Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 786: Chết không nhắm mắt (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Khế Qua lùi nhanh, chỉ cảm thấy ánh đao chói mắt. phát lạnh thấu xương, trong tiếng hét vang, trường mâu đâm loạn.

Ân Vũ Sơn thân hình xoay chuyển, bỗng nhiên hướng về phía Ngu Thế Nam phưcmg hướng phóng đi.

Hắn biến cực nhanh, nhưng những quân Đột Quyết này dù sao cũng đều là tinh anh, sớm có chuẩn bị, ân Vũ Sơn vừa xông tới, ít nhất có hơn mười thanh trường mâu đâm tới.

Loại quần thể tác chiến này, không cần chiêu thức, nhung chi là đâm tới, đã phong bế bốn phương tám hướng. ân Vũ Sơn trong tiếng quát lớn. một đao chém lên trên trường mâu. lộn một vòng trở về.

“Dừng tay” Lam Lan quát, khi ân Vũ Sơn xông lên. hắn chỉ làm một việc, chính là thối lui đến bên cây, rút đao gác ờ trên cồ Áo Tư La.

Chiêu này xác thực có tác dụng. Khế Qua vừa thấy đã quát: “Dừng tay!”

Quân Đột Quyết đều lui về phía sau. ân Vũ Sơn đã máu nhuộm chinh y, nhung mà máu tươi đều là máu tươi của quân Đột Quyết, bản thân lại lông tóc không tồn hao gi. Hộc Luật Thế Hùng sau khi tự ra tay đánh gục hai binh sĩ Đột Quyết, cũng vẫn xem hành động của hai người này, nhìn thấy hai người mặc dù đang ờ trong vòng vây, lại không sợ hãi chút nào, làm việc đâu vào đấy, âm thầm tán thường, anh hùng xuất thiái niên. Tây Lương vương quả thật thống ngự có cách, dưới tay tướng mạnh cũng không có binh yếu!

Khế Qua thấy ba người đều ra tay cực nhanh, lòng sinh ý sợ hài. chừng trăm quân Đột Quyết binh đã ở trên sườn núi không tính là rộng lớn bày trận thề. để phòng bọn họ ra tay đánh lén một lần nữa.

Cừ đao gác ở trên cồ Ngu Thế Nam, Khế Qua đe đọa nói: “Mau thả Tháp Khắc, bằng không ta sẽ làm thịt người này. Các ngươi thả Tháp Khắc, ta tha cho các ngươi không chết, xuống núi, ta tuyệt không ngăn cản, bằng không ở đây thiên quân vạn mã, các ngươi chạy không ra được, chi sợ đều chết ờ chỗ này”.

Hộc Luật Thế Hùng cười ha hả, âm thanh chắn dãy núi. quàn Đột Quyết sợ hài biến sắc. chi cảm thấy lão nhân kia như thiên thần vậy.

Tiếng cười mới dừng. Hộc Luật Thế Hùng châm chọc nói: “Đẩu ngươi khi sinh ra bị lừa đá à?”

Khế Qua nhất thời không có kịp phản ứng. “Ngươi nói cái gì?”

Lam Lan nói tiếp: “Đầu ngươi nếu như khi sinh ra không có bị lừa đá, tại sao sẽ nói ra điều kiện ngu ngốc như thế?”

Khế Qua cả giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết hắn?”

Lam Lan lãnh đạm nói: “Tốt, ngươi giết Ngu Thế Nam, ta làm thịt Áo Tư La. mọi người động thủ cùng lúc. xem ai nhanh hơn một bước” Hắn đao vung lẽn lên. đột nhiên chém xuống. Khế Qua bị đọa vong hỗn đều bốc lên. hét lớn: “Chờ một chút!”

Một tiếng phập vang lên, đơn đao chém trên tàng cây, lướt qua da mặt của Áo Tư La, đao phép chuần xác, làm cho người ta xem mà than thở. Khế Qua kinh hài xuất một thản mồ hôi lạnh.

Áo Tư La sau khi quân Đột Quyết lên núi, một mực gắng giữ tỉnh táo, một đao kia hạ xuống, mí mắt cũng không nháy một cái.

Lam Lan cũng không khỗi bội phục đảm lượng cùa tiểu từ này. thẳm nghĩ sau này quả thực là nhàn vật khó choi.

“Ngươi sẽ không giết ta” Áo Tư La nói: “Mục đích cùa các ngươi là cứu người, mà không phải giết người. đã như vậy, cần gì phải sinh thêm chuyện?”

“Nếu như bức gấp, lào phu chẳng những sẽ giết người, còn có thể ăn thịt người” Hộc Luật Thế Hùng nói: “Bớt nói nhăm đi, chúng ta thả Áo Tư La, các ngươi thả Ngu Thế Nam cùng Áo Xạ Thiết, sau đó lệnh tất cả mọi người lui về hướng bắc ba mươi dặm. Cho chúng ta năm con ngựa, ba ngày lương thực”.

Khế Qua ánh mắt xoay chuyển, “Được, ta đáp ứng ngươi. Nhưng mà ngươi lặp tức thả Tháp Khắc”.

Hộc Luật Thế Hùng cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta là ngốc sao? Thả Áo Tư La, lũ heo chó không bằng, tàn nhẫn thành tính, như các ngươi sẽ tuân thủ lòi hứa sao? Các ngươi lui về phía bắc chờ một canh giờ quay lại, ta tắt nhiên sẽ để Áo Tư La ờ tại chỗ này”.

“Chúng ta làm sao có thể tin tường ngươi?” Khế Qua nóL

Lam Lan nói: “Các ngươi còn có đường lựa chọn sao?”

Khế Qua còn đang đo dự tÌLÌ Áo Tư La đã nói: “Khế Qua, đáp ứng bọn họ”. Áo Tư La xem ra rất có uy tín, Khế Qua cắn răng một cái nói: “Được, ta hy vọng các ngươi nói giữ chữ tín”.

Bọn họ để lại Ngu Thế Nam cùng Áo Xạ Thiết, thèm năm con ngựa cùng lương thực, Khế Qua hiệu lệnh một tiếng, các quân Đột Quyết lên ngựa đi về hướng bắc, cuồn cuộn thành hàng, rốt cuộc không thấy bóng dáng.

Hộc Luật Thế Hùng ngóng nhìn Áo Tư La nồi: “Áo Tư La, ta xem ngươi làm người không kém. sao không khuyên lệnh tôn miễn động can qua?”

Áo Tư La lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết cứ giết, muốn ta chịu ân huệ của ngươi, làm người nhu nhược thi đừng nghĩ tới. Ngươi thả ta, chỉ là bời vì tình thế bức bách, ta không cần ân tình của ngươi”.

Hộc Luật Thế Hùng thờ dài một tiếng nói: “Không sai, ta bắt ngươi đã là vi phạm bản tính, quả quyết sẽ không giết ngươi”. Hắn thanh âm vừa dứt. đã một chưởng đánh ở sau đằu Áo Tư La. đem Áo Tư La đánh xỉu đi, sau đó phân phó nói: “Theo kế hoạch làm việc”.

Ngu Thế Nam nói: “Đa tạ ba vị cứu giúp, chỉ là người Đột Quyết thiện cưỡi ngựa, năm người chúng ta… chỉ sợ chạy không khòi bọn họ theo dõi”.

Hộc Luật Thế Hùng nói: “Trốn đương nhiên trốn không thoát, nhung vẫn có thể tránh né nhất thời, về phần có thể tránh thoát bọn họ lùng bắt hay không, thì phải xem vận khí”.

Hắn không đi về hướng nam, ngược lại một tay lôi kéo một cái. dẫn Ngu Thế Nam, Áo Xạ Thiết đi về phía trên núi. Ngu Thế Nam không hiểu chút nào. cũng không biết làm gì.

***

Khế Qua đi về phía bắc, khi cảm thấy Hộc Luật Thế Hùng không thấy được mình, đã ghim ngựa không tiến, trong lòng lo lắng không thôi. Thẳm nghĩ bọn họ cười ngựa đi về phía nam, mặc dù qua một canh giờ, nhưng bằng vào mã lực cùa mình, đuổi theo bọn họ vẫn không thành vấn đề. Trước mắt duy nhất chỉ sợ bọn họ không tuân lòi hứa. hại Áo Tư La.

Không đợi một canh giờ, đã cho binh sĩ quay lại. Đến chân núi, tuyết lớn bay tán loạn, nhìn thấy có dấu vó ngựa nhản nhạt nhằm hướng nam mà đi, đếm số lượng quả nhiên là năm con ngựa. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Khế Qua không chút do dự phân phó một nừa binh lực đuồi theo, bản thân một lằn nữa leo lên lưng chừng núi, nhìn thấy có một người ờ bên cạnh đống lừa, đúng là Áo Tư La.

Khế Qua lạnh người, cuống quít tiến lên. phát hiện Áo Tư La không chết, chi là ngất đi. không khòi thở phào một hoi. Nhưng vô luận kêu gọi như thế nào. Áo Tư La vẫn bất tỉnh. Đống lùa đã tắt, nhung phụ cận đống lùa còn có nhiệt độ, Áo Tư La lúc này mới có thể còn mạng sống, Khế Qua vừa mắng chùi, lại âm thẳm may mắn. Thầm nghĩ cũng may những người kia còn nói chút giữ chữ tín, bằng không Áo Tư La đã chết, chính mình có chết trăm lần cũng không đủ. Hiểu rằng những người này về hướng nam chạy trốn, Khế Qua cho người chiểu cố Tháp Khắc, bản thân đích thân lành binh đuổi theo, đuổi theo chừng gần nưa canh giờ, phía trước lại có mã đội mấy ngàn người nghênh đón.

Nhìn thấy cờ xí là người một nhà, Khế Qua mừng rỡ, cuống quít tiến lẽn. phát hiện lại là đại quân Khả Hàn. Bên người Hiệt Lọi đi theo một người, lại là Trường Tôn Thuận Đức. Khế Qua nhận biết Trường Tôn Thuận Đức, biết hắn thường xuyên đi sứ Đột Quyết, xem như trợ thù của Lý Uyên. Thấy Hiệt Lọi sắc mặt âm trẳm đang nhìn mình, vội nói: “Khả Hàn, Tháp Khắc chỉ hôn mê. tạm không có gì đáng ngại”.

“Những người kia ờ nơi nào?” Hiệt Lợi lạnh lùng hòi.

Khế Qua trong lòng trầm xuống, ngượng ngùng nói: “Bọn họ chạy về phía này. chẳng lẽ Khả Hàn không có phát hiện hành tung của bọn họ. làm sao có thể?” Lại đem chuyện cứu Áo Tư La nói ra tinh tường, tất nhiên không thể thiếu thêm mắm thêm muối, chỉ nói mình bị bất đắc dì, Tháp Khắc lâm nguy không sợ, may mà vương từ vô sự.

Hiệt Lợi Sau khi nghe xong, vung tay lên. có binh sĩ dẫn ra năm con ngựa đến. Khế Qua xem xét, trợn mắt nói: “Đây không phải là năm con ngựa ta lưu lại sao?” vốn trên ngựa có ám ký, Khế Qua khi lưu lại ngựa cũng đã để lại ám ký ở trên thân ngựa, muốn tim cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Hiệt Lọi lạnh lùng nói: “Chỉ có năm conngựa! Không có ai!”

Khế Qua kêu lên: “Tuyệt không khả năng! Loại thòi tiết này. bọn họ nếu không có ngựa, làm sao thoát được?”

Hiệt Lợi hòi: “Trường Tôn tiên sinh, ngươi cảm thấy những người kia chạy trốn tới nơi nào?” Hắn đối với Trường Tôn Thuận Đức vẫn còn khách khi lần này Trường Tôn Thuận Đức tới chính là cùng hắn thương nghị việc đầu xuân xuất binh.

Trường Tôn Thuận Đức nhìn sang năm con ngựa, hồi lâu mới nói: “Có một loại khả năng, đó chính là bọn họ căn bản không có trốn, mà còn ở lại trong Lăng Đặc sơn. Bọn họ phóng ngựa xuôi nam, cầỉ là che tai mắt người khác. Khả Hàn, người xem trên đùi ngựa đều có vết đao, hiển nhiên là sau khi cho chiến mã một đao. để cho ngựa chạy về phía nam mà thôi”.

Khế Qua âm thẳm nhíu mày, thẳm nghĩ những người Trung Nguyên này lòng dạ cong quẹo thật là không ít, cũng cười nói: “Bọn họ ờ lại trong Lăng Đặc sơn, chẳng phải là ngồi chờ chết sao. người bên ngoải đối với Lăng Đặc sơn không quen thuộc, chúng ta lại như lòng bàn tay. Chi sợ… bọn họ sẽ trốn về phía bắc” Lẳn này hắn ngược lại thông minh chút ít, thầm nghĩ những người này sử dụng quá nửa là sách lược giương đông kích tây.

Trường Tôn cười lạnh một tiếng, lệnh một nhóm người lưu lại. mình và Trường Tôn Thuận Đức dẫn tinh binh một lần nữa đi Lăng Đặc sơn, thầm nghĩ Khả Đôn tại phía bắc có mai phục, phía tây là đại doanh của bọn hắn, những người này càng sẽ không đi. mặt đỏng Lăng Đặc sơn hiểm ác cao ngất, bọn họ cũng tuyệt đối không cách nào vượt qua Lúc này đây, nhũng người này bị bốn phía vây quanh, đương muốn một mẻ hốt gọn.

Dần binh đến Lăng Đặc sơn, thù hạ Khả Đôn là Tác Kha Đột cũng đã đuổi tới, quả như Trường Tôn dự liệu, phương bắc cũng không có tung tích của địch, những người này vẫn đang ờ trong Lăng Đặc sơn. Tuyết lớn bồng bềnh, quàn Đột Quyết tuy kiệt lực tim kiếm, vẫn không thu hoạch được gi.

Hiệt Lọi sắc mặt âm trầm, sườn núi từ dưới lên, đều là lộn xộn dấu chân, sau đó một đường hướng bắc. đều là dấu chân của quân Đột Quyết, đám người Ngu Thế Nam chắc chắn sẽ không đi hướng bắc, nhưng xung quanh không còn đấu chân, bọn họ lại đi nơi nào?

Trường Tôn Thuận Đức thấy quân Đột Quyết bận rộn, cũng giả bộ như hai hàng chân mày cau lại, vô kế khả thi. Hiệt Lọi thấy hắn như vậy, cho là hắn không có chù ý, cũng không hòi tới.

Bên người Tác Kha Đột có hai người TrungNguyên, một văn một vọ. Thấy Khả Hàn bất mãn, Tác Kha Đột ánh mắt cầu cứu nhìn về phía một người bộ dáng văn sì bên người. “Tổ tiên sinh, không biết người cảm thấy bọn họ trốn về phía nào?”

Trường Tôn Thuận Đức trông thấy hai người TrungNguyên này. hai hàng chân mày khẽ nhếch, hắn nhận biết hai người kia, râu mép tua tủa, sắc mặt ù đột là Đại tướng uất Trì Cung dưới tay Lưu Vũ Chu, văn nhân gọi là Tổ Quân Ngán, vốn là thù hạ của Lý Mật. Lý Mật sau khi bại vong, Tổ Quân Ngạn ở đâu không rõ, không ngờ lại đến thảo nguyên.

Tổ Quân Ngạn thả người xuống ngựa, đến sườn núi, đi đến bẽn cạnh đống lửa nhìn hồi lâu. rồi trầm giọng nói: “Bọn họ thối lui về phía đỉnh núi”.

“Lòi ấy giải thích thế nào?” Hiệt Lợi tinh thẳn chấn động.

Tổ Quân Ngạn chỉ về phía tuyết đọng trên đỉnh núi nói: “về phía đinh núi mặc dù không có dấu tích, nhưng chỗ này tuyết đọng hoi ít” Trường T ôn Thuận Đức nghe được, nhíu mày, nhưng không ai chú ý. Hiệt Lợi chăm chú nhìn lại, phát hiện quả là như thạ lại hòi: “Thi tính sao?”

“Bọn họ rất có khả năng lên đỉnh núi, lại dùng cành khô quét đấu chân, sau đó tuyết lớn bay xuống, lại đem dấu vết cành khô dấu đi, nhưng mà kế này mặc dù diệu, vẫn lưu lại chút ít dấu vết. Cho nên ta cảm thấy được, bọn họ tất nhiên là sẽ đi về phía đinh núi!”

Tổ Quân Ngạn lòi vừa nói ra, mọi người gật đầu. trẳm giọng nói: “Đi đinh núi!”

Chọn tập
Bình luận