo nguyên, thì có năng lực gì?”

Khả Đôn trong mắt chợt lóe sáng, “Năng lực của hắn cũng không phải ngươi có thể tưởng tượng, Tuyết Nhi, nếu như có thể nói, nói cho hắn những lời mà ta đã nói với ngươi, hắn hiển nhiên sẽ ra quyết định!”

Mông Trần Tuyết khi từ doanh trướng Khả Đôn đi ra, cảm giác không an tâm vẫn không được tiêu trừ, ngược lại càng kinh hãi, nàng biết hiện tại vô luận là Mông Trần tộc, kể cả nàng, còn có mục trường của Tiêu Bố Y đang đứng trước nguy cơ trước nay chưa từng có, mà nguy cơ lúc này, thoạt nhìn chỉ có Tiêu Bố Y mới có thể giải quyết.

Quay trở về Mông Trần tộc, ngồi ở trước bàn, Mông Trần Tuyết suy nghĩ một lúc lâu mới cầm bút lên, suy nghĩ một hồi lâu, mới viết được vài chữ, “Tiêu đại ca. Thiếp…”

Hôm nay thảo nguyên cũng không yên ổn, Khả Đôn nói, Mông Trần tộc gặp nguy cơ rất lớn. Người cũng có nguy cơ rất lớn…

Người muốn chàng đến thảo nguyên, thiếp cũng muốn…

Tiêu Bố Y khi cầm thư, chỉ nhìn ba chữ cuối cùng dưới thư, thiếp cũng muốn…

Hắn tạm thời lâm vào trong trầm mặc, Bùi Bội ở bên cạnh hắn, yên lặng nhìn Tiêu Bố Y.

Nàng tại thành Tương Dương khi nhận được phong thư này, trước tiên đi tới thành Ba Lăng. Ngoại trừ nhắn nhủ nguy cơ ở thảo nguyên ra, còn nhắn nhủ một người phụ nữ khác đang nhớ nhung Tiêu Bố Y, nhưng nàng cũng không có oán giận, chỉ nói: “Tiêu đại ca, người nên đi thảo nguyên, nguy cơ lần này thật ra chúng ta sớm đã đoán trước, nhất định phải giải quyết”.

“Thế Tích nói thế nào?” Tiêu Bố Y hỏi.

“Hắn cũng đề nghị người đi, hôm nay chúng ta đã khống chế Tương Dương, Nghĩa Dương, Ba Lăng ba quận. Tạo thành thế kiềng ba chân, xa gần hỗ trợ, có thể công có thể thủ. Quanh ba quận hì các quận An Lục, Vũ Lăng, Lễ Dương, Trường Sa cũng là khu vực chúng ta phát triển, nhưng vô luận xem thế nào, tốc độ phát triển của chúng ta cũng có chút nhanh”.

Tiêu Bố Y gật đầu, “Hắn nói rất đúng, tới dễ thì đi cũng dễ. Trước mắt củng cố địa bàn, tích cực phát triển lực lượng trung kiên mới là quan trọng nhất. Ta hiện tại cảm thấy quản lý đã có chút hữu tâm vô lực, tri nhân tri diện bất tri tâm, rất nhiều người đầu nhập vào có lẽ bất quá thì là dựa thế, chúng ta không thể tự mãn tự đại”.

Bùi Bội vui mừng nói: “Tiêu đại ca, Từ Thế Tích cùng người nói giống nhau như đúc, xem ra các người thật là anh hùng có cùng cách nhìn. Từ Thế Tích nghe nói thảo nguyên có nguy cơ, đề nghị chàng đi giải quyết, hắn nói nếu như chúng ta ngoại trừ nguồn ngựa ra, thì còn có thể được thảo nguyễn giúp một phần lực lượng, nam bắc giáp công, Quan Trung có thể lấy, hơn nữa đối với việc chúng ta mưu lấy Trung Nguyên vô cùng hữu ích”.

Tiêu Bố Y cau mày, “Lợi dụng thế lực Đột Quyết?”

Bùi Bội nhẹ giọng nói: “Tiêu đại ca, cái này bất quá là một chút suy nghĩ của bọn thiếp. Thiếp biết Tiêu đại ca không muốn mượn lực lượng Đột Quyết, nhưng có đôi khi chàng không cần, thì người khác vẫn sẽ dùng. Trung Nguyên đại loạn, Thủy Tất Khả Hãn dã tâm bừng bừng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội nam hạ…”

“Các người muốn nói cái gì?” Tiêu Bố Y hỏi.

Bùi Bội suy nghĩ một chút, “Nói thế này, hiện nay Trung Nguyên gió lửa tứ khởi, nhưng thảo nguyên cũng giống vậy. Nhưng vùng biên cương phía bắc nơi Đột Quyết cùng Trung Nguyên giao tiếp, Sơn Tây Hà Bắc cũng là trong phạm vi uy hiếp của bọn họ, lúc nào cũng có thể nam hạ, nếu Trung Nguyên tranh phong, thì sẽ để cho Đột Quyết làm ngư ông đắc lợi, chỉ sợ là đại đa số mọi người đều không nghĩ tới. Nhưng Đột Quyết sở dĩ vẫn nhìn, chằm chằm là bởi vì Thủy Tất Khả Hãn dã tâm lang sói. Đột Quyết đối với Trung Nguyên cũng không phải là luôn đối địch, vào thời Khải Dân Khả Hãn, ít nhất Đột Quyết cũng có thể cùng chúng ta chung sống hòa bình. Khả Đôn muốn tìm chàng, dụng ý có thể thấy rõ, bà ta muốn cùng chàng liên thủ đối kháng Thủy Tất Khả Hãn”.

“Ta cho dù cả người là sắt, cũng có thể bị đóng vài cây đinh” Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Bà ta không khỏi quá đề cao ta”.

“Cũng chưa chắc, nếu nói có thể cùng Khả Đôn liên thủ, thì cũng không ai ngoài Tiêu đại ca,” Bùi Bội phân tích nói: “Chàng là ngả Khắc Thản Thụy, mã thần thảo nguyên, tại thảo nguyên rất có uy vọng, trong mắt rất nhiều người, tượng trưng cho việc giữ gìn hòa bình thảo nguyên, cùng chàng liên thủ, đầu tiên tại thảo nguyên trong mắt người khác thì cũng là một lực lượng không thể đánh giá thấp. Mà một điểm quan trọng hơn là, chàng có Nhị ca là Lý Tĩnh, lúc trước Lý Tĩnh dẫn mấy trăm kỵ binh quét ngang thảo nguyên, làm cho thảo nguyên gà chó không yên. Nếu có thể để cho chàng thuyết phục Lý Tĩnh ra tay, hơn nữa lực lượng trên tay Khả Đôn, cùng Thủy Tất Khả Hãn chống lại cũng không phải là việc khó. Hơn nữa Đột Quyết vốn là dân tộc du mục, các bộ tộc đông đảo, trong đó người không phục Thủy Tất Khả Hãn cũng rất nhiều, thiếp nghĩ Khả Đôn tìm chàng, dụng ý hiển nhiên chính là muốn cống lại Thủy Tất Khả Hãn, nhưng dụng ý càng sâu hơn nói không chừng muốn đưa mình trở thành Thủy Tất Khả Hãn, lập người đứng đầu thảo nguyên khác. Lúc đầu sau khi Khải Dân Khả Hãn chết, người có thể đương quyền cũng không chỉ một mình Thủy Tất, nhưng lại dựa vào Khả Đôn nâng đỡ mới lên làm Khả Hãn, lúc này Khả Đôn nếu không thể khống chế Thủy Tất, thì sẽ tìm cách phế rồi lập lại sau!”

Tiêu Bố Y than nhẹ, “Bội Nhi, nàng nghĩ đích xác là rất nhiều”.

Bùi Bội cười rộ lên, sáng lạn như một đóa hoa rừng, “Cái này cũng không phải hoàn toàn là thiếp nghĩ ra được, mà là Ngụy Chinh, Từ Thế Tích cùng thiếp phân tích rồi mới cho ra được kết luận này”.

“Nói như vậy thảo nguyên ta nhất định phải đi?” Tiêu Bố Y cười nói.

“Đương nhiên, vô luận là vì thiên hạ, hay là vì Mông Trần tộc, hay là vì bản thân chúng ta, chàng đều cần phải đi thảo nguyên. Nói thì ai nói cũng được, nhưng muốn làm, trên đời này chỉ có Tiêu đại ca mới có thể làm được. Hơn nữa, chàng cũng đã lâu lắm rồi không có đi thăm Tuyết Nhi tỷ tỷ, lần này có cơ hội tốt như vậy, ngàn vạn lần không nên bỏ qua”.

Nàng nửa đùa nửa thật, Tiêu Bố Y dở khóc dở cười, Biết nhiều nữ nhân là như thế, vô luận là hào phóng hay hẹp hòi, loại đề tài này luôn đề cập tới.

“Được rồi, nếu như tới rồi thảo nguyên, thay thiếp ân cần thăm hỏi Tuyết Nhi tỷ tỷ, còn thay Xảo Hề muội muội ân cần thăm hỏi một tiếng luôn” Bùi Bội trịnh trọng nói.

Tiêu Bố Y còn chưa kịp trả lời, A Tú đã vội vàng đi vào, “Thiếu đương gia, lại có thân thích tìm người”.

Tiêu Bố Y cau mày, “Là ai?”

Trong khoảng thời gian này, hắn bị hàng xóm ngèo, thân thích giàu quấy rầy thật sự làm cho uể oải không chịu nổi. Hai bờ sông Trường Giang này, Tiêu là vọng tộc họ lớn. Hắn may mắn cũng họ Tiêu, từ khi nhập chủ quân Ba Lăng, người họ Tiêu tìm đến nối liền không dứt, cho dù không họ Tiêu, cũng có thể tìm cách nhận thân thích, bất quá tìm đến đều là các họ lớn của Chu quận, Tiêu Bố Y lại là lấy đức phục chúng, cũng không thể làm giá, tiếp không cũng đủ mệt mỏi cả người. Lúc này đây nghe được lại có thân thích đến, không khỏi cau mày.

“Ta không nhận ra” A Tú lắc đầu nói.

“Vậy quá nửa lại là thân thích đại bác bắn không tới rồi,” Tiêu Bố Y khoát tay nói: “Nói ta không được khỏe, tạm dừng không gặp khách”.

A Tú xoay người đi, Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi, “Hắn nói họ gì không?”

“Họ Lý”.

Tiêu Bố Y cau mày, sĩ tộc cũng thấy nhiều, thầm nghĩ họ này cũng không tính là nổi danh, “Lý gì?”

“Lý Thế Dân”.

Tiêu Bố Y sửng sốt hồi lâu, “Mời hắn vào!”

Lý Thế Dân khi đi vào Phủ tướng quân, cười hì hì chẳng khác gì thân nhân của Tiêu Bố Y vậy.

Tiêu Bố Y nhìn bộ dáng đùa cợt của hắn, thật sự nghĩ không ra hắn nếu thật sự leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn thì sẽ có bộ dáng gì nữa.

Bất quá quang cảnh hiện tại, mọi người hôm nay đều không biết chuyện ngày mai, Tiêu Bố Y cũng mặc kệ nghĩ nhiều, khách khí nhường chỗ ngồi, “Thế Dân, ngươi không có ở Thái Nguyên, tới nơi này làm cái gì?”

Lý Thế Dân ngồi xuống, thở dài, “Thật ra ta tìm đến Tiêu huynh cũng là vô tình, vốn ta vẫn ở tại Thái Nguyên, bất quá thời gian trước chọc giận gia phụ, làm cho gia phụ tâm tình không tốt, mắng ta vài câu, ta cũng tâm tình không tốt, nên tới Giang Nam để giải tỏa, khi đi ngang qua Tương Dương, nghe nói Tiêu huynh đã nhập chủ thành Tương Dương, không khỏi kính ngưỡng vạn phần, vốn muốn bái hội, thật không ngờ tới Tương Dương mới biết được, Tiêu huynh đã vừa đi Ba Lăng, ta lúc này mới thuận Hán Thủy tới Ba Lăng, cũng may Tiêu tướng quân còn chưa có đi Giang Hạ Dự Chương, lúc này mới có thể gặp được”.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ngươi thật ra cũng thật thoải mái, hôm nay thiên hạ đại loạn, đạo phỉ hoành hành, ngươi còn có thời gian đi đây đó, thật ra cũng là điều người khác không thể. Bất quá hiện trong mắt hắn, Lý Thế Dân tuy có thông minh, nhưng lịch lãm lại không đủ, cái này cũng có thể hiểu nguyên nhân, dù sao Lý Uyên mấy năm nay vẫn ẩn nhẫn, đa sốở tại Đông Đô, Lý Thế Dân một mực ở bên cạnh phụ thân, tuổi so với Tiêu Bố Y hắn còn nhỏ hơn mấy tuổi, muốn lịch lãm cũng không có cơ hội. Nghe hắn nói cái gì Giang Hạ, Dự Chương, Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, thầm nghĩ tiểu tử này quá nửa đã thấy ra ý đồ của mình, Giang Hạ, Dự Chương hai quận này ở phía tây Ba Lăng, thuận Trường Giang mà xuống chính là hai quận này, hắn thuận miệng nói ra, nói vậy đã biết ý nghĩ muốn gồm thâu Giang Nam trong đầu mình.

Chuyển sang đề tài khác, Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi: “Còn không biết lệnh tôn vì sao tâm tình khó chịu?”

Lý Thế Dân trong lòng mừng thầm, đang chờ hắn hỏi, “Thật ra gia phụ tâm tình không được tốt cùng với Tiêu tướng quân cũng có chút quan hệ”.

Tiêu Bố Y chỉ có thể hỏi, “Chẳng lẽ là ta đã đắc tội với lệnh tôn chỗ nào đó?”

Lý Thế Dân vội vàng nói: “Tiêu huynh thật sự hay nói đùa, không phải Tiêu huynh đắc tội với gia phụ, mà là gia phụ cảm thấy đã đắc tội người, cả ngày hoảng sợ bất an”.

Tiêu Bố Y đánh vỡ đầu cũng không rõ, chỉ có thể hỏi, “Thế Dân, còn không biết lệnh tôn đắc tội ta chỗ nào? Lúc trước gặp qua ở tại Thái Nguyên, ta cùng lệnh tôn nói chuyện cũng có chút hợp ý”.

“Tiêu huynh, người phải đáp ứng ta, không trách gia phụ, ta mới dám nói” Lý Thế Dân nói.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, lão tử có trách hay không thì đã sao, cha của ngươi da mặt dày như vậy, còn sợ người khác trách sao?

“Thế Dân cứ nói đừng ngại”.

Lý Thế Dân lúc này mới nói: “Thật từ lúc gặp mặt ở Đông Đô, gia phụ đối với Tiêu huynh đã có chút thưởng thức, biết Tiêu huynh cũng không phải là vật trong ao, ngày khác nếu có phong vân hội tụ, tất có thể hóa thân thành rồng”.

Tiêu Bố Y biết tiểu tử này đang nói hưu nói vượn, trước không nói Lý Uyên có ánh mắt này hay không, cho dù hắn có thì lúc đầu ở tại Đông Đô với sự cẩn thận của Lý Uyên, cũng không dám nói cái gì hóa thân thành rồng, những lời này xem nhẹ thì nhẹ xem nặng thì nặng, nói tạo phản cũng không quá đáng.

“Vậy mời Thế Dân thuật vắn tắt lại”.

Lý Thế Dân ho khan nói, “Ta vốn nghe nói như thế đã muốn đi theo bên cạnh Tiêu huynh, nghe Tiêu huynh dạy bảo, nhưng sau lại xảy ra một loạt chuyện, Tiêu huynh nói vậy cũng biết, khi gặp lại Tiêu huynh, thì đã ở tại Thái Nguyên. Khi đó Tiêu huynh gặp gia phụ, ta còn có chị nữa…”

Dừng lại, phát hiện Tiêu Bố Y đối vói đối với chữ chị không có bất cứ phản ứng gì, Lý Thế Dân đã biết nhiệm vụ này khó khắn, nhưng lại vẫn nghênh khó mà lên, “Gia phụ cùng ta đối với Tiêu huynh đều khâm phục không thôi, chị ta thấy Tiêu huynh lấy mấy ngàn binh sĩ đại phá mười vạn tặc khấu Lịch Sơn Phi, thật ra đã đối với Tiêu huynh xuất hiện lòng ái mộ!”

Tiêu Bố Y một ngụm nước trà hất lên tới lỗ mũi, ho khan không ngừng, Bùi Bội vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ đã gặp qua người da mặt dày, nhưng a mặt dày đến như vậy thật ra cũng là nhìn thấy lần đầu. Trách không được Lý Thế Dân trước khi vào cửa đã nói Tiêu Bố Y là thân nhân, cảm tình là ngàn dậm xa xôi đến để nhận anh rể đây mà.

Tiêu Bố Y ho khan không ngừng, Lý Thế Dân cũng không ngừng nói, “Lúc ấy chị ta đối với gia phụ nói ra tâm tư, nhưng gia phụ lại đột nhiên giận dữ, nói mình đã sớm tuyển Thiên ngưu bị thân Sài Thiệu, nếu để cho chị ta gả cho Tiêu huynh, vậy không phải để cho người ta nói cái gì ngạo nghèo yêu giàu sao? Chị ta lập tức nói, cửa hôn sự này nàng vốn đã không đồng ý, là gia phụ loạn điểm uyên ương, nàng chỉ muốn theo đuổi người mà mình yêu. Gia phụgiận dữ, nói chị ta nếu lựa chọn Tiêu huynh, đời này sẽ không nhận làm con. Chị ta bất đắc dĩ bỏ nhà ra đi, hiện tại ta cũng không biết đi về phương nào, lần này đến Giang Nam nói là đi để thoải mái đàu óc, thật ra cũng là muốn tìm tỷ tỷ”.

Tiêu Bố Y rốt cuộc ngừng ho khan, thở dài nói: “Cái này thật đúng là ta mặc dù không giết người, nhưng cũng là do ta gây ra…”

Chọn tập
Bình luận